Lúc Đông Phương Ngọc đuổi kịp Lâm Vô Du cùng Chu Vô Ý, đã không thấy hình
bóng của Xảo Nhi đâu, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một tiểu nữ tử đứng
xa xa trong góc khuất u tối, không khỏi suy nghĩ, thì ra nàng cũng có
lúc như vậy, không muốn để Lâm đại nhân biết nàng quan tâm hắn.
Đông Phương Ngọc nghĩ như vậy, nhưng Xảo Nhi lại không nghĩ như thế, nàng chỉ là không muốn mất đi nơi an thân duy nhất của nàng ở cổ đại mà thôi, còn nữa, Lâm Vô Du giống như tiên nhân chính nghĩa tuấn mỹ muốn chết, làm như vậy thật không có thiên lý, tự mình có thể không cần quan tâm hắn, nhưng hắn lại lưu nàng nửa năm, chỉ không thể bất nhẫn nhìn hắn bị giết mà thôi.
“Lâm đại nhân!” Đông Phương Ngọc chạy tới chào hỏi.
“Đông Phương công tử thế nào cũng tới?” Chu Vô Ý kỳ quái nói.
“Ha ha, buổi tối dù sao cũng không có việc gì, nghĩ đến xem có giúp đỡ được việc gì hay không.” Đông Phương Ngọc mỉm cười nói.
Lâm Vô Du hướng hắn gật đầu, ba người cộng thêm nha dịch, mười mấy người bước nhanh đến ngã tư.
“Vương lão nhị, ngươi trước việc xảy ra như thế nào?” Lâm Vô Du vừa đi vừa nôn nóng hỏi thăm nam nhân bên cạnh.
“Đại nhân, cha ta bị Đại ca ta độc chết!” Vương lão nhị là một lão bách tính nhìn qua rất chất phác, đại khái đã hơn ba mươi tuổi.
“Cái gì! Lẽ nào lại như vậy, Đại ca ngươi đâu?” Lâm Vô Du nhất thời giận dữ.
“Hắn ở đây, hắn nói không phải hắn hạ độc, cha là tự sát.” Vương lão nhị vội la lên: “Nhưng lúc ta trở về thấy tận mắt hắn đem cha treo lên dây treo, nhất định là hắn hạ độc trước độc chết cha, sau đó giả hiện trường làm như cha tự sát, cha ta thật đáng thương a!” Vương lão nhị vừa nói vừa lau nước mắt.
“Ngươi đừng vội, nếu ca ca của ngươi thật sự giết cha, Đại nhân nhất định sẽ xử theo vương pháp.” Chu Vô Ý lập tức khuyên nhủ.
Mấy người đi vào trong nhà Vương lão nhị, là một hợp viện bình thường, giờ phút này hương thân đã đứng đầy để xem náo nhiệt, bọn nha dịch ngăn cách các hương thân ra, mấy người chưa tiến vào phòng đã nghe thấy tiếng khóc bi thảm.
“Cha, ngươi vì sao muốn rời khỏi chúng ta, vì sao a, ô ô, hài nhi bất hiếu, đối với người không tốt a, ô ô. ..” Đang khóc hiếu chính là Vương lão đại, còn có thê tử và nhi tử của hắn, thê tử của Vương lão nhị cũng ở bên nức nở.
“Ngươi đừng giả mù sa mưa, cha là do ngươi hại chết!” Thê tử Vương lão nhị Tống Thị giọng điệu bén nhọn nói.
“Ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta trở về đã thấy cha treo cổ, muốn thả hắn xuống, các ngươi lại không rõ đen trắng, các ngươi tới cùng là có ý đồ gì!” Vương lão đại vừa khóc vừa tức giận mắng lại.
“Hừ, đại nhân tới, xem ngươi nguỵ biện thế nào!” Vương lão nhị lập tức cất bước vào trong.
“Tham kiến Lâm đại nhân.” Bên trong người mọi người nhìn thấy Lâm Vô Du và sư gia tới lập tức quỳ xuống đất hành lễ.
“Các ngươi đều đứng lên đi!” Chu Vô Ý nghiêm khắc nói, sau đó đi đến trước thi thể của lão Vương, Đông Phương Ngọc cũng đi tới.
Chu Vô Ý đeo bao tay của đội khám nghiệm tử thi lật thi thể để nhìn, phát hiện môi của lão Vương đã tím ngắt, khuôn mắt xanh lét, rất giống trúng độc, vùng cổ có vệt dây thừng, khiến Chu Vô Ý nhìn không đoán ra được là bị độc chết hay treo cổ tự vẫn.
Đông Phương Ngọc cũng nhíu mày, quan sát tinh tế, lúc này Xảo Nhi xuất hiện tại ngưỡng cửa, hai tay ôm ngực, thấy Lâm Vô Du nôn nóng nhìn hai người khám nghiệm tử thi, nàng vốn là muốn đi, nhưng mà nghĩ lại, Đông Phương Ngọc cũng ở đây, có thể nào Lãnh Sương Hàn sẽ thừa cơ giết hắn chăng? “Vương lão đại, ngươi trước nói tình huống cụ thể, ngươi về nhà thấy cái gì?” Lâm Vô Du nghiêm túc gặng hỏi.
Vương lão đại nhìn qua cũng rất chất phác, so với Vương lão nhị nhìn già hơn trước tuổi rất nhiều, nhưng kỳ thật hai người chỉ kém hai tuổi.
“Bẩm đại nhân, sự tình là như vậy, ta từ bên ngoài trở về định thỉnh an cha, phát hiện cha thắt cổ tự sát, vội vàng đem cha thả xuống, phát hiện cha giống bị trúng độc, lúc này lão Nhị với em dâu trở về, nhìn thấy tình huống này, không phân biệt đen trắng liền nói là ta giết cha, đi nha môn đánh trống, ta là oan uổng a, đại nhân suy xét. Ô ô, cha a, ô ô. .” Vương lão đại nước mũi nước mắt thi nhau chảy ra.
“Đại nhân, cha chúng ta ngày thường vẫn tốt, chúng ta vì cái gì lại muốn giết hắn?” Thê tử của Vương lão đại cũng khóc nói, còn u hận nhìn hai vợ chồng Vương lão nhị liếc mắt.
“Các ngươi còn không phải muốn cha chết sớm một chút, cha chết rồi ngươi liền chiếm gian phòng của Câu Nhi!” Vương lão nhị lập tức giận dữ nói.
“Cái rắm, cẩu tử ngươi nói chuyện không có lương tâm, cha sớm nói sau khi hắn qua đời gian phòng đưa cho Câu Nhi, để hắn an tĩnh học thi công danh, ta vì sao phải như vậy! Chắc chắn là ngươi, là ngươi hại chết cha, như vậy, ngươi liền có thể cùng ta chia đều gian phòng đúng hay không, lúc cha nói chuyện này, hai người các ngươi đã không phục, nhất định là các ngươi! Đại nhân, thỉnh xem xét!” Vương lão đại tức giận, tựa hồ lập tức nghĩ thông suốt cái gì.
“Cái rắm, cha đối với chúng ta cũng rất tốt, chúng ta sao lại giết cha! Đại nhân, ngươi đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ! Đại nhân xem xét a!” Vương lão nhị cũng kích động quát to nói.
Lâm Vô Du lạnh lùng nói: “Các ngươi im lặng một chút, trước xem nguyên nhân cha các ngươi vì sao lại chết, Chu sư gia, sao rồi?”
“Đại nhân, đại nhân khám nghiệm tử thi không có ở đây, thật sự không phân biệt được Vương lão đầu là chết do tự sát hay là trúng độc, bằng không đợi đại nhân khám nghiệm tử thi trở về rồi hẳn nói?” Chu Vô Ý mở miệng.
“Sư gia, ngươi xem, trên cổ Lão Vương giống như có hai ấn dây thừng!” Đông Phương Ngọc đột nhiên lên tiếng nói.
Chu Vô Ý vội vàng nhấc đầu lão nhìn cổ của lão Vương, quả thật phát hiện có hai ấn ký sợi dây, nhất thời cả kinh.
“Thế nào lại như vậy, chẳng lẽ còn có thể thắt cổ hai lần sao?” Chu Vô Ý nhìn Đông Phương Ngọc.
“Như vậy chỉ có một khả năng, hắn bị người ta thắt cổ đến chết, sau đó mới treo lên .” Đông Phương Ngọc nhìn hướng Lâm Vô Du.
“Ân, rất có lý, vậy việc trúng độc thì giải thích thế nào?” Chu Vô Ý lại hỏi.
“Nếu như tại hạ đoán không sai, độc này hẳn là sau khi lão Vương chết mới rót vào, đánh lừa hướng điều tra, đương nhiên tại hạ không dám xác định, tốt nhất nên mổ tử thi để xem kỹ, là treo cổ chết hay bị hạ độc, độc này không vào dạ dày, chỉ lưu lại ở thực quản.” Đông Phương Ngọc ngưng mi nói.
“Mổ tử thi?” Chu Vô Ý sợ hãi nhìn Lâm Vô Du, “Còn phải đợi đại nhân khám nghiệm tử thi trở về.”
“Cha a, cha ta thật đáng thương, ngươi vì sao già như vậy vẫn phải chịu khổ a, ô ô, ông trời ơi, ngươi không có mắt sao.” Vương lão đại lập tức gào khóc.
Lâm Vô Du nhíu mi nói: “Trời nóng như vậy, thi thể này để ba ngày sợ là đã thối rữa, làm thế nào mới tốt a?”
“Cái này???” Chu Vô Ý nhìn Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc sắc mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục, hắn không thể mổ thi thể.
“Theo như phân tích của Đông Phương công tử, lão Vương chính là bị giết, hai người nhi tử các ngươi khó tránh khỏi liên quan, trước đem người nhốt vào đại lao, ngày mai thẩm tra lại.” Lâm Vô Du lớn tiếng quát, vô cùng uy nghiêm.
“Đại nhân oan uổng, đại nhân oan uổng a, cha “Vương lão đại bị kéo đi.
“Ngươi đừng giả mù sa mưa , chắc chắn là ngươi sát hại cha, hừ!” Vương lão nhị ánh mắt khinh bỉ nhìn Đại ca mình đang thê thảm, bị hai người mang đi, các gia quyến khác cũng ở ngoài chờ đợi.
“Các ngươi nói có khả năng trước là hạ độc, nhưng không chết, sau đó mới dùng dây thắt cổ, tạo thành hiện trường giả như tự sát hay không?” Chu Vô Ý lại hỏi Đông Phương Ngọc với Lâm Vô Du.
“Ân, cũng loại khả năng này, nhưng mà độc này là thuốc chuột, nghĩa là nói khi trúng độc, người chết nhất định rất khó chịu, trong miệng cũng không sủi bọt mép, cho nên tại hạ cảm thấy có khả năng là chết sau khi hạ độc, huống chi giải thích không được hai dấu ấn của dây thừng.” Đông Phương Ngọc cơ hồ rất khẳng định .
“Đại nhân, dưới gầm giường của Vương lão đại phát hiện có thuốc Chuột!” Nha dịch đột nhiên tới báo.
“Nga? Có ý tứ!” Lâm Vô Du tuấn mi nhíu lại, “Đợi đến khi mổ tử thi, nhìn xem tới cùng là tự sát hay là bị giết!” Nói xong nhìn Chu Vô Ý với Đông Phương Ngọc.
“Đại nhân, ta, ta không thể.” Chu Vô Ý vội vàng xua tay.
Lâm Vô Du xem thường nhìn hắn một cái, đứng lên nói: “Vậy, để ta tự mình động thủ!” Trong lòng hắn cũng run lên, nhưng lại ngại phiền đến Đông Phương Ngọc.
Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du đã tái nhợt hướng nha dịch lấy ra dụng cụ khám nghiệm tử thi, khóe miệng vừa cong lên, đột nhiên đi tới ngăn hắn lại, cầm qua dụng cụ, quạnh quẽ nhìn hắn một cái nói: “Tránh ra! Ta tới mổ tử thi!”
Đông Phương Ngọc nghĩ như vậy, nhưng Xảo Nhi lại không nghĩ như thế, nàng chỉ là không muốn mất đi nơi an thân duy nhất của nàng ở cổ đại mà thôi, còn nữa, Lâm Vô Du giống như tiên nhân chính nghĩa tuấn mỹ muốn chết, làm như vậy thật không có thiên lý, tự mình có thể không cần quan tâm hắn, nhưng hắn lại lưu nàng nửa năm, chỉ không thể bất nhẫn nhìn hắn bị giết mà thôi.
“Lâm đại nhân!” Đông Phương Ngọc chạy tới chào hỏi.
“Đông Phương công tử thế nào cũng tới?” Chu Vô Ý kỳ quái nói.
“Ha ha, buổi tối dù sao cũng không có việc gì, nghĩ đến xem có giúp đỡ được việc gì hay không.” Đông Phương Ngọc mỉm cười nói.
Lâm Vô Du hướng hắn gật đầu, ba người cộng thêm nha dịch, mười mấy người bước nhanh đến ngã tư.
“Vương lão nhị, ngươi trước việc xảy ra như thế nào?” Lâm Vô Du vừa đi vừa nôn nóng hỏi thăm nam nhân bên cạnh.
“Đại nhân, cha ta bị Đại ca ta độc chết!” Vương lão nhị là một lão bách tính nhìn qua rất chất phác, đại khái đã hơn ba mươi tuổi.
“Cái gì! Lẽ nào lại như vậy, Đại ca ngươi đâu?” Lâm Vô Du nhất thời giận dữ.
“Hắn ở đây, hắn nói không phải hắn hạ độc, cha là tự sát.” Vương lão nhị vội la lên: “Nhưng lúc ta trở về thấy tận mắt hắn đem cha treo lên dây treo, nhất định là hắn hạ độc trước độc chết cha, sau đó giả hiện trường làm như cha tự sát, cha ta thật đáng thương a!” Vương lão nhị vừa nói vừa lau nước mắt.
“Ngươi đừng vội, nếu ca ca của ngươi thật sự giết cha, Đại nhân nhất định sẽ xử theo vương pháp.” Chu Vô Ý lập tức khuyên nhủ.
Mấy người đi vào trong nhà Vương lão nhị, là một hợp viện bình thường, giờ phút này hương thân đã đứng đầy để xem náo nhiệt, bọn nha dịch ngăn cách các hương thân ra, mấy người chưa tiến vào phòng đã nghe thấy tiếng khóc bi thảm.
“Cha, ngươi vì sao muốn rời khỏi chúng ta, vì sao a, ô ô, hài nhi bất hiếu, đối với người không tốt a, ô ô. ..” Đang khóc hiếu chính là Vương lão đại, còn có thê tử và nhi tử của hắn, thê tử của Vương lão nhị cũng ở bên nức nở.
“Ngươi đừng giả mù sa mưa, cha là do ngươi hại chết!” Thê tử Vương lão nhị Tống Thị giọng điệu bén nhọn nói.
“Ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta trở về đã thấy cha treo cổ, muốn thả hắn xuống, các ngươi lại không rõ đen trắng, các ngươi tới cùng là có ý đồ gì!” Vương lão đại vừa khóc vừa tức giận mắng lại.
“Hừ, đại nhân tới, xem ngươi nguỵ biện thế nào!” Vương lão nhị lập tức cất bước vào trong.
“Tham kiến Lâm đại nhân.” Bên trong người mọi người nhìn thấy Lâm Vô Du và sư gia tới lập tức quỳ xuống đất hành lễ.
“Các ngươi đều đứng lên đi!” Chu Vô Ý nghiêm khắc nói, sau đó đi đến trước thi thể của lão Vương, Đông Phương Ngọc cũng đi tới.
Chu Vô Ý đeo bao tay của đội khám nghiệm tử thi lật thi thể để nhìn, phát hiện môi của lão Vương đã tím ngắt, khuôn mắt xanh lét, rất giống trúng độc, vùng cổ có vệt dây thừng, khiến Chu Vô Ý nhìn không đoán ra được là bị độc chết hay treo cổ tự vẫn.
Đông Phương Ngọc cũng nhíu mày, quan sát tinh tế, lúc này Xảo Nhi xuất hiện tại ngưỡng cửa, hai tay ôm ngực, thấy Lâm Vô Du nôn nóng nhìn hai người khám nghiệm tử thi, nàng vốn là muốn đi, nhưng mà nghĩ lại, Đông Phương Ngọc cũng ở đây, có thể nào Lãnh Sương Hàn sẽ thừa cơ giết hắn chăng? “Vương lão đại, ngươi trước nói tình huống cụ thể, ngươi về nhà thấy cái gì?” Lâm Vô Du nghiêm túc gặng hỏi.
Vương lão đại nhìn qua cũng rất chất phác, so với Vương lão nhị nhìn già hơn trước tuổi rất nhiều, nhưng kỳ thật hai người chỉ kém hai tuổi.
“Bẩm đại nhân, sự tình là như vậy, ta từ bên ngoài trở về định thỉnh an cha, phát hiện cha thắt cổ tự sát, vội vàng đem cha thả xuống, phát hiện cha giống bị trúng độc, lúc này lão Nhị với em dâu trở về, nhìn thấy tình huống này, không phân biệt đen trắng liền nói là ta giết cha, đi nha môn đánh trống, ta là oan uổng a, đại nhân suy xét. Ô ô, cha a, ô ô. .” Vương lão đại nước mũi nước mắt thi nhau chảy ra.
“Đại nhân, cha chúng ta ngày thường vẫn tốt, chúng ta vì cái gì lại muốn giết hắn?” Thê tử của Vương lão đại cũng khóc nói, còn u hận nhìn hai vợ chồng Vương lão nhị liếc mắt.
“Các ngươi còn không phải muốn cha chết sớm một chút, cha chết rồi ngươi liền chiếm gian phòng của Câu Nhi!” Vương lão nhị lập tức giận dữ nói.
“Cái rắm, cẩu tử ngươi nói chuyện không có lương tâm, cha sớm nói sau khi hắn qua đời gian phòng đưa cho Câu Nhi, để hắn an tĩnh học thi công danh, ta vì sao phải như vậy! Chắc chắn là ngươi, là ngươi hại chết cha, như vậy, ngươi liền có thể cùng ta chia đều gian phòng đúng hay không, lúc cha nói chuyện này, hai người các ngươi đã không phục, nhất định là các ngươi! Đại nhân, thỉnh xem xét!” Vương lão đại tức giận, tựa hồ lập tức nghĩ thông suốt cái gì.
“Cái rắm, cha đối với chúng ta cũng rất tốt, chúng ta sao lại giết cha! Đại nhân, ngươi đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ! Đại nhân xem xét a!” Vương lão nhị cũng kích động quát to nói.
Lâm Vô Du lạnh lùng nói: “Các ngươi im lặng một chút, trước xem nguyên nhân cha các ngươi vì sao lại chết, Chu sư gia, sao rồi?”
“Đại nhân, đại nhân khám nghiệm tử thi không có ở đây, thật sự không phân biệt được Vương lão đầu là chết do tự sát hay là trúng độc, bằng không đợi đại nhân khám nghiệm tử thi trở về rồi hẳn nói?” Chu Vô Ý mở miệng.
“Sư gia, ngươi xem, trên cổ Lão Vương giống như có hai ấn dây thừng!” Đông Phương Ngọc đột nhiên lên tiếng nói.
Chu Vô Ý vội vàng nhấc đầu lão nhìn cổ của lão Vương, quả thật phát hiện có hai ấn ký sợi dây, nhất thời cả kinh.
“Thế nào lại như vậy, chẳng lẽ còn có thể thắt cổ hai lần sao?” Chu Vô Ý nhìn Đông Phương Ngọc.
“Như vậy chỉ có một khả năng, hắn bị người ta thắt cổ đến chết, sau đó mới treo lên .” Đông Phương Ngọc nhìn hướng Lâm Vô Du.
“Ân, rất có lý, vậy việc trúng độc thì giải thích thế nào?” Chu Vô Ý lại hỏi.
“Nếu như tại hạ đoán không sai, độc này hẳn là sau khi lão Vương chết mới rót vào, đánh lừa hướng điều tra, đương nhiên tại hạ không dám xác định, tốt nhất nên mổ tử thi để xem kỹ, là treo cổ chết hay bị hạ độc, độc này không vào dạ dày, chỉ lưu lại ở thực quản.” Đông Phương Ngọc ngưng mi nói.
“Mổ tử thi?” Chu Vô Ý sợ hãi nhìn Lâm Vô Du, “Còn phải đợi đại nhân khám nghiệm tử thi trở về.”
“Cha a, cha ta thật đáng thương, ngươi vì sao già như vậy vẫn phải chịu khổ a, ô ô, ông trời ơi, ngươi không có mắt sao.” Vương lão đại lập tức gào khóc.
Lâm Vô Du nhíu mi nói: “Trời nóng như vậy, thi thể này để ba ngày sợ là đã thối rữa, làm thế nào mới tốt a?”
“Cái này???” Chu Vô Ý nhìn Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc sắc mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục, hắn không thể mổ thi thể.
“Theo như phân tích của Đông Phương công tử, lão Vương chính là bị giết, hai người nhi tử các ngươi khó tránh khỏi liên quan, trước đem người nhốt vào đại lao, ngày mai thẩm tra lại.” Lâm Vô Du lớn tiếng quát, vô cùng uy nghiêm.
“Đại nhân oan uổng, đại nhân oan uổng a, cha “Vương lão đại bị kéo đi.
“Ngươi đừng giả mù sa mưa , chắc chắn là ngươi sát hại cha, hừ!” Vương lão nhị ánh mắt khinh bỉ nhìn Đại ca mình đang thê thảm, bị hai người mang đi, các gia quyến khác cũng ở ngoài chờ đợi.
“Các ngươi nói có khả năng trước là hạ độc, nhưng không chết, sau đó mới dùng dây thắt cổ, tạo thành hiện trường giả như tự sát hay không?” Chu Vô Ý lại hỏi Đông Phương Ngọc với Lâm Vô Du.
“Ân, cũng loại khả năng này, nhưng mà độc này là thuốc chuột, nghĩa là nói khi trúng độc, người chết nhất định rất khó chịu, trong miệng cũng không sủi bọt mép, cho nên tại hạ cảm thấy có khả năng là chết sau khi hạ độc, huống chi giải thích không được hai dấu ấn của dây thừng.” Đông Phương Ngọc cơ hồ rất khẳng định .
“Đại nhân, dưới gầm giường của Vương lão đại phát hiện có thuốc Chuột!” Nha dịch đột nhiên tới báo.
“Nga? Có ý tứ!” Lâm Vô Du tuấn mi nhíu lại, “Đợi đến khi mổ tử thi, nhìn xem tới cùng là tự sát hay là bị giết!” Nói xong nhìn Chu Vô Ý với Đông Phương Ngọc.
“Đại nhân, ta, ta không thể.” Chu Vô Ý vội vàng xua tay.
Lâm Vô Du xem thường nhìn hắn một cái, đứng lên nói: “Vậy, để ta tự mình động thủ!” Trong lòng hắn cũng run lên, nhưng lại ngại phiền đến Đông Phương Ngọc.
Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du đã tái nhợt hướng nha dịch lấy ra dụng cụ khám nghiệm tử thi, khóe miệng vừa cong lên, đột nhiên đi tới ngăn hắn lại, cầm qua dụng cụ, quạnh quẽ nhìn hắn một cái nói: “Tránh ra! Ta tới mổ tử thi!”
Danh sách chương