Xảo Nhi nhìn bộ dạng khẩn trương của bọn hắn đột nhiên cười phá lên, mình có đáng sợ như vậy sao? Tốt xấu gì mình cũng là nữ nhân nha, thiệt thòi là nàng mà, trừ phi bọn hắn là xử nam.

“Các ngươi đã từng thử qua nữ nhân chưa?” Xảo Nhi nghĩ đến vấn đề nào đó.

“A, ngươi, ngươi hỏi cái này để làm gì? Ngươi tránh xa ra chút!” Quân Vô Nhai nhanh chóng nhìn ra ngưỡng cửa, hi vọng Đông Phương Ngọc nhanh quay lại.

Xảo Nhi trợn trắng mắt nói: “Ta không đụng vào đồng nam!” Xảo Nhi sợ tiếng khóc lóc của Lâm Vô Du muốn chết, cho nên mới ngoan ngoãn làm bộ khoái, ai kêu mình đi phá hắn làm chi, ai da, một lần sảy chân để hận nghìn đời là thế sao.

“Ta, ta là đồng nam!” Hoa Phiêu Linh nhất thời vui vẻ kêu lên, nói xong mới biết bản thân có bao nhiêu bất lực.

Xảo Nhi ánh mắt nghi ngờ nhìn khuôn mặt hồng hào tà mị của Vương gia, người này nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng mà từ xưa đến nay không thể có chuyện Vương gia có bộ dạng cao lớn như vậy lại chưa từng thử qua nữ nhân chứ? “Gạt người, ngươi là Vương gia, tại sao đã lớn như vậy mà vẫn là đồng nam?” Xảo Nhi nhướng mày.

Hoa Phiêu Linh lập tức dở khóc dở cười, túm lấy quần áo sau lưng của Quân Vô Nhai: “Việc này có gì đâu phải lừa đảo, ta chán ghét nữ nhân, đương nhiên không muốn nữ nhân!”

“A, thì ra ngươi là Long Dương Phích*, trách không được.” Xảo Nhi nhất thời cảm thấy đáng tiếc.

(*Long Dương Phích : Gay)

“Ngươi, ngươi nói bậy cái gì đó, bổn vương.” Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Phiêu Linh đỏ lên.

“Vương gia yêu thích cái gì không thể để cho người khác biết, ngươi chớ có nói lung tung!” Quân Vô Nhai lập tức đánh gãy lời nói của Hoa Phiêu Linh, muốn tự giải thoát chỉ có để cho nàng hiểu lầm.

“Sao? Chẳng lẽ ngươi với hắn?” Xảo Nhi giật mình nói.

“Khụ khụ khụ, không, không sai, ta với Vương gia là một đôi.” Sắc mặt Quân Vô Nhai đỏ ửng, hắn không thể giải thích việc này cho dâm ma được.

Bàn tay của Hoa Phiêu Linh để ở bên hông Quân Vô Nhai tàn nhẫn bóp một phen, hắn không biết nếu lời này truyền ra ngoài, bọn hắn làm sao có thể gặp người khác đây?

“Vậy ngươi nhất định là ở phía trên, Vương gia ở phía dưới, cho nên hắn vẫn là đồng nam, còn ngươi thì không phải đúng hay không?” Xảo Nhi phân tích nói.

“Cái gì!” Hoa Phiêu Linh mặt mày xanh lét, dựa vào cái gì mà nói hắn ở dưới chứ, tốt xấu gì thân thể của mình cũng rắn chắc hơn so với Quân Vô Nhai.

“Chậc, chẳng lẽ hai người các ngươi đều có thể công cũng có thể thụ? Thật trâu bò!” Xảo Nhi hai mắt tỏa sáng, sùng bái, “NND, vì sao ta không phải là nam nhân!”

Sắc mặt của Hoa Phiêu Linh với Quân Vô Nhai liền giống như bảng màu, biểu tình là phức tạp đa dạng, chỉ cảm thấy đỉnh đầu toàn là quạ đen, hiểu lầm này thật sự quá lớn rồi.

“Quên đi, tha cho các ngươi, nam nhân lại càng đáng quý, các ngươi phải biết trân trọng đối phương, ta đi đây, xem ra Đông Phương Ngọc vẫn là tốt nhất a.” Xảo Nhi đực mặt ra không đi, nàng sợ mình mà hiếu kỳ, sẽ để hai người trình diễn tại chỗ, vẫn nên sớm tránh ra chút.

Lúc này Đông Phương Ngọc vội vàng chạy tới, thấy Xảo Nhi đi ra, sợ tới mức vội vàng chạy vào trong phòng, phát hiện Quân Vô Nhai ôm Hoa Phiêu Linh, có chút khó hiểu.

“Đông Phương huynh, ngươi cẩn thận một chút.” Quân Vô Nhai với Hoa Phiêu Linh đầu đã đầy mồ hôi, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đông Phương Ngọc kỳ quái nhìn bọn hắn, Hoa Phiêu Linh ở phía sau lập tức buông Quân Vô Nhai ra, vẻ mặt hai người lúng túng.

“Vậy ta đi trước, ngày mai sẽ đến phủ Vương gia thăm hỏi!” Đông Phương Ngọc gật đầu cáo từ.

Xảo Nhi đi ra cửa tiệm ăn Đông Đằng, bên ngoài sắc trời đã tối, ngã tư đường đèn đuốc sáng trưng, thủ phủ chính là thủ phủ.

Tiểu Thanh kéo ngựa tới, ba người hướng đến phủ Thái sư, Xảo Nhi ở phía sau lần nữa ôm lấy eo của Đông Phương Ngọc, làm cả người Đông Phương Ngọc đều lần nữa cứng ngắc bất động.

“Làm cái gì! Ta sẽ không ăn ngươi, hù bọn hắn một chút mà thôi.” Xảo Nhi ghé vào tai hắn thổi nhẹ.

Sắc mặt Đông Phương Ngọc ửng đỏ, thần kinh mới được thả lỏng, nhưng bàn tay nhỏ bé đặt ngang hông lại không ngừng sờ soạng lồng ngực hắn, khiến hắn khẩn trương lần nữa.

“Ngươi là đồng nam sao?” Giọng nói của Xảo Nhi ôn hòa dụ hoặc.

“A, Xảo Nhi, ngươi, ngươi đừng như vậy.” Đông Phương Ngọc đã không có khả năng khống chế ngựa.

“Có phải hay không đây ~?” Xảo Nhi tiếp tục ở bên lỗ tai hắn làm nũng.

“Ừm, phải.” Đông Phương Ngọc toàn thân nóng hầm hập, không biết vì sao hắn không gạt bỏ Xảo Nhi, mặc dù biết nàng rất háo sắc rất lưu manh, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà để ý nàng.

Không thấy bàn tay nhỏ bé trên người nữa, hương thơm bên tai cũng lập tức rời hắn mà đi, khiến hắn có chút cảm giác mất mác trống rỗng.

“Tại sao các ngươi đều là đồng nam vậy, không thú vị!” Xảo Nhi u oán nói, không phải nàng không thích đồng nam, nàng là sợ bị lải nhải, sẽ giống như Lâm Vô Du vậy, cái trò cười thú nàng làm thê cũng từ đây mà ra.

“A, vì, vì cái gì không thú vị?” Khuôn mặt Đông Phương Ngọc rất đỏ, chẳng lẽ là bởi vì đồng nam không có kinh nghiệm sao?

“Vì cái gì mà các ngươi không tìm nữ nhân?” Xảo Nhi kỳ quái nói.

“Đương nhiên là muốn để mình có một nương tử đẹp nhất.” Đông Phương Ngọc không chút do dự trả lời, mà Xảo Nhi ở phía sau khóe miệng đã rút gân, nàng đã hiểu, ngẩng đầu nhìn nhìn trời, lão thiên gia, ngươi không phải khiến ta chỉ có thể nhìn từ xa, không thể phát tiết chơi đùa chứ! Nha, cũng quá tàn nhẫn rồi.

Hai người không một tiếng động, thẳng đến trước cổng phủ Thái sư, ngựa dừng lại, Xảo Nhi xoay người rời đi.

“Xảo Nhi, ngươi, ngươi thực không thể qua đêm sao?” Đông Phương Ngọc cư nhiên lại có điểm không muốn, điều này làm cho hắn cả kinh.

“Ngươi muốn ngủ cùng ta sao?” Xảo Nhi trực tiếp nói ra suy nghĩ.

“A, không, không phải, ta nói trời đã tối, tối, đợi sáng mai rồi đi.” Đông Phương Ngọc đỏ bừng cả mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của nàng.

“Haiz! Ta lại tưởng ngươi chủ động ngủ cùng ta, vậy ta không cần phụ trách, không nói nữa, ta đi, không hẹn gặp lại!” Xảo Nhi khinh bỉ nhìn hắn bằng một mắt, bóng dáng chợt lóe, trực tiếp biến mất trong bóng tối, khiến Đông Phương Ngọc nhất thời không biết phải làm sao, ngẩn ngơ sững sờ ở cổng.

“Thiếu gia, Xảo Nhi tỷ tỷ đi rồi, chúng ta mau vào thôi, nếu để cho sát thủ kia tới thì nguy!” Tiểu Thanh nhắc nhở Đông Phương Ngọc nói.

Đông Phương Ngọc cả kinh, lập tức hoàn hồn đi vào phủ, trong lòng thầm nghĩ mình cư nhiên lại quên chính sự, hắn phải lập tức tìm nghĩa phụ mới được, Xảo Nhi? Chúng ta sẽ còn gặp lại.

Xảo Nhi một mình xuất phát hướng Hồng huyện, đi ra khỏi kinh thành bắt đầu dồn khí, nàng muốn thử xem khinh công của mình đã đạt đến cảnh giới nào, kỳ thật nàng đối với thân thể này rất tò mò, võ công cao đến thần kỳ, mới mười sáu tuổi, vậy không phải rất kì quái sao?

Dưới bầu trời đầy sao, quan đạo giống như một con Giao Long màu trắng từ kinh thành đến Hồng huyện, Xảo Nhi chính là Giao Long này, Diều Hâu trên trời, mở rộng cánh, thỏa sức bay cao, chỉ thấy nàng không đạp chân, như tia chớp mà bắn thẳng đi, khinh công đạp tuyết vô ngân này đã đạt đến mức đỉnh cao, Khóe miệng Xảo Nhi cong lên, thiên hạ này còn có ai có thể cùng nàng tranh phong!

Với khí phách đó giữa cổ họng phát ra tiếng gầm rú giống như Sư Tử, khiến cho đêm khuya hơi bị run rẩy. Phi Điểu, côn trùng, Rắn, Chuột trong rừng và bãi cỏ ven đường đều thấp bòn chồn lo sợ, ma nữ trên thế gian đã đến.

“Ha ha ha ha.” Tiếng cười cuồng vọng, tùy tiện quanh quẩn trong không gian mênh mông, thật lâu không thể dứt.

Phía trước đang mở ra, mỹ nam cũng đã lướt qua, tính cách nữ chủ mọi người đều biết ha, tiếp theo Xảo Nhi mới chính thức sống cuộc sống của một nữ bộ khoái ha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện