Trên núi Côn Luân có một loài chim, hình dáng như ong, kích cỡ xấp xỉ như vịt uyên ương(*), tên là Khâm Nguyên*. Loài chim này chích vào chim muông chim muông sẽ chết, chích vào cây cối cây cối sẽ chết khô.
(*)Khâm Nguyên
(*)Vịt uyên ương: (: Aix galericulata) là một loài vịt đậu cây kích thước trung bình, có quan hệ họ hàng gần gũi với vịt Carolina ở Bắc Mỹ.
Sơn Hải Kinh ghi rằng Khâm Nguyên là loại yêu quái lợi hại. Tuy có hình dáng giống ong mật nhưng bọn chúng lớn hơn ong mật rất nhiều. Loài yêu quái này đụng vào chim chóc hay thú dữ thì tức khắc các loài động vật ấy sẽ chết, đụng tới cây cối, cây cối sẽ chết khô. Bình thường, ai thấy bọn chúng cũng phải đi đường vòng, rất ít người dám tới trêu chọc bọn chúng, cuộc sống của chúng cũng trôi qua rất êm đềm. Cho đến một hôm, cuộc sống hạnh phúc như vậy đột nhiên kết thúc.
Ngày đó thời tiết rất tốt, bầy Khâm Nguyên tự do bay lượn ở trên bầu trời, đang vừa bay vừa thảo luận xem hôm nay ăn gì thì bỗng nhiên, chúng cảm nhận được một hơi thở vô cùng khủng bố. Không để cho bầy Khâm Nguyên kịp phản ứng, một màn sương đen nhanh chóng kéo tới bao phủ cả bầy, tiếp đó, một cặp móng vuốt của một con dã thú vĩ đại đã vồ tới đè bọn chúng xuống.
Trong bầy có Khâm Nguyên nảy ra ý định dùng gai nhọn của mình phản kích, nhưng sau khi chạm vào con thú khổng lồ nọ, nó phát hiện gai nhọn ở phần đuôi của mình hoàn toàn không thể nào xuyên qua làn da trong móng vuốt dã thú đó được, cả bầy Khâm Nguyên cứ vậy bị thứ kia nắm trong bàn tay như một món đồ chơi xinh xắn.
Sắp chết, sắp chết, sắp chết…… Tất cả Khâm Nguyên đều cho rằng mình khó thoát kiếp này, sắp bị nuốt vào bụng rồi. Nhưng khi bọn chúng đã chuẩn bị tinh thần chờ chết, trên đầu lại vang lên một giọng nói uy nghiêm.
“Tụi bây có sản xuất được mật ong không?” Thú dữ kia hỏi.
Sản xuất mật ong sao? Khâm Nguyên lớn nhất tên là Mãn Thần, nó là con nhiều tuổi nhất, tuy đã gặp qua không ít việc đời, nhưng khi bị thú dữ hỏi vấn đề này nó vẫn dại ra một lúc.
Thú dữ không nhận được câu trả lời, hắn có phần không kiên nhẫn: “Tụi bây có thể sản xuất mật ong không?”
“Dạ có!!” Mãn Thần hoảng sợ trả lời, nó ý thức được rằng nếu mình không sản xuất mật ong thì có khả năng cao là nó sẽ phải vùi thây ở trong miệng của thú dữ, dục vọng cầu sinh đã khiến nó khẳng định thêm lần nữa “Tụi em làm được!”
“Ừm” Thú dữ vừa lòng đáp, “Vậy tụi bây chính là ong mật.”
Mãn Thần: “……”
Các Khâm Nguyên khác: “……” Bọn chúng không ngờ thân phận của mình lại xuống dốc không phanh như thế, đường đường là yêu thú chích thú thú chết, chích cây cây khô, bây giờ lại trực tiếp giáng cấp xuống thành ong mật nhỏ đáng yêu.
“Sao nào? Ý kiến ý cò gì?” Thú dữ phát hiện tất cả bọn chúng đều im lặng.
“Không không không không.” Mãn Thần nào dám chần chờ, “Tụi em chính là ong mật nhỏ, tụi em chính là ong mật nhỏ mà!”
Thú dữ: “Ừm, đến lúc đó đừng để bị lộ đó.”
Nhóm Khâm Nguyên: “……”
Cứ như vậy, vì muốn sống sót mà Khâm Nguyên đã quyết định từ bỏ thân phận yêu thú của mình, ngoan ngoãn làm một chú ong mật nhỏ, biểu diễn một màn vừa rồi.
Lục Thanh Tửu không biết chuyện này, song vì đã đọc thuộc Sơn Hải Kinh nên cậu lập tức hiểu rõ thân phận của mấy “Chú ong mật nhỏ” này.
Cậu xách thùng nuôi ong mình làm ra ngoài, khó xử nhìn mấy con ong to lớn này: “Thùng nuôi ong này nhỏ quá, nếu tụi bây bay vào thì chắc sẽ không chui lọt rồi.”
“Không sao không sao.” Con ong lớn nhất vội vàng nói, “Tụi em có thể thu nhỏ, ngài đừng lo!” Nói xong, nó vẫy cánh, biến nhỏ còn bằng ngón cái.
Lục Thanh Tửu bị bọn chúng chọc cười, cậu hỏi: “Tụi bây có thể sản xuất ra mật ong thật sao?”
“Được ạ.” Mãn Thần nói, “Ngài muốn mật ong vị gì?”
Lục Thanh Tửu: “…… Mật ong còn có thể chọn hương vị sao?”
“Việc này còn không phải là để phù hợp với nhiều khẩu vị hơn sao, có mật hương hoa quế nè, hương hoa hòe nè, rồi mật ong vị câu kỷ tử*, bao nhiêu là loại.” Mãn Thần đậu trên thùng nuôi ong, trông mong nhìn Lục Thanh Tửu.
(*)Câu Kỷ Tử:
Lục Thanh Tửu cười nói: “Gì cũng được, mấy đứa cứ xem vị nào dễ làm thì làm vị đó đi.” Thật ra Khâm Nguyên này rất xinh đẹp, lông trên cánh gồm năm màu đan xen, đôi mắt ngọc bích lấp lánh, tinh xảo như mô hình vậy. Lục Thanh Tửu nhìn bọn nó mà có chút ngứa tay: “Anh có thể sờ mày chút được không?”
Mãn Thần: “Sờ đi, cứ tùy ý sờ, đừng chạm vào gai đuôi của tụi em là được.” Tuy bọn chúng không biết rốt cuộc Lục Thanh Tửu có thân phận gì, trên người cậu cũng chỉ có mùi của người thường, nhưng nhìn thái độ của thú dữ kia đối với Lục Thanh Tửu, bọn chúng biết người trước mắt này chắc chắn không thể chọc……
Lục Thanh Tửu vươn tay sờ lông chim của bầy Khâm Nguyên, lông bọn chúng vô cùng mềm mại, bóng loáng như gấm, cậu không nhịn được mỉm cười: “Nếu thật sự không được thì không cần miễn cưỡng đâu.”
“Không miễn cưỡng không miễn cưỡng.” Từ trước đến nay Mãn Thần chưa từng bị ai sờ vào người, vốn dĩ nó có chút khẩn trương, nhưng không ngờ khi ngón tay mang theo độ ấm của Lục Thanh Tửu lướt qua, nó lại cảm thấy cũng không tệ, thậm chí còn có chút thoải mái. Mãn Thần bất giác thả lỏng thân thể muốn hưởng thụ nhiều hơn. Nhưng ngay sau đó, một ánh mắt lạnh lùng bắn đến khiến Khâm Nguyên căng thẳng, nó quay đầu nhìn về hướng ánh mắt kia, phát hiện thú dữ đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt thiếu thiện cảm, dáng vẻ rất không vui.
Mãn Thần: “…… Anh trai ơi, đừng sờ nữa.” Sờ nữa thì đến da cũng chẳng còn mất.
Lục Thanh Tửu: “À, xin lỗi, do sờ đã quá nên anh không nhịn được.”
Mãn Thần yên lặng rơi lệ trong lòng, nó được sờ cũng rất vui, nhưng so sánh giữa mạng sống và sự thoải mái thì tính mạng vẫn quan trọng hơn nhiều.
Cứ như vậy, dưới sự sắp xếp của Bạch Nguyệt Hồ, tổ ong mật thành công nhập cư vào nhà Lục Thanh Tửu. Nhưng không giống ong mật, một tổ Khâm Nguyên chỉ gồm bốn năm con, sau khi thu nhỏ chui vào trong thùng nuôi ong thì trông thùng có vẻ trống trải thấy rõ. Lục Thanh Tửu hỏi có cần đưa bọn chúng lên núi, nơi có nhiều hoa dại hơn không, bọn chúng sôi nổi tỏ vẻ chuyện này hoàn toàn không cần thiết đâu, Khâm Nguyên có thể đi nghìn dặm một ngày. Nhưng bầy Khâm Nguyên có yêu cầu khác, đó là thùng nuôi ong cần thêm trần nhà để chúng không bị nước mưa xối ướt.
Lục Thanh Tửu bố trí cho mấy chú ong mật nhỏ ở sân sau nhà mình, còn dùng tấm ván gỗ làm cho bọn chúng cái lều chắn mưa, cậu nói về sau nơi này chính là nhà tụi bây, có yêu cầu gì có thể trực tiếp nói với cậu.
Mấy chú ong mật nhỏ đáng thương gật đầu, nói với Lục Thanh Tửu: “Anh đúng là người tốt.”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu không nỡ nói cho nhóm ong mật nhỏ xinh này biết người trước đó đưa ra ý kiến muốn ăn mật ong lại chính là cậu đó.
Nhưng Lục Thanh Tửu cũng không trông cậy vào việc có thể ăn mật ong do Khâm Nguyên làm, Khâm Nguyên này có thể sản xuất được mật ong sao? Theo sách ghi lại thì không phải bọn chúng chạm vào cái gì là cái đó sẽ chết ư? Thôi thì cứ nuôi ở nhà vậy, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.
Giữ ý nghĩ như vậy, Lục Thanh Tửu rất nhanh ném chuyện ong mật ra sau đầu, cho đến nửa tháng sau, Doãn Tầm đến sân sau quét dọn vệ sinh đột nhiên kêu to: “Thanh Tửu, Thanh Tửu cậu mau tới đây đi!!!”
Lục Thanh Tửu đang làm món thịt tẩm bột chiên giòn cho Doãn Tầm, nghe tiếng Doãn Tầm kêu, cậu vội đặt nồi sang một bên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Doãn Tầm nói: “Thùng nuôi ong nhà chúng ta đầy rồi này!”
Lục Thanh Tửu sửng sốt, cậu nhanh chóng đi vào sân sau, thấy thùng nuôi ong trong lời Doãn Tầm. Chỉ thấy trên thùng nuôi ong đã lấp lánh ánh vàng rực rỡ của mật ong, trông vô cùng hấp dẫn. Vì lượng mật ong quá nhiều nên mật ong còn tràn khỏi khe hở của thùng nuôi ong, nhỏ giọt trên mặt đất.
“Đầy rồi.” Doãn Tầm rút một miếng, kinh ngạc nói, “Nhanh như vậy sao?”
Lục Thanh Tửu đang kinh ngạc thì thấy một chú Khâm Nguyên nhỏ bay ra từ thùng nuôi ong, nó nhỏ giọng lên tiếng: “Anh muốn ăn mật vị gì đều có hết.”
Lục Thanh Tửu: “Còn có hương vị sao?”
Doãn Tầm đứng cạnh xem náo nhiệt: “Tôi muốn ăn vị chocolate.”
Khâm Nguyên nhỏ kia liếc Doãn Tầm một cái: “Em nói là vị hoa kìa.”
Mùa xuân là mùa vạn hoa nở rộ, phần lớn cây cối hoa cỏ đều nở rộ đẹp nhất vào mùa xuân. Mật ong được ủ ra từ những loài hoa khác nhau cũng sẽ có hương vị khác nhau, thậm chí bên trong còn chứa đựng hương thơm của loài hoa ấy.
Lục Thanh Tửu hỏi: “Mấy đứa có hoa gì?”
“Hoa đào, hoa lê, hoa hồng, gì cũng có.” Hình như Khâm Nguyên này còn nhỏ tuổi, không có vẻ sợ hãi như con Khâm Nguyên lớn lúc trước, “Anh có thể chọn, nhưng mà em có một điều kiện nho nhỏ.”
Lục Thanh Tửu: “Điều kiện gì?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Anh cũng sờ em đi.” Khâm Nguyên nhỏ nói, “Giống như sờ Mãn Thần á!”
Lục Thanh Tửu ngơ ngác trong chốc lát mới hiểu thì ra con Khâm Nguyên được cậu sờ lúc trước tên là Mãn Thần. Nhóc con trước mắt này cũng rất đáng yêu, huống hồ cảm giác sờ bọn nó cũng không tệ, Lục Thanh Tửu thoải mái đồng ý, cậu vươn ngón tay cẩn thận vuốt ve lông chim mềm mại của Khâm Nguyên.
Nhóc Khâm Nguyên được sờ thoải mái đến híp cả mắt, nhỏ giọng rầm rì.
Doãn Tầm cũng rất ngứa tay: “Anh có thể sờ không?”
“Đừng chạm vào tôi.” Nhóc Khâm Nguyên vô tình từ chối lời đề nghị của Doãn Tầm, “Không được vấy bẩn thân thể trong sạch của tôi.”
Doãn Tầm trợn tròn mắt: “Vậy tại sao cậu ta lại có thể sờ?”
Khâm Nguyên nhỏ: “Anh ấy là con người, anh thì không phải?”
Doãn Tầm: “……”
Nhóc Khâm Nguyên nói tiếp: “Con người và chúng tôi không thể ở bên nhau, nhưng anh không phải người, lỡ đâu anh thích tôi thì biết phải làm sao đây?”
Doãn Tầm: “Anh sẽ không thích mày đâu!!”
Nhóc Khâm Nguyên: “Hừ, lời nói của Sơn Thần các anh không đáng tin gì hết.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Doãn Tầm: “……” Bạn nhỏ à, rốt cuộc nhóc đã từng gặp phải chuyện gì thế.
Lục Thanh Tửu nhịn không được cười ha ha. Nhờ cung cấp cho Khâm Nguyên vài phút phục vụ massage, cậu còn nhận được thêm mấy miếng mật ong, nhưng vấn đề ở chỗ phải làm sao để gỡ mật ong khỏi ván gỗ đây. Lục Thanh Tửu đang nghiên cứu thì Doãn Tầm đã kéo một ống sắt đến, tỏ vẻ mình có thể đảm nhiệm công việc này. Ngay sau đó, Lục Thanh Tửu thấy cậu ta nhanh chóng gỡ được toàn bộ mật ong bám trên tấm ván gỗ xuống.
Đây là mật ong mùa xuân của nhà nông, Lục Thanh Tửu nếm một chút, cảm thấy hương vị đặc biệt ngon. Vị ngọt của loại mật ong này không phải là vị ngọt phát ngán của mật ong nuôi, thật ra mật ong này không quá ngọt, song hương vị lại đậm đà, rất phù hợp để chưng cách thủy hoặc làm bữa sáng.
Lục Thanh Tửu cầm mấy bình thủy tinh đến rót tất cả mật ong vào, sau đó cậu gọi điện cho Chu Miểu Miểu hỏi cô có muốn lấy vài bình không.
Nghe là mật ong thiên nhiên, Chu Miểu Miểu rất phấn khích, hiện tại cô đang dùng cẩu kỷ để tăng cường sức khỏe, đồ vật thiên nhiên thế này sao cô có thể dễ dàng buông tha: “Muốn muốn muốn, gửi cho chị mấy bình đi!”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Vẫn là địa chỉ trước phải không?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Ừm, gửi đến công ty cho chị đi.” Chu Miểu Miểu nói, “Đợt này chị bận quá, chưa có thời gian rảnh tám chuyện với cậu. Đúng rồi, ekip lần trước cậu kể còn ở đó không? Chị đang nhanh chóng làm cho xong việc ở đây để đến đó hóng chuyện nè.”
“Không còn, bọn họ không ở lâu. Ở đây này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên bọn họ đều rời đi rồi.” Lục Thanh Tửu trả lời.
“Đi rồi sao?” Chu Miểu Miểu hỏi, “Đi đâu á?”
“Em không biết.” Lục Thanh Tửu nói, “Có thể là thay đổi địa điểm ghi hình.”
