Tĩnh Hàm thật sự không thể tin vào tai mình, chị ma mà cô luôn nhớ mong lại chính là Sở Thần sao?

Nhưng tại sao lúc trước anh lại cố tình gạt cô.

Rất nhanh Sở Thần đã cho cô biết đáp án.

“Lúc đó em bị Tuấn Hào cưỡng ép làm chuyện nhục nhã nên rất sợ hãi tiếp xúc với đàn ông, anh lo lắng em sẽ xa lánh anh khi biết anh là nam nên cố tình che giấu giới tính của mình.”

“Ở bên em ba tháng, trái tim anh rung động vì em không biết bao nhiêu lần, nhìn em bị bắt nạt mà anh chỉ có thể đứng nhìn khiến anh vô cùng đau đớn, trong lòng quyết tâm đợi khi quay về thân xác rồi sẽ mang em về bên mình che chở chăm sóc, nhưng sau khi tỉnh lại anh không hề nhớ bất cứ thứ gì xảy ra trong ba tháng hôn mê.”

“Mãi cho tới khi anh nhìn thấy vết bớt hình bông hoa trên lưng em...”

Lúc này Tĩnh Hàm đã sớm lệ rơi đầy mặt, hóa ra mọi chuyện đều là do cô hiểu lầm anh, anh bầu bạn quan tâm cô trong suốt quãng thời gian tựa địa ngục cho cô chút ánh sáng cuối đường hầm.

Thật ra khi đó cô đã cảm nhận được tình cảm khác lạ từ linh hồn nhưng cố gắng bỏ qua trực giác của bản thân, nếu cô chịu nghiền ngẫm một chút biết anh yêu cô sớm hơn thì đã không mắc bẫy của Tuấn Hào rồi.

“Em xin lỗi... hu hu... đều do em hại anh.”

Tĩnh Hàm khóc thở hổn hển, Sở Thần không ngừng vuốt ve trấn an cô.

“Đừng khóc anh không trách em, Tĩnh Hàm, anh mong em sống tốt, nếu anh rời đi rồi sẽ hóa thành thiên thần hộ mệnh bảo vệ em suốt đời suốt kiếp.”

“Không! Em không cần anh làm thiên thần hộ mệnh cho em, em muốn anh làm chồng em thôi...”

Sở Thân không nói gì, anh càng ôm cô chặt hơn, đột nhiên đối diện truyền tới tiếng cười nhạo bangs, Tuấn Hào châm chọc nói:

“Thì ra con ma kia là ông, đúng là đồ biến thái, nói dối giới tính để tiếp cận Tĩnh Hàm, đáng tiếc tôi không khiến đạo sĩ đánh ông hồn bay phách tán được. Nhưng không sao, một lát nữa thôi cả ba chúng ta đều thành que kem đông lạnh, không biết sau khi chết rồi linh hồn của chúng ta có gặp nhau không nhỉ?”

Sở Thần lảo đảo tiến về phía Tuấn Hào, anh nhấc chân đạp mạnh vào bụng của cậu ta, chưa hả giận tiếp tục đạp thêm vài cái nữa.

“Mẹ kiếp! Tĩnh Hàm đã làm gì mày mà mày muốn dồn em ấy vào chỗ chết hả? Còn muốn làm hồn ma tái ngộ bọn tao? Bây giờ tao giết mày chết trước để âm binh lôi mày xuống mười tám tầng địa ngục luôn.”

Sở Thần đạp rất mạnh, có vẻ vận động khiến nhiệt độ của anh ấm lên nên sức lực cũng mạnh hơn.

“Khụ khụ ọe...”

Tuấn Hào bị đạp đến nôn mửa rồi bất tỉnh nhân sự.

Sở Thần nhăn mặt lùi ra sau, anh trở về tiếp tục ôm Tĩnh Hàm.

Kết cục của họ như đã trần ai lạc định, Tĩnh Hàm đã bắt đầu buồn ngủ.

“Ngoan, Tĩnh Hàm đừng ngủ, nói cho anh nghe dự định của em sau khi chúng ta kết hôn đi. Anh biết em tài giỏi có định hướng nên sẽ không ép em sinh con cho anh đâu, dù sao chồng em cũng sung sức lắm, đợi bốn năm chục tuổi vẫn có thể gieo giống bình thường.”

Tĩnh Hàm nghe anh khoác lác thì buồn cười không thôi, nhưng mặt cô đã bị đông cứng cười không được, cô cố gắng giữ bản thân tỉnh táo nói:

“Ngốc quá, sinh con và phát triển sự nghiệp đâu liên quan gì tới nhau, anh cũng nói em giỏi mà, em vừa mang thai vừa đi học không được sao?”

“Được được...”

Một lúc sau.

“Tĩnh Hàm, đừng ngủ được không? Em nghĩ xem chúng ta sinh mấy đứa con, là con trai hay con gái, đặt tên chúng là gì nhỉ?”

“Chúng ta có quá nhiều hoài bão chưa thực hiện, sao có thể chết ở chỗ này?”

Sở Thần lẩm bẩm vài câu cũng không thấy Tĩnh Hàm đáp trả, trong mắt anh tràn ngập đau khổ.

Kết quả cô gái của anh vẫn đi trước anh một bước rồi.

Sở Thần dựa vào vai Tĩnh Hàm chậm rãi nhắm mắt lại.

Đột nhiên ngay sau đó anh lại mở toang mắt ra rồi dùng hết sực lực cuối cùng bò đến... bãi nôn của Tuấn Hào.

Bên trong đống đồ ăn hôi hám là một chiếc chìa khóa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện