Cô Mai nghe con gái nói xong lập tức quát:

“An An, con nói bậy bạ gì vậy hả?”

An An hất mặt lên cao bĩu môi nói:

“Con nói gì sai đâu? Biết đâu cô ta vốn đã biết được thân phận của mình rồi nên cố tình chạm mặt chúng ta ở bệnh viện để bà ngoại tìm cô ta về đấy.”

“An An!”

Lần này bà Tuyết cả giận lên tiếng:

“Càng nói càng không ra gì, mau xin lỗi chị Tĩnh Hàm ngay!”

An An vốn là công chúa được cưng chiều, sao có thể nhận lỗi trước người mà mình ghét được? Lại còn kêu cô ta gọi bằng chị, nằm mơ đi!

Vì thế cô ta dõng dạc nói:

“Mắc mớ gì cháu phải xin lỗi, nếu cô ta không chột dạ thì đâu cần nấp sau lưng bà ngoại, rõ ràng cô ta đã dựa vào lớp da mặt lẳng lơ kia dụ dỗ đàn ông trong nhà họ Lưu nên mới có thể tiếp tục sống trong nhung lụa, chuyện này truyền khắp giới thượng lưu rồi mà bà ngoại còn mang cô ta về làm xấu hổ gia phong nhà chúng ta.”

“An An câm miệng!”

Ông Cường và Minh Nghĩa đồng loạt lên tiếng, ngày thường họ có thể chiều chuộng cô ta nhưng không thể làm loạn trước mặt bà Tuyết.

Nhìn người trong nhà đều bênh vực Tĩnh Hàm, mắt của An An đỏ lên, nước mắt trào ra rồi xoay người bỏ chạy, Khả Đồng và Khánh Linh thấy chị họ chạy đi họ cũng đuổi theo sau.

Người lớn rơi vào tình huống gượng gạo, cô Mai đang muốn giải thích cho cháu gái của mình thì bà Tuyết phất tay nói:

“Thôi tản ra hết đi, Tĩnh Hàm con theo bà dì lên xem phòng, đừng để trong lòng những lời bậy bạ vừa rồi.”

Tĩnh Hàm ngoan ngoãn gật đầu rồi dìu bà Tuyết đi lên lầu.

Nhìn theo bóng lưng của hai người, mợ Ánh hỏi Hữu Nghĩa:

“Con bé Tĩnh Hàm đó, cháu thấy thế nào?”

Hữu Nghĩa liếc nhìn cô ta một cái rồi mở miệng:

“Khá tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện.”

Anh Tuấn - con trai út của bà Tuyết, hiện tại hai mươi ba tuổi bĩu môi nói:

“Giả vờ thôi, xinh đẹp như vậy vừa nhìn đã biết là loại không đứng đắn rồi.”

Thu Hân trợn mắt nhìn em trai mắng:

“Em là đàn ông đấy, sao lại đánh giá một cô gái như thế chỉ vì người ta đẹp hả? Huống chi con bé còn là cháu gái của em.”

Anh Tuấn chẹp miệng nói:

“Em vẫn chưa nói sẽ nhận đứa cháu này mà, An An nói không sai đâu, hãy nhìn cái cách nó lấy lòng mẹ đi sẽ biết nó tâm cơ cỡ nào.”

Minh Nghĩa nhíu mày, anh ta rất không thích trong nhà không đoàn kết thế này, thật dễ bị người ta dắt mũi, vì thế anh ta kiếm cớ rời đi trước, mặc kệ người trong nhà bàn tán chuyện không đâu.

Ngoài trừ cô Mai ra, không ai chú ý tới sự vắng mặt của anh ta, ánh mắt của cô ta mang theo sự không vui, xem ra sự có mặt của cô cháu gái Tĩnh Hàm này mang đến không ít phiền phức rồi đây.

Bên ngoài hồ bơi, An An ngồi phịch xuống ghế dài khóc thở hổn hển, Khánh Linh và Khả Đồng chạy theo, Khánh Linh an ủi:

“Chị đừng khóc, con nhỏ Tĩnh Hàm kia chỉ dựa vào nịnh nọt sẽ không làm nên cơm cháo gì trong nhà đâu.”

Khả Đồng gật đầu phụ họa, An An hung hăng lau nước mắt nghiến răng nói:

“Chị quyết định sẽ dạy cho nó một bài học để sau này đừng lên mặt với chị nữa, hai đứa có muốn giúp chị không?”

Khả Đồng và Khánh Linh do dự, sau đó ấp úng nói:

“Bà nội mà biết sẽ đánh chúng ta đó.”

“Vậy thì làm đừng để bà ngoại biết là được rồi.”

An An luôn có tiếng nói trong nhóm trẻ, vì thế chúng cũng không cãi lại cô ta, đồng nghĩa với việc sẽ tiếp tay cho cô ta bắt nạt Tĩnh Hàm.

Văn phòng chủ tịch tập đoàn Trầm thị.

Trầm Sở Thần đang xử lý tài liệu tồn động trong suốt ba tháng anh hôn mê thì bên ngoài có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Đầu anh không ngẩng lên nên không thấy người vào không phải trợ lý.

“Anh Sở Thần, vừa mới tỉnh lại đã làm việc rồi sẽ ảnh hưởng sức khỏe lắm.”

Một giọng nữ kiều mị vang lên khiến đầu lông mày của Trầm Sở Thần nhíu chặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện