“Không thể nào!”

An An hét lên, đôi mắt cô ta trừng lớn phủ đầy sự điên loạn.

“Mày nói dối, mày không được anh Sở Thần cứu, mày đã bị lũ đàn ông hôi thối làm bẩn rồi! Mày chỉ đang ngụy biện để chọc tức tôi thôi chứ gì? Hừ, đừng mơ! Tao sẽ đi tìm anh ấy để vạch trần bộ mặt thối nát của mày ra!”

An An bật cười to, ngoại trừ Tĩnh Hàm thì trạng thái hiện tại của cô ta đã dọa sợ tất cả mọi người.

Cô không thèm để ý với trò điên khùng của cô ta mà quay sang nhìn ông Cường, nói:

“Chuyện ngài Trầm tấn công Lý thị hòng yêu cầu dượng xử tội An An cháu không hề biết, cháu cũng là người của nhà họ Lý, Lý thị lại là tâm huyết của bà dì, cháu sẽ không làm nó bị tổn thất, chỉ là việc hôm nay khiến cháu không vui, dượng cảm thấy nên làm thế nào bây giờ?”

Lời uy hiếp trần trụi như thế sao ông Cường lại không nghe ra, đây là nguyên nhân tại sao ông ta không tham gia vào cuộc tranh chấp vừa rồi, bởi vì trong khi mọi người đều sợ mấy đứa nhỏ bị đưa đến đồn công an thì ông ta lại sợ Tĩnh Hàm sẽ nhờ Sở Thần gây khó dễ cho Lý thị.

Nhất thời ông Cường giận con gái giận luôn cả vợ, bị bà Tuyết tát một cái, Tĩnh Hàm mắng một câu thì đã sao? Có cần làm ầm lên thế không?

Ông Cường điều chỉnh trạng thái xong bèn cười nói:

“An An còn nhỏ không hiểu chuyện mong cháu bỏ qua, cháu cũng nói cháu là người nhà họ Lý mà, không nên khiến sản nghiệp gia đình lung lay như thế.”

Tĩnh Hàm xụ mặt, ông Cường đang muốn bắt cóc đạo đức cô sao? Nằm mơ!

“Xem ra các người vẫn chưa nhận rõ hoàn cảnh của mình, hận tôi ghét tôi cũng được, nhưng làm sai phải chịu phạt. Các người muốn tự mình ra tay hay đợi ngày Trầm làm giúp, hiện tại anh ấy rất yêu thích tôi đấy.”

Cô Mai cả giận quát:

“Mày nghĩ mày là ai? Mày chỉ là món đồ chơi mới lạ của người ta thôi, đợi đến lúc bị chán chê đá đi rồi mày cũng sẽ trở về đây ăn bám cái nhà này.”

Tĩnh Hàm bình tĩnh đáp:

“Đúng, sẽ có lúc ngài Trầm không cần tôi nhưng đó là chuyện của sau này, còn hiện tại các người gánh nổi hậu quả không?”

“Mày...”

Cô Mai tức giận chỉ tay vào mặt Tĩnh Hàm không nói nên lời.

Cô ấy biết ngay mẹ nào con nấy mà, mẹ của cô có thể nhẫn tâm tráo đổi con của người khác thì cô cũng có thể nhẫn tâm hãm hại gia đình đã cưu mang mình.

Cô ấy quay sang nhìn bà Tuyết hô to:

“Mẹ... mẹ nhìn nó đi, nó lộ bộ mặt thật rồi mà mẹ còn bênh vực nó sao? Nó sắp hai cả nhà ta phá sản rồi đấy.”

Bà Tuyết nhắm mắt hít một hơi thật sâu, bà quá sai lầm rồi, nhìn con cháu của bà ngoại trừ Minh Nghĩa ra không một đứa nào nên thân mà lòng đau như cắt.

Sau cùng bà nói:

“An An trở nên ngỗ nghịch như vậy đều do con và thằng Cường chiều hư, cậu Sở Thần cảnh báo trước cho thấy đã chừa đường lui cho Lý thị rồi. Hai đứa liệu mà giải quyết cho tốt khiến cậu ấy hài lòng, còn về chuyện của công ty cứ để Minh Nghĩa tạm thời xử lý đi.”

Cô Mai trợn to mắt không dám tin.

“Mẹ thật sự mặc kệ An An sao? Nó là cháu của mẹ mà.”

“Nhưng Tĩnh Hàm cũng là cháu của mẹ!”

Bà Tuyết đau đớn lớn tiếng quát:

“Nếu chúng mày không nghe mẹ thì cút hết đi! Thân già này cũng không cần chúng mày chăm sóc, mẹ sợ sẽ bị chúng mày chọc tức chết đấy.”

Dứt câu bà nắm tay Tĩnh Hàm kéo lên lầu, người trong nhà không ai dám cản.

Minh Nghĩa nhìn cha mẹ cậu mợ và các em của mình, nghiêm túc nói:

“Ngày mai chuyển trường cho Khánh Linh và Lan Đồng về quê học đi, còn An An... cha mẹ cứ tự quyết định, tồn vong của nhà họ Lý đều dựa vào cha mẹ hết đấy.”

Dứt câu anh ta xoay người đi ra khỏi nhà, căn nhà này quá ngột ngạt rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện