- Mon, biết tin của chị Khánh Hạ chưa? – Kii hỏi cô bé khi gặp cô bé trong thư viện.
- Tin gì? Sáng giờ tôi ko có để ý lắm! – Mon cười gượng, nhóm mình có chuyện gì cũng ko biết, để người ngoài hỏi mình như thế thì ngại thật, biết làm sao chứ, dạo này Mon chểnh mảng việc học quá rồi, ko thể cứ chểnh mảng như thế được.
Rồi Kii kể sơ lược cho Mon nghe về vết thương đó, Mon chỉ biết trợn mắt lên mà nhìn rồi tự hỏi chẳng biết ai mà lại cả gan làm cái trò đó với người của Ken.
Dạo này lực học Mon đi xuống, vì thời gian đó nhóm xảy ra quá nhiều chuyện khiến nhỏ chẳng thể chuyên tâm mà học được, Mon vốn là người dễ bị ảnh hưởng, thời điểm đó nhóm căng thẳng chết được, kéo dài cho đến mãi gần đây mới giải quyết xong mọi vướng mắc. Mon vốn dĩ học lực đâu có đến nỗi nào, đùng 1 cái như muốn đội sổ luôn, cô giáo cũng còn bị bất ngờ nữa mà.
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn khi Lin bước vào thư viện, chẳng thấy Nan đâu nhỉ, sao cô ấy đi 1 mình thế? - Lin!
Mon vẫy tay chào, Lin cũng vẫy tay đáp lại và tiến gần về phía 2 người.
- Nghe nói là lực học dạo này hông tốt hả? Dạo này cũng ít thấy quá trời! – Lin.
- Ngại quá, tại sắp thi nên phải cố gắng thôi! – Mon mỉm cười.
- Ừ, con trai thích mẫu người biết cố gắng mà! Lại hiền dịu ai mà chẳng thích, phải ko, Kii? – Lin cười đầy ẩn ý, nụ cười đó khiến Kii cảm thấy... xa cách – Thôi, mình đi đây! – Lin.
- Ủa, vào đây làm gì rồi ra sớm vậy? – Mon tròn mắt nhìn.
- Ko có gì, bạn với Mạc Hàn (Kii) ở lại vui vẻ! – Lin cười.
Kii cứ đứng trơ ra đó nhìn Lin, mãi cho đến lúc bóng cô bạn sắp khuất dần Kii mới nhận ra gì đó rồi nói vội với Mon:
- Có chút chuyện, mình đi trước nha, hẹn gặp lại cậu sau!
Nói rồi Kii cũng rời khỏi thư viện, hướng về phía Lin vừa đi mà chạy 1 cách gấp gáp, Mon chẳng hiểu nổi 2 người, mặc kệ, cứ tìm sách tiếp thôi, tới kệ sách gần phía cuối, nhỏ vấp phải gì đó nên mất đà mà ngã xuống luôn.
- Ơ... Nan?
‘Cơn chấn động’ khiến Nan tỉnh luôn sau giấc ngủ, thật chẳng biết vì sao thỉnh thoảng Nan hay bùng học vài tiết vậy mà vẫn giỏi như thường, thật là khiến người ta ganh tị mà ~
- Cậu làm gì ở đây vậy? – hỏi xong Mon rất muốn cốc lên đầu mình 1 cái, vậy mà cũng hỏi, rõ ràng là đang ngủ chứ làm gì mà còn hỏi như thế chứ.
- Ngủ! – câu trả lời ko ngoài dự đoán – Cậu lo mà tìm sách, chú tâm vào việc học chút đi!- Nan đứng dậy chỉnh trang lại đồng phục.
- Cậu có biết chuyện của chị Khánh Hạ ko? – Mon được dịp hỏi luôn.
- Biết! Chẳng biết kẻ nào giở trò nữa! – Nan.
- Thế chị ta có sao ko? – Mon.
- Ko có gì đáng lo đâu! Cậu chú tâm vào việc học là được rồi! Lo nhiều quá cũng ko giúp được gì đâu! – Nan.
- Nhưng mà...
- Nhưng? Đừng có mà quên là ngày mai cậu phải đến nhà tôi mà học đó! Học hành ko nghiêm túc tôi báo cáo lại với cô đó! Tôi đi trước!
Thật là tức điên mà, đùa với con bé chắc!!! Có cảm giác như bị xoay như chong chóng ý, ai cũng vậy, nói chuyện với nhau chưa được bao nhiêu câu mà cũng rời đi hết là sao? ToT
Cậu con trai đuổi theo người con gái rồi kéo vào phòng học trống gần đó.
- Thái độ mấy ngày nay là sao hả? – nhíu mày.
- Anh đi mà tự hỏi mình đấy! – người con gái dằn tay ra.
- Tôi đã làm cái gì chứ? – nắm chặt tay người con gái hơn.
- Anh bắt đầu có tình cảm với người con gái đó! – chẳng vùng vẫy nữa, để yên tay.
- Anh... – người con trai bỗng đứng lặng.
- Thấy chưa? Hah, giả mà thành thật hả? Đi đi... – người con gái dứt khoát giật tay ra.
- Em đã hôn người con trai đó... - người con trai nhẹ giọng.
- Em cố gán ghép họ lại với nhau bằng cách li gián họ, nụ hôn đó, là để cho người con trai đó tự thấy là dù có thế nào thì chẳng ai có thể mang lại cho cậu ấy cái cảm giác như người con gái kia được! Anh chẳng hiểu em như ngày xưa nữa... – nét mặt có vẻ đau khổ.
- Anh... không... Anh xin lỗi! – cúi đầu.
- Là do em dại vì đã mang anh theo vào trò này nên em chẳng trách anh đâu! Là em sai, tất cả là do em hết! – nước mắt bắt đầu rơi.
- Anh xin lỗi... Là anh sai vì đã để khoảng cách chúng ta thành ra như thế này! Anh sẽ ko như thế nữa... Anh yêu em mà!
- Từ bao giờ ta lại có thể lướt qua nhau như người xa lạ như thế? Từ bao giờ anh bắt đầu chú tâm vào nỗi buồn của người con gái đó hơn em? Từ bao giờ người yêu của em lại bên cạnh người con gái khác còn nhiều hơn cả thời gian bên em? Từ bao giờ tin nhắn và cuộc gọi cũng thưa dần? Từ bao giờ...........?
Cứ như thế mà có biết bao câu hỏi ‘ từ bao giờ’ được đặt ra...
- Anh chỉ coi cô ta là 1 người em, 1 người bạn thân trên mức bình thường 1 chút... Em biết là anh yêu em mà, đúng ko?
- Nhưng phải làm sao khi em cảm thấy những điều đó sắp đi quá giới hạn? – mỉm cười yếu ớt.
- Sẽ ko... Anh sẽ ko phạm sai lầm nữa... – bất lực qua từng lời nói và cử chỉ.
- Chẳng ai đảm bảo được gì cả... Em nghĩ anh cần có thời gian cho quyết định của mình!
Cô gái mỉm cười, nụ cười đó khiến người con trai cảm thấy mọi thứ thật tồi tệ.
- Yên tâm là dù có thế nào em cũng chấp nhận! ^^ Là em ko được như người ta mà ~
Giây phút người con gái đó lướt qua, người con trai đã giữ lấy cánh tay... nhưng vô vọng...
- Tạm thời đừng gặp nhau cho đến khi anh có 1 quyết định rõ ràng! Hẹn gặp lại ~
Chỉ còn người con trai với gian lớp trống, là vì bản thân đã sai khi lỡ để tim mình chệch nhịp đi vì 1 người khác, đó chỉ là 1 cơn say nắng, 1 sự ngộ nhận hay là 1 tình cảm thật lòng? Tình cảm thật khó lý giải, cảm giác của bản thân mình còn khó lý giải hơn gấp hàng vạn lần...Là bản thân đã sai khi vô tâm với người con gái mình yêu như thế... Ko thể nào để mất đi mối quan hệ này chỉ vì 1 phút lỡ lầm như thế, cảm xúc nhất thời, vẫn còn có thể kiểm soát và dừng lại khi chưa quá muộn mà!:’)
- Tin gì? Sáng giờ tôi ko có để ý lắm! – Mon cười gượng, nhóm mình có chuyện gì cũng ko biết, để người ngoài hỏi mình như thế thì ngại thật, biết làm sao chứ, dạo này Mon chểnh mảng việc học quá rồi, ko thể cứ chểnh mảng như thế được.
Rồi Kii kể sơ lược cho Mon nghe về vết thương đó, Mon chỉ biết trợn mắt lên mà nhìn rồi tự hỏi chẳng biết ai mà lại cả gan làm cái trò đó với người của Ken.
Dạo này lực học Mon đi xuống, vì thời gian đó nhóm xảy ra quá nhiều chuyện khiến nhỏ chẳng thể chuyên tâm mà học được, Mon vốn là người dễ bị ảnh hưởng, thời điểm đó nhóm căng thẳng chết được, kéo dài cho đến mãi gần đây mới giải quyết xong mọi vướng mắc. Mon vốn dĩ học lực đâu có đến nỗi nào, đùng 1 cái như muốn đội sổ luôn, cô giáo cũng còn bị bất ngờ nữa mà.
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn khi Lin bước vào thư viện, chẳng thấy Nan đâu nhỉ, sao cô ấy đi 1 mình thế? - Lin!
Mon vẫy tay chào, Lin cũng vẫy tay đáp lại và tiến gần về phía 2 người.
- Nghe nói là lực học dạo này hông tốt hả? Dạo này cũng ít thấy quá trời! – Lin.
- Ngại quá, tại sắp thi nên phải cố gắng thôi! – Mon mỉm cười.
- Ừ, con trai thích mẫu người biết cố gắng mà! Lại hiền dịu ai mà chẳng thích, phải ko, Kii? – Lin cười đầy ẩn ý, nụ cười đó khiến Kii cảm thấy... xa cách – Thôi, mình đi đây! – Lin.
- Ủa, vào đây làm gì rồi ra sớm vậy? – Mon tròn mắt nhìn.
- Ko có gì, bạn với Mạc Hàn (Kii) ở lại vui vẻ! – Lin cười.
Kii cứ đứng trơ ra đó nhìn Lin, mãi cho đến lúc bóng cô bạn sắp khuất dần Kii mới nhận ra gì đó rồi nói vội với Mon:
- Có chút chuyện, mình đi trước nha, hẹn gặp lại cậu sau!
Nói rồi Kii cũng rời khỏi thư viện, hướng về phía Lin vừa đi mà chạy 1 cách gấp gáp, Mon chẳng hiểu nổi 2 người, mặc kệ, cứ tìm sách tiếp thôi, tới kệ sách gần phía cuối, nhỏ vấp phải gì đó nên mất đà mà ngã xuống luôn.
- Ơ... Nan?
‘Cơn chấn động’ khiến Nan tỉnh luôn sau giấc ngủ, thật chẳng biết vì sao thỉnh thoảng Nan hay bùng học vài tiết vậy mà vẫn giỏi như thường, thật là khiến người ta ganh tị mà ~
- Cậu làm gì ở đây vậy? – hỏi xong Mon rất muốn cốc lên đầu mình 1 cái, vậy mà cũng hỏi, rõ ràng là đang ngủ chứ làm gì mà còn hỏi như thế chứ.
- Ngủ! – câu trả lời ko ngoài dự đoán – Cậu lo mà tìm sách, chú tâm vào việc học chút đi!- Nan đứng dậy chỉnh trang lại đồng phục.
- Cậu có biết chuyện của chị Khánh Hạ ko? – Mon được dịp hỏi luôn.
- Biết! Chẳng biết kẻ nào giở trò nữa! – Nan.
- Thế chị ta có sao ko? – Mon.
- Ko có gì đáng lo đâu! Cậu chú tâm vào việc học là được rồi! Lo nhiều quá cũng ko giúp được gì đâu! – Nan.
- Nhưng mà...
- Nhưng? Đừng có mà quên là ngày mai cậu phải đến nhà tôi mà học đó! Học hành ko nghiêm túc tôi báo cáo lại với cô đó! Tôi đi trước!
Thật là tức điên mà, đùa với con bé chắc!!! Có cảm giác như bị xoay như chong chóng ý, ai cũng vậy, nói chuyện với nhau chưa được bao nhiêu câu mà cũng rời đi hết là sao? ToT
Cậu con trai đuổi theo người con gái rồi kéo vào phòng học trống gần đó.
- Thái độ mấy ngày nay là sao hả? – nhíu mày.
- Anh đi mà tự hỏi mình đấy! – người con gái dằn tay ra.
- Tôi đã làm cái gì chứ? – nắm chặt tay người con gái hơn.
- Anh bắt đầu có tình cảm với người con gái đó! – chẳng vùng vẫy nữa, để yên tay.
- Anh... – người con trai bỗng đứng lặng.
- Thấy chưa? Hah, giả mà thành thật hả? Đi đi... – người con gái dứt khoát giật tay ra.
- Em đã hôn người con trai đó... - người con trai nhẹ giọng.
- Em cố gán ghép họ lại với nhau bằng cách li gián họ, nụ hôn đó, là để cho người con trai đó tự thấy là dù có thế nào thì chẳng ai có thể mang lại cho cậu ấy cái cảm giác như người con gái kia được! Anh chẳng hiểu em như ngày xưa nữa... – nét mặt có vẻ đau khổ.
- Anh... không... Anh xin lỗi! – cúi đầu.
- Là do em dại vì đã mang anh theo vào trò này nên em chẳng trách anh đâu! Là em sai, tất cả là do em hết! – nước mắt bắt đầu rơi.
- Anh xin lỗi... Là anh sai vì đã để khoảng cách chúng ta thành ra như thế này! Anh sẽ ko như thế nữa... Anh yêu em mà!
- Từ bao giờ ta lại có thể lướt qua nhau như người xa lạ như thế? Từ bao giờ anh bắt đầu chú tâm vào nỗi buồn của người con gái đó hơn em? Từ bao giờ người yêu của em lại bên cạnh người con gái khác còn nhiều hơn cả thời gian bên em? Từ bao giờ tin nhắn và cuộc gọi cũng thưa dần? Từ bao giờ...........?
Cứ như thế mà có biết bao câu hỏi ‘ từ bao giờ’ được đặt ra...
- Anh chỉ coi cô ta là 1 người em, 1 người bạn thân trên mức bình thường 1 chút... Em biết là anh yêu em mà, đúng ko?
- Nhưng phải làm sao khi em cảm thấy những điều đó sắp đi quá giới hạn? – mỉm cười yếu ớt.
- Sẽ ko... Anh sẽ ko phạm sai lầm nữa... – bất lực qua từng lời nói và cử chỉ.
- Chẳng ai đảm bảo được gì cả... Em nghĩ anh cần có thời gian cho quyết định của mình!
Cô gái mỉm cười, nụ cười đó khiến người con trai cảm thấy mọi thứ thật tồi tệ.
- Yên tâm là dù có thế nào em cũng chấp nhận! ^^ Là em ko được như người ta mà ~
Giây phút người con gái đó lướt qua, người con trai đã giữ lấy cánh tay... nhưng vô vọng...
- Tạm thời đừng gặp nhau cho đến khi anh có 1 quyết định rõ ràng! Hẹn gặp lại ~
Chỉ còn người con trai với gian lớp trống, là vì bản thân đã sai khi lỡ để tim mình chệch nhịp đi vì 1 người khác, đó chỉ là 1 cơn say nắng, 1 sự ngộ nhận hay là 1 tình cảm thật lòng? Tình cảm thật khó lý giải, cảm giác của bản thân mình còn khó lý giải hơn gấp hàng vạn lần...Là bản thân đã sai khi vô tâm với người con gái mình yêu như thế... Ko thể nào để mất đi mối quan hệ này chỉ vì 1 phút lỡ lầm như thế, cảm xúc nhất thời, vẫn còn có thể kiểm soát và dừng lại khi chưa quá muộn mà!:’)
Danh sách chương