Chu Miểu Miểu tiếc nuối: “Vậy thì tiếc quá, chị định đến chỗ cậu ở hai ngày, chỗ các cậu ăn gì cũng thấy ngon, sắp thèm chết chị rồi.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Hoan nghênh hoan nghênh.”
Trước đây nếu không nhờ Chu Miểu Miểu phí tâm phí sức giúp bọn họ mở shop Taobao thì có lẽ hiện tại bọn họ còn đang sầu muộn phải bán hàng thế nào để kiếm tiền mua thịt ăn. Bây giờ kinh tế gia đình đã dư dả hơn, có thể nuôi Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ trắng trẻo mập mạp, trong chuyện này cũng coi như Chu Miểu Miểu đã bỏ ra không ít công lao. Mặc dù, hiển nhiên Doãn Tầm không muốn trắng trẻo mập mạp tý nào, bởi nếu mập thì rất dễ trở thành đồ ăn dự phòng cho Bạch Nguyệt Hồ. Có thể nói trắng trẻo mập mạp có nghĩa là đang cách cái chết không xa lắm rồi.
Nhưng cũng may có Lục Thanh Tửu ở đây, cậu sẽ không để Bạch Nguyệt Hồ dễ dàng ăn thú cưng của cậu, à không, con trai cậu như vậy.
Chu Miểu Miểu bảo Lục Thanh Tửu cuối tháng khi đến sinh nhật của cậu cô sẽ đến đây chơi, Lục Thanh Tửu nhanh chóng đồng ý.
Bây giờ là tháng 3, cuối tháng chính là sinh nhật Lục Thanh Tửu. Tuy cậu không có thói quen ăn mừng sinh nhật, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn muốn mua một chiếc bánh kem, coi như cải thiện sinh hoạt cho hai tên tham ăn trong nhà.
Có mật ong rồi, mấy ngày sau Lục Thanh Tửu bèn dùng lò nướng làm một chiếc bánh kem mật ong thật lớn. Bánh kem nhà làm nên thứ gì cũng có thể cho vào, mật ong, trứng gà, sữa bò không cần bỏ tiền ra mua nên cũng cứ thế đổ vào đánh đều. Thành phẩm cuối cùng là bánh kem bông mịn như mây, sau khi nướng xong, mặt ngoài còn có ánh vàng rực rỡ. Cả chiếc bánh tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Dùng dao cắt một miếng, bánh kem núng nính lắc lư như một miếng pudding co dãn, đặc biệt mê người, Lục Thanh Tửu cũng phải ăn thêm mấy miếng.
Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ rất thích chiếc bánh kem mật ong này, Doãn Tầm còn năn nỉ Lục Thanh Tửu ngày mai làm thêm một cái, Lục Thanh Tửu cười đồng ý, nói được được được, ngày mai làm một cái lớn hơn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đương nhiên là cậu cũng không quên đưa một miếng bánh kem cho nhóm ong mật nhỏ có công lao lớn nhất. Sau khi được ăn bánh kem, nhóm Khâm Nguyên vô cùng vui vẻ, chúng nói mình chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, đây cũng là lần đầu tiên chúng biết hóa ra mật ong còn có cách chế biến thế này, con người thật đúng là động vật thần kỳ.
Động vật thần kỳ Lục Thanh Tửu: “……” Đúng vậy, nhà này chỉ có cậu là con người, không phải là đủ thần kỳ rồi sao.
Thời tiết dần dần ấm lên, những cành cây, bụi cỏ bụi cây, những bông hoa nhỏ đều bắt đầu tràn ra vẻ đáng yêu, toàn bộ thế giới tràn ngập sức sống.
Lục Thanh Tửu gọi điện thoại cho Chu Miểu Miểu, chuyển cho cô một phong bì màu đỏ thật lớn, nhờ cô gửi một ít dâu tây trước khi đến.
Dâu tây là loại trái cây quý giá rất khó vận chuyển, thôn Thủy Phủ gần như không gieo trồng, hơn nữa giá cả lại rất đắt, thậm chí ở trên thị trấn và thành phố cũng rất khó mua dâu tây có chất lượng cao. Thật ra ở một số vùng ngoại ô thành phố lúc trước Lục Thanh Tửu trọ có mấy cơ sở lớn gieo trồng dâu tây, ở đó trồng được loại dâu tây nhúng chocolate(*) vừa lớn vừa đẹp, hơn nữa hương vị cũng rất ngon, tuy rằng không đặc biệt ngọt nhưng ít ra vẫn có mùi vị của hoa quả.
(*)dâu tây nhúng chocolate
Hình như Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ cũng chưa từng ăn loại trái cây này, hai người hoàn toàn bị sự nghèo khổ hạn chế trí tưởng tượng.
Mùa xuân là mùa ăn dâu tây, dâu tây có thời gian kết quả rất ngắn, hơn nữa không dễ bảo quản, Lục Thanh Tửu tính cho Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ ăn thử cho biết, ăn không hết thì cậu dùng làm mứt dâu tây.
“Đây là dâu tây sao?” Doãn Tầm từng thấy dâu tây nhưng chưa từng ăn, cậu ta chớp mắt nhìn trái cây đỏ rực trong hộp xốp, “Đẹp thật đó.”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi đi rửa trước, rửa xong rồi cho cậu ăn.”
Ngày mai Chu Miểu Miểu mới đến, hôm nay dâu tây tới trước. Thoạt nhìn thì dâu tây này đã được lựa chọn tỉ mỉ, quả nào cũng lớn bằng nửa bàn tay, màu đỏ thẫm, mang theo hương thơm đặc trưng.
Hình như Bạch Nguyệt Hồ cũng chưa từng ăn loại trái cây này, hắn và Doãn Tầm đứng ở một bên chăm chú nhìn Lục Thanh Tửu rửa dâu. Lục Thanh Tửu vừa rửa vừa nói: “Không biết trên thị trấn có bán mầm dâu tây không, nếu có tôi sẽ mua một ít, dâu Nguyệt Hồ trồng chắc chắn ngon hơn loại này nhiều.”
Sau khi rửa xong, cậu mỉm cười nhét mỗi trái vào miệng Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm.
Quả dâu to khiến miệng Doãn Tầm căng phồng, cậu ta dùng miệng nhai hai lần, hai mắt như phát sáng: “Ngon quá đi!”
Bạch Nguyệt Hồ cũng gật đầu, khi hắn cắn dâu tây, chất lỏng màu đỏ dính trên đôi môi hơi mỏng khiến ngũ quan vốn xinh đẹp của hắn gia tăng thêm vài phần yêu mị, nhưng loại yêu mị này không nữ tính mà còn tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn gần. Hắn cũng nói: “Ngon đấy.”
“Nè, hai người ăn trước đi, tôi rửa mấy trái còn lại cho xong.” Lục Thanh Tửu nói, “Muốn ăn bao nhiêu cũng được, không ăn được nữa thì để tôi lấy làm mứt trái cây.”
Hai người gật đầu, ngồi bên cạnh bắt đầu vui vẻ ăn dâu tây, mỗi người một quả, lần lượt ăn hết chỗ dâu Lục Thanh Tửu đưa. Ăn xong, miệng ai cũng đỏ.
Lục Thanh Tửu cũng vừa rửa vừa ăn, lần này Chu Miểu Miểu gửi cho bọn họ rất nhiều, có lẽ là khoảng mười mấy cân, hẳn là đủ ăn.
Mấy người đang ăn, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Lục Thanh Tửu tưởng Lý Tiểu Ngư cách vách nên không hỏi mà ra mở cửa luôn. Ai ngờ cửa vừa mở, bên ngoài lại xuất hiện một người vốn không nên ở đây. Thấy mặt cậu ta, Lục Thanh Tửu có phần hơi ngạc nhiên.
“Xin lỗi.” Giang Bất Hoán đáng lẽ nên sớm rời khỏi thôn Thủy Phủ giờ đang đứng ở cửa, cánh tay cậu ta hình như bị thương, sắc mặt vô cùng khó coi, “Lại tới quấy rầy anh rồi.”
“Hả?” Lục Thanh Tửu nói, “Sao cậu lại……quay về đây?” Phía sau Giang Bất Hoán không có những người khác, hình như chỉ đến một mình.
“Tôi có thể đi vào rồi nói không?” Giang Bất Hoán cười khổ.
Lục Thanh Tửu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tránh ra một chỗ trống để cậu ta đi vào.
Giang Bất Hoán đi vào trong sân, thấy Doãn Tầm đang chia dâu tây ăn cùng với Bạch Nguyệt Hồ. Nhìn khuôn mặt Bạch Nguyệt Hồ, trong mắt cậu ta toát ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là kinh ngạc vì nhan sắc nghịch thiên của hắn.
“Có gì cứ nói đi.” Lục Thanh Tửu tìm đại cho cậu ta một cái ghế, ý bảo cậu ta ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Giang Bất Hoán bị ánh nhìn chằm chằm của Bạch Nguyệt Hồ dọa cho cả người lạnh run. Cậu ta ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Này, sao người bạn kia của anh cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Cần tôi ký tên cho anh ta sao?” Ánh mắt kia quá khủng bố, trong khi hai người họ chưa bao giờ gặp mặt, chẳng lẽ anh ta là fans cuồng của mình? Lục Thanh Tửu nghĩ thầm cậu còn dám ký tên sao, không sợ mới vừa lấy bút ra đã bị hắn xé thịt ăn luôn à. Đương nhiên cậu không thể nói như vậy, Lục Thanh Tửu chỉ có thể uyển chuyển tỏ vẻ: “Không cần, anh ta không phải kiểu thích đu idol đâu.”
“Vậy sao anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm thế?” Đây là lần đầu tiên Giang Bất Hoán nhận ra ánh mắt cũng có thể khủng bố như vậy.
Lục Thanh Tửu nhịn cười: “Do cậu trộm cà chua anh ta trồng.”
Giang Bất Hoán: “……”
“Tới mười quả lận.” Lục Thanh Tửu dùng tay nhẹ nhàng che miệng, bả vai khẽ run rẩy.
Giang Bất Hoán: “……” Cậu ta không biết nên nói gì nữa, đây có phải gọi là làm chuyện xấu thì sẽ gặp báo ứng không? Bị ánh mắt Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm khiến Giang Bất Hoán toát mồ hôi lạnh, cơ thể cũng bắt đầu run nhè nhẹ.
Sau khi cười xong, Lục Thanh Tửu quay sang vỗ về hồ ly tinh đang tỏa ra oán niệm màu đen nhà mình: “Nguyệt Hồ, anh chừa chút dâu tây nhé, tối nay tôi sẽ làm bánh kem mật ong vị dâu tây cho anh. À, anh lấy dâu tây cho Ngưu Ngưu ăn đi, sữa bò vị dâu tây cũng rất ngon đó.”
Nghe được có bánh kem mật ong mình rất thích, bấy giờ Bạch Nguyệt Hồ mới thu ánh mắt lại, chừa lại cho Giang Bất Hoán một đường. Nếu không, chỉ sợ hôm nay Giang Bất Hoán sẽ bị hắn nhìn chằm chằm đến mức lăn đùng ra ngất xỉu luôn.
Sau khi để Bạch Nguyệt Hồ rời đi, Lục Thanh Tửu lại chuyển lực chú ý lên trên người Giang Bất Hoán. So với mấy ngày trước, lúc này nhìn Giang Bất Hoán vô cùng chật vật, tay trái cậu ta hình như bị gãy xương, quầng thâm dưới mắt rất đậm, cả người tiều tụy vô cùng, nhìn thế nào cũng khiến người ta có cảm giác không ổn: “Chỗ cậu đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Bất Hoán cười khổ: “Đúng vậy.”
“Anh còn nhớ hôm chúng tôi rời đi không, chúng tôi đã gặp tai nạn ngoài ý muốn trên đường núi?” Giang Bất Hoán nói.
“Tôi nhớ.” Lục Thanh Tửu nói, “Chính là chuyện tài xế các của các cậu đột nhiên ngủ quên phải không?”
“Đúng rồi.” Giang Bất Hoán kể, “Lúc ấy tôi cho rằng chỉ cần rời khỏi đây thì mọi chuyện đều kết thúc, nhưng sau đó tôi mới phát hiện, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi……” Giọng cậu ta run rẩy, hàm chứa sợ hãi, “Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Lục Thanh Tửu lẳng lặng nghe cậu ta kể.
“Ví dụ như nhà nghỉ nơi chúng tôi nghỉ lại bị rò rỉ khí gas, nếu không phải nửa đêm tôi đột nhiên tỉnh dậy thì chỉ sợ tất cả mọi người đều không còn. Rồi cả việc phanh xe không nhạy nữa…… Tóm lại, mọi chuyện cứ như là có người muốn dồn tất cả chúng tôi vào con đường chết vậy.” Giang Bất Hoán nói, “Anh có biết tai nạn giao thông xảy ra mấy hôm trước không?”
“Tai nạn giao thông sao?” Lục Thanh Tửu mờ mịt, “Không biết, cậu nói thôn Thủy Phủ à?”
“Đúng vậy.” Giang Bất Hoán nói, “Thật ra mấy ngày trước tôi đã đến thị trấn.”
Lục Thanh Tửu nhíu mày: “Chuyện này là sao?”
Giang Bất Hoán nói: “Ở trên thị trấn, chúng tôi lái hai chiếc xe chuẩn bị vào thôn, tôi lái phía trước, những người khác đi theo sau.”
Cậu ta run giọng nói, “Nhưng khi đi được nửa đường, chúng tôi bị lạc trên đường lên núi. Rõ ràng chỉ có một con đường nhưng nhìn thế nào tôi cũng không thấy lối ra……”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Có khi nào mấy cậu gặp phải quỷ dựng tường không?” Cậu nhớ tới chuyện ngày trước mình cùng Doãn Tầm và Chu Miểu Miểu bị lạc ở trên núi, lúc ấy may mà có Bạch Nguyệt Hồ tới đón bọn họ, nếu không có hắn thì có lẽ ba người đều mất mạng ở trên núi rồi.
“Tôi không biết nữa.” Giang Bất Hoán cười khổ, “Sau đó tôi cứ lái xe đi tiếp, thế là xảy ra chuyện.”
Qua lời kể của cậu ta, Lục Thanh Tửu biết được rằng chiếc xe phía sau Giang Bất Hoán đột nhiên tăng tốc đâm về phía cậu ta. Giang Bất Hoán mạnh mẽ vặn vô lăng tránh được một kiếp, nhưng xe đi sau cậu ta chở rất nhiều người đã lao xuống vực, tất cả người ngồi trong xe cứ ra đi như vậy.
Sau vụ tai nạn ấy, Giang Bất Hoán bị gãy xương tay phải. Nhưng chuyện này không phải thứ làm cậu ta sợ hãi, thứ làm cậu ta sợ hãi chính là khi cậu ta lái xe quay về thị trấn báo án thì cảnh sát lại cho cậu ta biết vốn dĩ không có chiếc xe thứ hai nào cả. Trên con đường núi vừa đổ cơn mưa kia chỉ có dấu vết của một chiếc xe đang di chuyển, không hề tồn tại chiếc xe ô tô thứ hai xảy ra sự cố như Giang Bất Hoán miêu tả. Giang Bất Hoán hoảng sợ liên hệ với những người bạn đi cùng mình, không ngờ tất cả đều còn sống, hơn nữa bọn họ còn nói với cậu ta rằng mình hoàn toàn không biết gì về chuyện đi thôn Thủy Phủ, thậm chí có người còn cho rằng có phải đầu óc Giang Bất Hoán đã xảy ra vấn đề rồi hay không.
“Tôi không rõ nữa.” Giang Bất Hoán đau khổ nắm tóc “Rõ ràng là tôi thấy những người đó, sau xe tôi thậm chí còn có dấu vết va chạm, nhưng vì sao bọn họ lại khăng khăng nói chiếc xe kia không hề tồn tại……”
Nghe xong, Lục Thanh Tửu im lặng một lát rồi hỏi: “Cậu có chắc người đâm vào xe cậu chính là bạn của cậu mà không phải thứ gì khác không?”
Nét mặt Giang Bất Hoán nhất thời cứng đờ.
Lục Thanh Tửu tiếp tục nói: “Cậu…… trong khoảng thời gian này, cậu có cảm giác gì không tốt không?”
Giang Bất Hoán cười khổ: “Có đó.”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Cảm giác gì?”
Giang Bất Hoán dại ra nói: “Tôi cảm giác, tôi sắp chết rồi.”
Hơn nữa cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi một cơn gió nhẹ thổi qua cũng như lưỡi dao sắc bén của một con dao chặt đầu, khiến gáy cậu ta phát lạnh.
Danh sách chương