Tại quán cà phê đối diện tòa cao ốc Trầm thị.

Sở Thần bao trọn tầng hai chỉ để gặp riêng Phương Nhã, không phải anh coi trọng cô ta mà là lo sợ cuộc nói chuyện của họ bị lộ ra ngoài, đến lúc đó không xử lý kịp đến tai Tĩnh Hàm thì nguy.

Dù sao thân phận của mẹ cô là thứ gì đó rất đáng xấu hổ, bởi vì có đánh chết anh cũng không ngờ được Phương Nhã lại là bà mẹ độc ác vô trách nhiệm kia của cô.

“Cô làm sao để chứng minh cô là mẹ của cô ấy? Chẳng phải cô bị mất trí nhớ sao? Hiện tại nhớ lại rồi? Hơn nữa cô mới ba mươi hai tuổi, Tĩnh Hàm đã mười tám, không lẽ cô sinh con từ năm mười bốn?”

Nói tới đây Sở Thần cảm thấy vô lý, bởi vì mẹ của Tĩnh Hàm làm việc trong bệnh viện mới có cơ hội tráo đổi hai đứa nhỏ, như vậy khi cô ta sinh Tĩnh Hàm thì ít nhất cũng hai mươi tuổi.

Tính ra nếu Phương Nhã thật sự là mẹ ruột của Tĩnh Hàm thì hiện giờ cô ta đã hơn ba mươi tám tuổi rồi?

Ngay lập tức ánh mắt Sở Thần nhìn về phía Phương Nhã càng thêm ghét bỏ.

Già đến thế rồi còn giả vờ giấu tuổi, thật không biết xấu hổ!

Mặt của Phương Nhã nóng lên, cô ta cảm thấy da dẻ của mình bắt đầu nhăn nheo chảy xệ, thậm chí lưng cũng khom xuống như cụ già bảy mươi mấy tuổi.

Cô ta cực kỳ muốn chạy trốn khỏi ánh mắt xăm soi của Sở Thần, nhưng nghĩ đến khoản nợ khổng lồ của mình, cô ta chỉ có thể nuốt sự khí chịu xuống, nói:

“Anh có thể xét nghiệm huyết thống, chỉ là mặc dù bảo mật của bệnh việc rất tốt nhưng không tránh khỏi kẻ có tâm thuê hacker. Em biết anh thích con gái của em muốn cưới nó làm vợ, rồi một ngày nào đó anh cũng phải công khai nó với ngoại giới thôi, kẻ thù của anh mà biết nhất định sẽ tung mối quan hệ của em và nó ra. Hầy, mẹ vợ là em gái nuôi có quan hệ mập mờ với con rể, ngẫm lại thôi cũng thấy kích thích rồi.”

Mặc dù rất căm ghét sự thật bản thân không giành đàn ông lại con gái, hơn nữa còn thèm khát sự cưng chiều của Sở Thần dành cho cô, nhưng hiện tại cô ta không thể không lấy ra con át chủ bài.

“Trước đó em đã nói với con bé chúng ta từng xảy ra quan hệ trong văn phòng của anh rồi, con bé dửng dưng thậm chí chấp nhận anh ăn nằm với em là vì không biết em là mẹ của nó, nhưng nếu nó biết sự thật thì sao? Luân thường đạo đức sẽ vây khốn nó, nó sẽ không ngừng nhớ tới việc hai mẹ con cùng hầu hạ một người đàn ông, anh nghĩ đến lúc đó nó sẽ còn dám cưới anh nữa không?”

Rầm!

Sở Thần đập bàn đứng dậy, đôi mắt anh bốc cháy hừng hực lửa giận, răng nghiến chặt vào nhau hận không thể ăn tươi nuốt sống người phụ nữ không biết xấu hổ ở đối diện.

Phương Nhã thấy Sở Thần tức giận đến vậy cũng hơi sợ, nhưng ngẫm lại anh phải chịu để ý đến chuyện này mới kích động như thế, nói vậy thì lời cô ta nói có tác dụng rồi.

Anh thật sự sợ hãi Tĩnh Hàm biết mẹ ruột của cô là ai.

Nghĩ đến đây sống lưng của Phương Nhã cũng thẳng hơn, cô ta nói:

“Anh đừng nghĩ sẽ làm gì em, trước khi đến đây em đã để lại đường lui cho mình rồi, nếu em gặp chuyện tức khắc sẽ có người đến nói với Tĩnh Hàm toàn bộ sự thật.”

Sở Thần siết thật chặt nắm đấm, anh có thể giả vờ không quan tâm nhưng anh không dám đánh cược độ điên của Phương Nhã.

“Cô muốn gì?” Anh hỏi.

Phương Nhã rất muốn kêu anh cưới cô ta, nhưng có cho gan trời cô ta cũng không dám mơ tưởng, vì thế bèn nói thẳng mục đích.

“Cho tôi năm mươi triệu đô.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện