Hắn đã ra khỏi nhà từ rất lâu rồi mà nó vẫn đứng như trời trồng như thế, đầu óc nó bây giờ ong cả lên... nó ko thể xác định cảm xúc của bản thân bây giờ là gì nữa, chỉ biết là mình vừa làm 1 điều ngu ngốc là khiến người con trai mình yêu phải chịu tổn thương nặng nề chỉ vì lời nói cứ như là ko cố ý đó! Ông quản gia gọi nó một lúc nhưng thấy nó chẳng động đậy gì nên cũng rời đi, ông hiểu, nó cần yên tĩnh ~
Lời nói đã thốt ra, đồng nghĩa là hắn sẽ ko cho nó bước vào cuộc sống của hắn nữa, nó hiểu tính của hắn thế nào mà! Dù hắn ko nói ra, nhưng nó vốn hiểu rằng, để tìm được câu trả lời cho bản thân, để cân bằng giữa sự an toàn của nó với việc của Tổ chức trong tương lai, hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều... Ấy vậy mà hôm nay nó lại buông ra khỏi miệng những lời đó, có tàn nhẫn quá hay ko? Ừ thì nó hối hận ~
Hắn luôn dùng hết khả năng để bảo vệ nó, nó hiểu, cả trận với tụi anh em Gai-Goc đợt đó, cái tiêu đó là của bọn ngược phe với gia đình hắn, đương nhiên là nhắm vào nó, lúc đó cũng đã thấy hắn bảo vệ nó thế nào rồi, dù lúc đó họ chưa có 1 tên gọi chính thức nào cho mối quan hệ của cả hai, từ khi nó và hắn quen nhau, hắn đã rất chú trọng vào an nguy của nó, hễ nó ra khỏi nhà đi đâu đó, dù đang bận rộn chuyện gì hắn cũng gác lại để đi cùng với cô người yêu của mình, với 1 người chưa từng quan tâm người khác, nổi tiếng máu lạnh và tàn bạo nay có những hành động này, có phải chăng là yêu rất nhiều rồi ko?
Nó cần yên tĩnh, cần cả thời gian nữa... Nó muốn hiễu rõ hơn về quá khứ của mình, nếu tốt hơn, hãy để kí ức những năm tháng đó quay trở về với nó đi! Nếu thế cách tốt nhất để tìm lại kí ức là phải chính bản thân mình tự thân quay trở về nơi chốn cũ, những nơi mà tuổi thơ đã gắn liền với mình.
Nó lại tìm đến ông quản gia và hỏi về tuổi thơ của mình, nó muốn biết rõ những nơi đó, vùng đất đó, cả cái nơi xảy ra tai nạn nữa... Dù lúc nghe kể xong về mọi chuyện mình cần biết đồng hồ đã điểm 1h sáng nhưng nó vẫn ko thể ngủ được, nó đã có hết dự định trong đầu mình rồi, đúng, đây ko phải là lỗi của hắn nhưng... lời nói đã nói ra thì làm sao rút lại được chứ? Huống hồ lời nói đó còn khiến người khác đau đến thắt lòng, đau đến mức 1 người biết kiềm nén cảm xúc như hắn đã phải để lộ ra hàng vạn tia đau đớn trong đôi mắt màu xám tro vốn dĩ rất sắc, nhưng trong giây phút ấy, dường như đôi mắt đó ko còn như bình thường nữa, nó ko còn vô hồn, ko còn sắc bén... nó ánh lên nỗi đau như nỗi đau đã ánh lên mỗi khi hắn nhắc đến ba mình. Hay thật... nó lại là người khiến hắn phải tổn thương dù sau hiểu lầm trước đó đã tự nhủ với lòng sẽ ko bao giờ để hắn chịu bất kì thương tổn nào nữa, giờ thì sao chứ?
Đây là lần đầu tiên nó tự trách mình vì đã ko kịp ngăn lời nói phát ra khỏi miệng!
Nếu hắn đã quyết tâm đẩy nó ra thì nó biết, dù nó có nói thế nào hắn cũng sẽ ko đồng ý ‘ kéo nó’ lại! Huống hồ dùng lời nói cũng ko phải là cách của nó, nó sẽ dùng hành động để hắn lại chấp nhận nó như hắn đã từng!
Sáng mai nó sẽ lên đường sớm, lên đường tìm về nơi đã chứa những kí ức của mình! Nó ko chắc bản thân mình có nhớ lại hay ko, nhưng dù sao cũng phải thử, bây giờ ko nhớ thì sau này sẽ nhớ, dẫu sao thì nó bị mất trí nhớ vì bị sốc quá thôi, chỉ cần có thứ gì đó tác động nó sẽ nhớ lại, nó nghĩ như thế!
Pj là bạn thân nó mà, chuyện này Pj cần được biết!
- Một chút có về ghé qua nhà Zu! Ok? – nó nói qua điện thoại.
Pj ngẫm nghĩ một lúc, cũng được chứ nhỉ, ko phải về nơi có Khánh Hạ và Ken, vậy thì chẳng phải tuyệt quá sao? Trả lại ko gian cho họ vậy!
- Chuyện quan trọng hả? – Pj.
- Rất quan trọng! – nó khẽ đáp.
- OK!
Pj đồng ý xong 2 người còn nói vu vơ gì đó rồi nó cúp máy. Nó thử gọi cho hắn nhưng hắn ko bắt máy, hắn từ chối nhận cuộc gọi của nó. Cảm giác bị từ chối cuộc gọi cũng ko dễ chịu gì, rõ ràng đang nghe những tiếng tút tút chờ máy rất dài nhưng rất nhanh sau đó lại nghe những tiếng tút tút ngắt quãng, và sau đó là tiếng ò e í, thuê bao ko liên lạc được! Thế đấy, hắn khóa máy luôn rồi!
Hắn vừa về đến nhà là lao ngay vào phòng ba mình, nhìn mặt hắn đằn đằn sát khí như thế mọi người đều ngăn lại, mọi người sợ sẽ có chuyện xảy ra mất.
Ba của Jun rất quan tâm về con trai của mình, ngày đó hắn đi đâu và làm gì ông đều biết hết, thật ra thì đứa con trai ấy luôn nằm trong tầm kiểm soát của ông, thế nên người con gái mà con trai ông đang quen lẽ nào mà ông ko biết chứ. Ông đã biết hắn đến nhà nó, đến rồi vậy những chuyện cần biết chắc cũng đã biết rồi, chắc hắn cần tìm ông nói chuyện, nói chuyện thôi mà, cũng chẳng có gì to tát, mà cha con gặp nhau cũng ko nhất thiết phải làm căng làm gì, vậy là ông cho hắn vào phòng làm việc của mình.
Hắn nhào tới chiếc bàn ông đang ngồi, thấy ông đang ngồi đối diện mình một cách bình thản hắn nhíu mày nhìn, chẳng khách khí đập mạnh tay xuống bàn như để dằn mặt, theo thế tựa hẳn 2 tay lên bàn, khum sát vào mặt ông nghiến răng.
- Tại sao ông lại giấu tôi hả?
- Ta ko biết mình có nên nói ra hay ko nên đã nhờ vào ông Trời! Con đã nghe ông quản gia nói rồi mà!
Trông hắn lúc này như đang kìm nén cơn giận dữ lắm, nửa trách ba mình nửa ko trách, vì ông đã tạo nên 1 cuộc sống an toàn cho người con gái mà hắn đã rất trân trọng, đã thế còn chu cấp cho nó rất hào phóng nữa, dù hắn có biết chuyện hay ko biết chuyện thì ông vẫn sẽ chu cấp cho nó suốt cả 1 đời còn được ý chứ vì ba nó trước khi ra đi đã nhờ ông chăm lo gia đình của nó, đó là tâm nguyện lớn nhất được ba nó nói ra trước lúc nhắm mắt, từ lúc bắt đầu làm việc là ba nó rất trung thành với Tổ chức, kĩ năng thành thạo, là 1 sát thủ rất chuyên nghiệp, là thế, nhưng ông ấy chưa bao giờ đòi hỏi hay đòi thêm bớt bất cứ cái gì! Đó là 1 điều quả thật rất đáng quý!
- Còn chuyện ta đã hỏi con mấy ngày trước, con quyết định thế nào? Nếu con ko muốn thì ta cũng ko ép! – mắt ông ánh lên 1 tia yêu thương hiếm hoi, từ nhỏ hắn đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, ông luôn bắt hắn phải làm theo ý mình, đến khi ông nhận ra sai lầm của mình thì xem ra hắn đã bì từ’căm hận’ làm phai mờ đi nghĩa cha con rồi, thế nên bây giờ cách tốt nhất để lấy lại dần tình yêu thương và niềm tin nơi hắn là để hắn tự quyết định chọn con đường của mình, có thể hơi lâu, nhưng thời gian sẽ trả lời tất cả mà, ông ko nên chen vào cuộc sống của con mình quá nhiều, ông có lỗi với hắn lắm rồi, hắn trở thành 1 người như bây giờ, 1 phần rất lớn đều là do ông cả– Đương nhiên là dù con đi con đường khác, ta vẫn sẽ bảo vệ con khỏi những nguy hiểm! – ông mỉm cười hiền hậu, nụ cười ko hề toan tính hay mưu mô.
Bất chợt nhìn thấy ánh mắt và nụ cười đó, hắn chợt xao lòng, tại sao hắn lại có cảm giác này nhỉ? Là ấm áp đó... 1 chút thôi... Hắn đã nhiều lần cãi vả với ông và quát lên hỏi rằng liệu có bao giờ ông quan tâm tới cảm xúc của người con như hắn, có bao giờ hỏi hắn muốn gì, thích gì hay ko... Cái cảm giác mà hắn luôn khao khát nhận được từ người ba của mình! Đáy mắt hắn có cái gì đó dịu đi, chẳng còn là những tia gay gắt như muốn thiêu sống người khác, có cái gì đó dao động nơi ánh mắt, hắn đứng thẳng người dậy, khoanh tay nhìn ông rồi lên tiếng.
- Chừng nào ông xuống, cái ghế đó – hắn nhướng mày ý chỉ cái ghế ông đang ngồi – tôi sẽ lên!
Hắn nói 1 cách mau chóng và dứt khoát, ông tưởng chừng như bản thân đã nghe lầm, lúc nghe xong, ông cứ tưởng mình nghe nhầm, ko thể làm chủ bản thân mà mắt đột ngột mở to hết cỡ, thấy biểu cảm của ông, hắn khẽ nhếch môi cười rồi tiếp tục.
- Nhưng ông vẫn phải đảm bảo an toàn cho người con gái đó! – giọng hắn trầm xuống.
- Con bé ấy có ông quản gia chăm lo, dẫu sao thì lão quản gia cũng ko phải tay vừa, còn trong ngôi nhà đó thì yên tâm!
- Ko, ý tôi là những lúc cô ấy ra ngoài!
- OK! – ba hắn ko chần chừ mà đồng ý ngay- Con khỏi nói ta cũng biết mình nên làm gì mà, kể cả khoản chu cấp, từ đây đến cuối đời cũng ko là vấn đề!
Hắn gật đầu thỏa mãn, vậy là xong, dẫu sao thì cũng sắp hết năm học, nên hạn chế gặp nó cũng tốt, dẫu sao thì trong khoảng thời gian này chắc là còn nhiều thứ quan trọng với nó... hơn hắn. Tính ra quen vơi 1 người như hắn nó cũng chẳng có tương lai gì, cũng chẳng biết khi nào sẽ chết, gia đình nó đã tan nát vì gia đình hắn rồi, chỉ còn duy nhất nó thôi, hắn ko muốn nó phải vì hắn mà chịu bất kì điều gì nữa, đau quá cũng sẽ buông thôi, rồi khi nỗi đau của nó vượt qua giới hạn nào đó nó cũng sẽ buông tay mà, nhỉ? Hắn sẽ ổn ngay thôi, có cơn đau nào mà hắn chưa quen chứ! Quen 1 người khác, tương lai của nó sẽ vui hơn và sáng hơn rất nhiều! Thế giới của hắn là 1 thế giới của bóng đêm, của tội lỗi và máu me, thế giới của hắn lúc nào cũng phải thanh trừng lẫn nahu để giành được sự sinh tồn, chăng ai đảm bảo được cái gì cả; còn thế giới của nó tràn ngập đủ sắc màu, đủ niềm vui tươi!
Đen trộn với bất kì màu nào cũng đen thôi, hắn ko thể thể để màu đen tội lỗi đó thấm vào cuộc sống của nó được! Cũng phải cảm ơn nó đúng ko? Vì nhờ nó mà hắn có thêm động lực để đẩy nó ra khỏi cuộc sống của mình ~
- Tối nay có vụ nào ngon ko? – hắn ngước đầu nhìn ông.
Hôm nay hắn làm ba của mình đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, chẳng phải hắn đã từng oán trách ông vì đã đào tạo hắn thành 1 cỗ máy giết người sao? Lần cuối cùng tay hắn nhuốm máu là lúc hắn 12 tuổi, là bất đắt dĩ hắn mới giết người thôi, chỉ là 1 bài kiểm tra nhỏ để đánh dấu hắn đã ‘tốt nghiệp’, bài ‘kiểm tra’ vượt qua cả mong đợi của ông, hắn đã hoàn thành 1 cách rất xuất sắc chỉ trong khoảng thời gian tích tắc! Tuyệt vời!
- Con muốn tham gia? – ông hỏi lại để tìm một sự khẳng định.
- Ko trả lời vậy tôi đi đây! – hắn đẩy ghế đứng dậy, định quay đi thì ông vội lên tiếng.
- Có, vậy con chỉ huy trận này! Ta tin tưởng con! Vào chuẩn bị đi, ta đi thông báo cho mọi người biết!
Hắn ko quay lưng lại, chỉ đứng im nghe, nghe xong rồi bước tiếp, dáng vẻ bình thản cứ như chuyện sắp làm là 1 việc rất nhỏ vậy.
‘Chúng ta, mỗi con người đều đeo ít nhất một cái mặt nạ, hình thành ít nhất một thói quen, để che đi những khổ sở, hỗn độn, khốn đốn trong mình. ‘
Nếu nói thế thì hắn chính là người tiêu biểu nhất, ai cũng thấy hắn lạnh lùng, tàn bạo nhưng chưa ai thấy được những nỗi đau mà hắn đã phải trải qua trong suốt thời gian trưởng thành; ai cũng nói hắn ko biết yêu thương vì lẽ đơn giản trong mười mấy năm qua, từ khi mẹ mất, hắn có còn nhận được tình thương đâu; ai cũng nói hắn đánh người ra tay đánh người rất ko nhân nhượng, chỉ cần đánh là sẽ đánh tới cùng, có lúc đánh người ta phải nhập viện nhưng có ai hiểu từ khi còn nhỏ hắn đã bị bạo hành tinh thần, chiếm gần hết lứa tuổi đang phát triển là những ngày đối đầu với những bài rèn luyện khắc nghiệt như cực hình để trở thành 1 người thừa kế trong tương lai, họ cũng có nhân nhượng với hắn đâu! Là 1 thân 1 mình hắn tự chống chọi để đứng dậy! ‘Thừa kế’? 2 từ đó nghe hay lắm nhưng ‘thừa kế’ điều đó thì hay lắm sao? Hắn cũng có ước mơ, hắn từng mơ lớn lên sẽ trở thành 1 bác sĩ, nhưng hắn biết, ước mơ đó sẽ ko bao giờ có thể thực hiện được! Nghề chọn mình chứ mình ko chọn nghề! Bạn nên nhớ kĩ điều đó! =)
Ai cũng nói hắn..... nhưng ko ai biết.....
Danh sách chương