“Buông tôi ra!”

“Xin anh làm ơn tha cho tôi...”

“Có ai không cứu tôi với...”

“Aaaa...”

Tiếng gào khóc ai oán của Tĩnh Hàm vang vọng khắp biệt thự khiến người ta nghe mà rùng mình, người trong nhà biết rõ cuộc đời của một cô gái sắp bị phá hủy nhưng người không vì mình trời tru đất diệt, họ chỉ muốn sống và lo cho gia đình của mình mà thôi.

Trên lầu, Tuấn Hào thỏa mãn thưởng thức hình ảnh Tĩnh Hàm vùng vẫy trong tuyệt vọng, đôi mắt của anh cong cong ý cười giống như đang nhìn con mồi đang chết dần chết mòn vậy.

Anh dùng tay xoa nắn một bên ngực của cô, môi kề sát vào tai cô, nói:

“Mẹ con em rất giống nhau, không chỉ mặt mũi mà còn cả dáng dấp, nhưng khác ở chỗ bà ta sinh con rồi nên nơi này nhão nhoẹt không được đàn hồi như của em, ban đầu bà ta bắt tôi mỗi ngày phải xoa cho bà ta khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm gớm ghiếc, nhưng sau khi quen dần tôi lại tìm ra khoái cảm. Ha ha, có lẽ ả đàn bà kia không ngờ hai mẹ con bà ta lại phải hầu hạ chung một người đâu nhỉ?”

Nhớ lại ngày tháng chung sống với người phụ nữ biến thái kia, đôi mắt của Tuấn Hào trở nên đỏ ngầu, môi của anh giãn rộng ra hai hàm răng nghiến chặt vào nhau trông cứ như kẻ sát nhân khát máu.

Anh giật phăng chiếc áo lót trên người cô xuống, tiếp đến thè lưỡi ra liếm láp một vòng quanh nhũ hoa rồi cắn mạnh lên phần thịt đỏ hồng kia một cái, mùi tanh ngọt của máu tươi lập tức lan khắp khoang miêng của anh.

“A!! Đau quá! Hu hu... Đau quá!”

“Ha ha, đau sao? Có đau bằng những ngày tháng tôi sống chung với mẹ em không?”

Lúc đó anh chỉ mới là đứa trẻ lên mười, nhưng người phụ nữ kia vẫn ép anh phục vụ thân thể cho bà ta, biến tuổi thơ của anh thành địa ngục làm cả đời anh không thể sống như một người bình thường, vậy nên anh phải bắt cô trả hết tội ác mà mẹ ruột của cô đã gây ra cho anh, hơn nữa anh còn muốn lấy cả tiền lời.

Tĩnh Hàm liên tục lắc đầu không muốn nghe những lời nói thô tục đó nhưng cố tình nó lại chui tọt vào lỗ tai xâm chiếm cả đại não của cô.

“Không, tôi không có lỗi, đây là ân oán của anh và bà ấy, các người không có quyền đùa bỡn cuộc đời tôi!”

Cô sẽ không vì một người mẹ bỏ rơi mình mà gánh hết nợ nần của bà ta lên vai, cuộc đời cô là của cô, không kẻ nào có quyền điều khiển.

“Đồ khốn tránh ra!”

Tĩnh Hàm dùng hết sức mình mà kháng cự, cô muốn chạy trốn khỏi ngôi nhà này, dù có bị chết đói ngoài đường cũng hơn là ở đây chịu nhục.

Nhưng Tuấn Hào sẽ thả cô đi sao? Nụ cười của anh càng thêm càn rỡ, tiếp theo đó mảnh vải cuối cùng trên người cô cũng bị tháo xuống, toàn bộ cơ thể đều lõa lồ trước mắt anh.

“Lông bên dưới của em thật ít, còn nói không phải là gái đ.i.ế.m trời sinh?”

“Không có, anh không được nói bậy ưm...”

Đang nói giữa chừng thì đôi môi của cô đã bị đối phương khóa chặt, chiếc lưỡi mềm oặt luồn vào trong khoang miệng cướp đoạt tất cả hơi thở của cô, cùng lúc này bàn tay cũng lặng lẽ mò xuống dưới xâm nhập vào nơi riêng tư nhất của con gái.

Sở Thần bay trong không trung chứng kiến tình cảnh người còn gái mình thích đang bị làm nhục, lửa giận trong lòng từng chút thiêu đốt lý trí của anh.

“Đồ khốn! Không được chạm vào con bé.”

Sở Thần xông tới muốn đẩy Tuấn Hào ra nhưng bàn tay anh lại xuyên qua người đối phương, hoàn toàn không có một chút sức công kích nào.

Anh nhìn thấy Tĩnh Hàm cam chịu mà cắn môi lặng lẽ rơi lệ để Tuấn Hào gặm cắn cơ thể của mình, ánh mắt của cô nhìn vào không trung giống như đang xin anh cứu cô vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện