- Các người coi tôi là món hàng chắc, hài! – Pj ko ngại mà nở ra nụ cười khinh bỉ, thế đấy, trao tay như một món hàng, chán chê rồi thì sẽ như thế sao, tự nhiên muốn c.hửi tục, nhưng những lời gã nói cũng ko sai, nhỏ ko phải là người yêu chính thức, vốn dĩ ban đầu chỉ là 1 người thế thân ko hơn ko kém rồi, những lời gã nói ra như 1 xô nước lạnh tạt vào mặt nhỏ vậy, lạnh đến tê buốt và đông kín cả người, cái điều mà bản thân luôn trống tránh nay lại bị người ngoài cuộc vô tình khơi gợi lại.

‘ Tổn thương • Đã tồn tại, • Thì mãi mãi chẳng thể mất đi. Cứ nghĩ rằng • Giấu càng sâu, • Thì đâu nhìn thấy nữa... Nhưng đôi khi • Những thứ ta không nhìn thấy nữa, • Không phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi... • Nó vẫn ở đó... dù xa xôi, nhưng chưa từng biến mất... Và rồi • Chỉ cần một chút gợn lòng, • Cũng thấy sóng... rồi chóng mặt vì đau... Vết thương • Càng cũ, càng nhạt màu, • Thì khi trở dậy càng đau, càng nhức nhối... ‘

Nỗi đau như 1 liều thuốc tê khiến mọi giác quan, cơ quan hoạt động đều bị tê liệt, thế là nhỏ cứ đứng trơ ra đó, đúng, chẳng ai có thể khẳng định được là nhỏ quan trọng với Ken ngay cả khi chính Ken cũng có lúc mang tình cảm nhỏ ra làm trò đùa mà!

Lợi dụng lúc nhỏ chẳng hề có dấu hiệu phản kháng gì, gã chợt kéo Pj vào sát người và đưa mặt vào hõm cổ cắn mút như 1 con thú đói tính. Điều đó khiến Pj tỉnh vội nhưng chẳng thể đẩy gã ra được vì ít nhiều sức gã cũng mạnh hơn rất nhiều, bọn đàn em chẳng kịp hiểu gì, ánh đèn màu khiến chỗ Pj đứng có lúc sáng lúc tối, ban nãy rõ ràng là còn bình thường nhưng giờ nhìn lại thấy gã đang làm điều đồi trụy đó, chẳng thể nhịn nữa nên cả bọn quyết nhào tới làm cho gã 1 trận nhừ tử, mặc kệ hậu quả để lại có thế nào đi nữa, mà bọn nó cũng ko tin Ken là con người vì tiền mà khiển trách tụi nó vậy đâu! Đang hừng hực bước tới chỗ của nhỏ thì cả bọn chợt dừng lại, dưới hiệu ứng của ánh sáng đèn màu, bọn nó thề là chưa bao giờ bọn nó được xem 1 ‘bộ phim’ free và sống động đến thế!

Ken chẳng biết từ đâu nhào đến, lôi gã ra bằng 1 lực mạnh hơn bình thường rồi sau đó giáng vào mặt gã 1 cú đấm trời giáng, dường như chưa hả được cơn giận, Ken còn sẵn thế ra luôn mấy đòn lên gối, cái bọn đi theo gã cũng chạy ùa ra can lại vì thấy ông chủ của mình bị người khác xâm phạm nhưng cũng chẳng thể ngăn được vì bên này bọn đàn em của nó cũng đã chạy lại chắn đường bọn họ, nó nghe điện thoại ra thì thấy được 1 khung cảnh hỗn độn như thế, chẳng cần phải hỏi ai, tự nó đã đoán được nguyên nhân là vì sao rồi, ngay cả Ken cũng chẳng nể mặt gã mà xông vào như thế thì nó còn gì phải lo nữa, vậy là nó cũng âm thầm mà về nhà, có 1 con gấu to xác đang chờ nó ở nhà nữa ~

Ken đánh gã hộc cả máu mồm, đến khi Pj chạy lại kéo Ken ra thì tên đó mới cộc cằn ngừng tay lại, sau đó tên đó quắc mắt lại nhìn Pj như tỏ vẻ ko hài lòng lần oán trách tại sao lại để gã hành động như thế, tại sao lại kéo Ken ra nhanh như vậy,... Tia nhìn của Ken chứa quá nhiều thứ phức tạp khiến nhỏ chẳng rõ là ý Ken là thế nào, nhỏ chỉ nhẹ giọng khuyên bảo.

- Bỏ đi, anh đang mặc vest, ông ấy chẳng đủ khả năng để khiến 1 người lịch sự như anh áo quần bị bung cả ra ngoài như thế đâu! Huống hồ tôi cũng chả bị sứt mẻ gì!

- Chứ cô muốn bị gì hả? – Ken quát lớn rồi chợt nhăn mặt, ko xong rồi, xem ra động phải vết thương, vốn dĩ đã băng nó rất kĩ trước khi đến đây rồi.

- Anh quan trọng mấy chuyện đó làm gì? Anh thôi cái tính chiếm hữu đó đi, đừng có tự xem tôi là người của anh rồi cái gì cũng ‘bảo mật’ tôi như thế! – Pj nghiêm túc nhìn Ken, Ken có thể nào vì nhỏ mà hành động thế ko, chỉ là nhỏ ko muốn Ken làm thế là vì tính sở hữu, chẳng phải tên đó từng bảo cái gì thuộc quyền sở hữu của tên đó thì đừng ai có quyền chạm vào được sao... thật tình là Pj muốn tên đó làm thế là vì sự quan tâm, 1 sự quan tâm nhỏ thôi cũng được, chứ ko phải là do tính sở hữu ~

- Cô... – Ken nghiến răng- hay lắm! Khoác vào! – Ken cởi chiếc áo khoác ngoài thảy cho Pj rồi quay sang giải quyết gã.

- Cái hợp đồng đó ông mang về đi! Ko hợp tác gì hết! – Ken tháo lỏng cà- vạt ở cổ, tháo bung cả cúc áo đầu, đã thế này thì chẳng cần phải lịch lãm hay gì nữa hết.

- Chê tiền ít hả? Thằng nhóc như mày dám đánh tao, mày gan lắm! – gã thậm chí chẳng thể đứng dậy nổi.

- Chẳng phải ít hay nhiều, nhưng tiền ông bẩn lắm! Cho ba tôi cũng ko lấy đâu! Phắng đi!

- Mày sẽ phải hối hận! Tao sẽ kí 1 hợp đồng cao giá hơn cho gia đình mày phải van xin tao quay lại! – gã hâm dọa.

- Có tới mức bần cùng đây cũng đếch cần tiền của ông! Phắng! Trước khi tôi nói lần thứ ba! – Ken hạ giọng.

Ken vừa dứt lời, cả bọn đi theo gã đã lôi gã ra khỏi đó nhanh chóng.

Pj ko thể ko khẳng định 1 điều là dù Ken có khoác gì lên người thì tên đó vẫn rất đẹp, Ken có 1 thân hình khá chuẩn nên khi khoác vest lên người thì lại ra dáng khác hẳn, rất lịch lãm đúng chất mà bọn con gái mê mệt, mái đầu Ken vuốt keo vào nếp 1 cách gọn gàng, khi đó trông Ken vẫn rất bảnh, đẹp theo 1 kiểu khác, giống với phong cách của 1 quý ông. Ngay cả khi áo quần bung hẳn ra ngoài, mái đầu lại như mọi khi thì Ken lại là Ken của mọi ngày, ko chừng lại đẹp hơn ý chứ, Ken hiếm khi diện vest, chỉ diện vào những lúc đi bàn chuyện làm ăn thôi, mà có diện thì lúc nào cũng chỉnh tề cả chứ ko bao giờ xốc xếch như thế, nghe loáng thoáng đâu giọng của 1 đứa con gái trong nhóm thề rằng chưa bao giờ thấy ai ăn mặt ko chỉnh tề như thế mà đẹp như Ken cả! 

Ken nhìn bọn đàn em 1 cách rất ko vui, tên đó như muốn trách mọi người vì để nhỏ phải bị như vậy. Chẳng nói chẳng rằng, Ken nắm tay kéo nhỏ ra gara, mở cửa rồi đẩy nhỏ vào, qua hành động cũng thấy được là tên đó đang bực cỡ nào, vì ngay sau khi bản thân vừa vào xe, tên đó đã khởi động xe và phóng xe đi ngay. Vừa vào tới nhà, Ken cũng đã lôi nhỏ vào phòng mình, vì trời chưa sáng nên xem ra Khánh Hạ và mọi người vẫn đang ngủ.

- Anh bị cái gì thế? – Pj nhíu mày.

- Tôi là người hỏi mới phải, sao cô lại để ông đó làm những hành động như vậy chứ? – Ken lớn tiếng.

- Thế anh nói tôi phải làm gì, tôi còn chẳng biết cái hợp đồng đó có quan trọng với anh hay ko? Lỡ tôi có làm gì, ông ta phật ý ko kí hợp đồng với anh thì sẽ thế nào? – Pj cũng lớn tiếng nói lại vì đây là phòng cách âm nên cũng ko lo đến chuyện làm phiền mọi người.

- Nhưng cô cũng phải gạt ra, chứ ko phải là để ông ta mút mát điên cuồng cái cổ cuả mình – Ken nắm chặt tay lại để kìm nén cơn bực tức muốn trào dâng.

- Anh bực gì chứ, vì đồ chơi của anh bị người ta động vào à? Thôi cái kiểu sở hữu đó đi! Tôi tự hỏi nếu người đó là Khánh Hạ chắc anh đã băm nát ông ta ra rồi chứ chẳng đơn thuần là như thế! – Pj.

- Là ai kêu tôi đừng đánh ông ấy! Mà tại sao hôm nay lại ăn mặc như thế? – Ken.

Nhỏ chỉ mặc 1 cái đầm ống bó thôi mà, cũng ko ngắn lắm, chỉ là ăn mặc như thế khiến vòng 1 của nhỏ được dịp phô ra, và bó như thế tôn lên vòng 3 khá chuẩn, cái đầm còn là màu trắng nữa chứ, mặc như thế vào bar ko phải là quá khiêu gợi thì là gì? - Mặc thế nào là quyền của tôi chứ! Sao anh luôn phải xét nét khi tôi mặc này mặc nọ vậy chứ? Anh ko cấm đoán chị Hạ ấy, chị ta có thể sao tôi lại ko chứ! 

Chẳng nói chẳng rằng Ken đẩy nhỏ xuống giường, 2 tay chống 2 bên giam nhỏ ở giữa chiếc lồng do tay mình tạo nên, Pj thấy Ken tức giận, thực sự là rất tức giận, chỉ là 1 món đồ chơi thì tại sao phải tức giận thế chứ ~

- Anh làm gì thế hả? – Pj dùng tay cố đẩy Ken ra nhưng xem như là vô ích.

Ken khum người xuống hôn lên cái vết ông ta đã tạo ra rồi bất ngờ cắn nó đến bật máu, đó là cách duy nhất để xóa đi dấu vết mà lão đã tạo ra trên người của người con gái đó. Pj đau đến rơi nước mắt, khóc vì đau và khóc vì cách cư xử lạ đời của Ken, lúc nào cũng là vì tính chiếm hữu. 

Lưỡi Ken chạm vào vết rách trên cổ, cái rát buốt làm nhỏ phải rùng mình, riêng Ken cảm nhận được cả vị tanh nồng của máu nữa, ngước đầu lên thấy nước mắt thấm đẫm gò má nhỏ, Ken nhẹ nhàng dùng tay lau đi.

- Sao em lại khóc chứ?

Rồi rất nhanh, Ken lại hôn lên 1 nhỏ một cách ngấu nghiến khiến nhỏ chẳng thích nghi được, nhỏ thậm chí còn ko hiểu được Ken đang làm trò điên rồ gì với cơ thể mình. Rồi lưỡi Ken lại lia đến vành tai và lướt lưỡi khẽ qua đó, sau đó lại cắn nhẹ... Ken đã hôn rất mạnh lên cổ nhỏ, ngay dưới vết thương, tạo ra 1 vết đỏ sẫm chẳng dễ gì lặn mất trong 1, 2 ngày được... Ken điên rồi!!!

- Tránh ra tôi ra! – Pj vùng vẫy – Anh... rốt cuộc... là đang làm cái trò... điên cuồng gì vậy hả? – nhỏ nói trong tiếng nấc.

Mãi đến khi nghe những lời nghẹn ngào như thế, Ken mới ngừng lại, vuốt phần tóc đang che mắt nhỏ ra khỏi trán.

- Buông... Anh thừa biết... là tôi ko thích... điều này mà...

Cái ác mộng đó lại quay trở về, tay nhỏ vẫn bấu chặt vào drap giường như lần đó nhỏ bấu vào thân cây vậy. Ken cảm nhận được là nhỏ đang run rẩy...

- Xin lỗi... tôi xin lỗi...

Ken đỡ nhỏ ngồi dậy rồi dịu dàng ôm chặt nhỏ vào lòng, vuốt nhẹ lưng dỗ nhỏ như 1 đứa con nít, rồi sau đó ôm thật chặt...

- Đừng khóc nữa... tôi sẽ ko như vậy... là tôi sai... em nín đi!

Ken thở dài, chỉ là biết trong lòng đã rất tức tối khi nhìn thấy cảnh đó, chỉ hận ko thể băm nát ông ta ra... được 1 lúc thì thấy nhỏ im re, hóa ra nhỏ ngủ luôn rồi... Ken cho nhỏ ngủ chung giường với mình, cả 2 ngủ chung nhưng Ken chẳng làm gì xấu cả, chỉ là ôm nhỏ từ phía sau mà ngủ thôi, chỉ biết là cảm giác có nhỏ trong vòng tay ấm lắm, rất thích... cảm giác như được ôm cả thế giới vào lòng... Ken bất chợt rơi nước mắt, tên đó cũng chẳng biết vì sao nữa, hình như đã lâu lắm rồi Ken mới rơi nước mắt vì 1 người con gái ~

- Hình như tôi yêu em mất rồi...

Lời yêu đó có phải là quá muộn hay ko?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện