Xảo Nhi thầm nghĩ thần y đã lợi hại như vậy, liền để Lưu Toàn mang chút thuốc trở về nha môn sắc cho Lâm Vô Du.
“Xảo Nhi, ngươi đã trở về, có thu hoạch gì không?” Chu Vô Ý vừa đúng lúc đi ra.
“Không có, chỉ nhìn ra Cổ Bằng làm ăn rất tốt, tiền hẳn là không ít.” Xảo Nhi nhàn nhạt nói.
Khóe miệng Chu Vô Ý giật giật, đây gọi là đi thăm dò sao? Mọi người đều nói, thần y xem bệnh, người nghèo không lấy tiền, nhưng người có tiền đều đưa thêm. Huống hồ còn có muội muội là phu nhân nội các đại học sĩ, tự nhiên là không lo đến cơm áo gạo tiền.
“Đại nhân đâu?” Xảo Nhi hỏi.
“Ở thư phòng! Xảo Nhi, đại nhân bệnh không tốt, ngươi đi khuyên hắn phải nghỉ ngơi đi, tối nay đợi Vân nương tỉnh lại, còn phải vặn hỏi.” Chu Vô Ý lo lắng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi âm trầm đi đến thư phòng, không nói hai lời, đem Lâm Vô Du đang ngẩng đầu cười với nàng ôm lên một phen, đi tới hậu viện, thấy cằm Chu Vô Ý sắp rớt trên mặt đất, nữ nhân này cũng quá cường đại đi.
“Xảo Nhi, đại nhân không sao!” Lâm Vô Du dở khóc dở cười, cơ thể của mình tự mình biết, đâu có nghiêm trọng như vậy a.
“Nghỉ ngơi! Bằng không ta sẽ để ngươi không xuống giường được!” Xảo Nhi lớn tiếng nói xong đi ra khỏi phòng.
Lâm Vô Du cười lúc lắc cái đầu, Xảo Nhi tuy rằng uy hiếp hắn, nhưng mà trong lòng hắn vẫn rất cao hứng nha.
Sau khi dùng bữa tối xong, Âu Dương Vân nương rốt cục cũng tỉnh lại, sau khi Tiểu Mai cho thị ăn chút cháo, thị bắt đầu chậm rãi kể rõ ủy khuất của thị cho mọi người. Lâm Vô Du uống thuốc của thần y ngủ được một giấc nên cũng có chút tinh thần, Chu Vô Ý cầm công văn ghi ghi chép chép, Xảo Nhi, Lưu Toàn đứng ở một bên lắng nghe.
“Dân phụ là nhân sĩ ở thành Bắc, phu quân là thợ mộc. Có một ngày, phu quân làm việc không cẩn thận chém trúng chân, miệng vết thương rất lớn, nhưng phu quân không thèm để ý, chỉ dùng mảnh vải băng bó mấy ngày. Nhưng kết quả miệng vết thương không ngừng chảy mủ, có xu hướng lan ra. Đại phu bên kia nói là trong vết thương có con sâu nhỏ, cần phải lấy ra, nhưng không ai dám lấy, sợ không cẩn thận chân sẽ bị cắt bỏ. Kết quả dân phụ liền nghĩ đến thần y Cổ Bằng, mướn xe ngựa đi tới thành Nam, thần y nhìn xuống thương thế kia thì nói trong một ngày không thể trị hết, trước để bọn ta ở lại trong khách điếm sát bên, chờ sau khi hắn đi hái thuốc về mới có thể lấy trùng.” Âu Dương Vân nương chậm rãi nói, trong đôi mắt sưng như quả hạch đào, nước mắt đã chảy xuống.
Khóc thút thít xong lại nói: “Thần y kề cà không đi hái thuốc, nói vội đi không được, mỗi ngày chỉ đưa cho phu quân ít thuốc đắp lên vết thương, để miệng vết thương không bị thối rữa. Bọn ta muốn ở lại nhưng không có đủ bạc, cho nên dân phụ quyết định tự mình đi hái thuốc, nhờ thần y vẽ hình dạng của dược thảo, sau đó lưng đèo gùi thuốc đi ‘Lão Vân sơn’ ở phía đông, thần y nói ở lưng chừng núi bên kia có loại dược thảo này.”
Mọi người nghe đến đó tâm tình đều là nặng nề, nhìn lẫn nhau, nghe thị tiếp tục nói hết: “Dân phụ đi tới Lão Vân sơn, thật không dễ dàng mới bò lên giữa sườn núi để nghỉ ngơi một lát, lấy ra túi nước mà thần y đã chuẩn bị cho dân phụ uống vài ngụm, kết quả hai mắt càng lúc càng mơ hồ, đầu càng lúc càng choáng váng, ngay lúc té xỉu, thấy một nam tử tới gần dân phụ, dân phụ nghe đến tiếng cười kia chính là tiếng của thần y Cổ Bằng, sau đó, sau đó.”
“Đợi lúc dân phụ tỉnh lại, phát hiện chính mình đã. Ô ô. Đại nhân, người phải làm chủ cho dân phụ a!” Âu Dương Vân nương lập tức khóc rống lên.
“Vân nương, ngươi trước đừng khóc, theo như ngươi nói, ngươi là không nhìn rõ diện mạo nam tử đã cưỡng hiếp ngươi sao?” Lâm Vô Du nhíu mày.
“Là thần y, là hắn, tiếng cười của hắn ta làm sao mà nghe không biết chứ!” Vân nương kích động.
“Có thể có những người khác nhìn thấy không?” Lâm Vô Du cảm thấy vụ án này thật gai góc.
Vân nương khóc nói: “Thế nào sẽ có người thấy, súc sinh kia sớm đã lên kế hoạch hoàn hảo, dùng mê dược khiến dân phụ hôn mê, còn có hành vi thú tính, chẳng lẽ chính ta lại lầm lẫn hay sao!”
“Vân nương, ý của đại nhân không phải vậy, phàm mọi việc phải có chứng cớ, nói miệng không bằng chứng a, lúc ngươi tỉnh lại làm sao biết có người cưỡng hiếp ngươi?” Chu Vô Ý lập tức hỏi.
“Mắc cười, dân phụ tuy hôn mê, nhưng sau khi tỉnh lại thấy quần áo không chỉnh tề, hạ, hạ thân đau đớn, thế nào lại không biết!” Vân nương cả giận nói.
“Sự việc phát sinh khi nào?” Lâm Vô Du nhìn Chu Vô Ý, hai người đều là mầy rậm khóa cùng một chỗ.
“Việc này đã hơn một tháng. . .” Vân nương cúi thấp đầu.
“Cái gì! Hơn một tháng, vì sao hôm nay mới tới kêu oan?” Lâm Vô Du chấn động.
Khuôn mặt Vân nương lộ ra vẻ ngượng nghịu, nhìn nhìn mọi người rồi nói: “Vốn dân phụ không muốn nói việc này ra, nhưng, nhưng một tháng sau, dân phụ mang thai, bị phu quân biết được, quở trách dân phụ không tiết hạnh, đuổi dân phụ ra khỏi cửa, dân phụ oan uổng a!” Vân nương lại khóc lên.
Xảo Nhi ở bên cạnh lắc lắc đầu, nữ nhân đáng thương thế này, nếu lúc ấy đứng ra, có lẽ sự tình sẽ được giải quyết nhanh chóng. Hiện tại thì tốt rồi, cứ xem như là thần y gây nên, làm sao có thể định tội đây? “Phu quân nghe dân phụ giải thích, hôm qua đi tìm thần y nói lý, kết quả bị đồ đệ của thần y đánh thành trọng thương, nói vu khống cho thần y, hiện tại còn nằm ở trên giường, dậy không nổi, ô ô “
Lâm Vô Du thở dài nói: “Vân nương, việc này rất nghiêm trọng, ngươi lại không có bất kỳ chứng cớ nào, rất khó định tội thần y! Thanh danh của thần y rất tốt, vợ chồng bọn họ lại hòa thuận, sẽ không có người tin lời ngươi nói, chỉ có chứng cớ mới hữu dụng, bằng không đại nhân cũng không giúp được ngươi, ngươi có thể nghĩ ra manh mối nào khác hay không?”
“Vân nương, túi đựng nước mê dược đâu?” Xảo Nhi đột nhiên hỏi.
“Cái này, ta không biết, sau khi tỉnh lại vô cùng bi thương, cộng thêm phẫn nộ, vội vội vàng vàng trở lại y quán tìm thần y, nhưng hắn lại đang trị chân cho phu quân ta, cho nên ta mạnh mẽ nhịn xuống.”
“Có lẽ túi nước, còn ở trên núi!” Xảo Nhi nhìn hướng Lâm Vô Du.
“Lưu Toàn, bây giờ ngươi lập tức mang theo hai người đi tìm xem, chú ý an toàn!” Lâm Vô Du lập tức hạ lệnh.
“Ta đi cho! Trời đã tối rồi, đến Lão Vân sơn chẳng mấy thời gian, để các huynh đệ nghỉ ngơi đi, ta đi cũng nhanh hơn!” Xảo Nhi nói xong xoay người rời đi, Lưu Mai lúc ở trên đường đối với huynh đệ rất có nghĩa khí, nên xem toàn bộ nha dịch trong nha môn đều là huynh đệ . .
“Xảo Nhi, cẩn thận một chút a!” Lâm Vô Du gấp giọng kêu to.
“Đại nhân, ngươi đối với Xảo Nhi còn không yên tâm a! Ha ha.” Chu Vô Ý giễu cợt hắn nói.
“Nơi đó rừng sâu núi thẳm, có thể xảy ra ngoài ý muốn hay không a?” Lâm Vô Du làm gì cũng coi Xảo Nhi là nữ hài tử.
“Đại nhân, ngươi đừng lo lắng, Xảo Nhi sẽ không sao đâu!” Lưu Toàn cũng trợn trắng mắt, việc đại nhân quan tâm đến Xảo Nhi mọi người đều hiểu.
Khóe miệng Xảo Nhi cong lên tia cười lạnh, đi tới viện khinh thân, bóng dáng theo hướng đông mà bay đi.
Trong đêm đen ở Lão Vân sơn, đưa tay không thấy năm ngón, nhưng lúc Xảo Nhi vút qua sườn núi đứng trên ngọn cây, lại nhìn thấy vài điểm ánh sáng, lần này khiến nàng sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống, nơi này sẽ không có ma chứ?
“Xảo Nhi, ngươi đã trở về, có thu hoạch gì không?” Chu Vô Ý vừa đúng lúc đi ra.
“Không có, chỉ nhìn ra Cổ Bằng làm ăn rất tốt, tiền hẳn là không ít.” Xảo Nhi nhàn nhạt nói.
Khóe miệng Chu Vô Ý giật giật, đây gọi là đi thăm dò sao? Mọi người đều nói, thần y xem bệnh, người nghèo không lấy tiền, nhưng người có tiền đều đưa thêm. Huống hồ còn có muội muội là phu nhân nội các đại học sĩ, tự nhiên là không lo đến cơm áo gạo tiền.
“Đại nhân đâu?” Xảo Nhi hỏi.
“Ở thư phòng! Xảo Nhi, đại nhân bệnh không tốt, ngươi đi khuyên hắn phải nghỉ ngơi đi, tối nay đợi Vân nương tỉnh lại, còn phải vặn hỏi.” Chu Vô Ý lo lắng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi âm trầm đi đến thư phòng, không nói hai lời, đem Lâm Vô Du đang ngẩng đầu cười với nàng ôm lên một phen, đi tới hậu viện, thấy cằm Chu Vô Ý sắp rớt trên mặt đất, nữ nhân này cũng quá cường đại đi.
“Xảo Nhi, đại nhân không sao!” Lâm Vô Du dở khóc dở cười, cơ thể của mình tự mình biết, đâu có nghiêm trọng như vậy a.
“Nghỉ ngơi! Bằng không ta sẽ để ngươi không xuống giường được!” Xảo Nhi lớn tiếng nói xong đi ra khỏi phòng.
Lâm Vô Du cười lúc lắc cái đầu, Xảo Nhi tuy rằng uy hiếp hắn, nhưng mà trong lòng hắn vẫn rất cao hứng nha.
Sau khi dùng bữa tối xong, Âu Dương Vân nương rốt cục cũng tỉnh lại, sau khi Tiểu Mai cho thị ăn chút cháo, thị bắt đầu chậm rãi kể rõ ủy khuất của thị cho mọi người. Lâm Vô Du uống thuốc của thần y ngủ được một giấc nên cũng có chút tinh thần, Chu Vô Ý cầm công văn ghi ghi chép chép, Xảo Nhi, Lưu Toàn đứng ở một bên lắng nghe.
“Dân phụ là nhân sĩ ở thành Bắc, phu quân là thợ mộc. Có một ngày, phu quân làm việc không cẩn thận chém trúng chân, miệng vết thương rất lớn, nhưng phu quân không thèm để ý, chỉ dùng mảnh vải băng bó mấy ngày. Nhưng kết quả miệng vết thương không ngừng chảy mủ, có xu hướng lan ra. Đại phu bên kia nói là trong vết thương có con sâu nhỏ, cần phải lấy ra, nhưng không ai dám lấy, sợ không cẩn thận chân sẽ bị cắt bỏ. Kết quả dân phụ liền nghĩ đến thần y Cổ Bằng, mướn xe ngựa đi tới thành Nam, thần y nhìn xuống thương thế kia thì nói trong một ngày không thể trị hết, trước để bọn ta ở lại trong khách điếm sát bên, chờ sau khi hắn đi hái thuốc về mới có thể lấy trùng.” Âu Dương Vân nương chậm rãi nói, trong đôi mắt sưng như quả hạch đào, nước mắt đã chảy xuống.
Khóc thút thít xong lại nói: “Thần y kề cà không đi hái thuốc, nói vội đi không được, mỗi ngày chỉ đưa cho phu quân ít thuốc đắp lên vết thương, để miệng vết thương không bị thối rữa. Bọn ta muốn ở lại nhưng không có đủ bạc, cho nên dân phụ quyết định tự mình đi hái thuốc, nhờ thần y vẽ hình dạng của dược thảo, sau đó lưng đèo gùi thuốc đi ‘Lão Vân sơn’ ở phía đông, thần y nói ở lưng chừng núi bên kia có loại dược thảo này.”
Mọi người nghe đến đó tâm tình đều là nặng nề, nhìn lẫn nhau, nghe thị tiếp tục nói hết: “Dân phụ đi tới Lão Vân sơn, thật không dễ dàng mới bò lên giữa sườn núi để nghỉ ngơi một lát, lấy ra túi nước mà thần y đã chuẩn bị cho dân phụ uống vài ngụm, kết quả hai mắt càng lúc càng mơ hồ, đầu càng lúc càng choáng váng, ngay lúc té xỉu, thấy một nam tử tới gần dân phụ, dân phụ nghe đến tiếng cười kia chính là tiếng của thần y Cổ Bằng, sau đó, sau đó.”
“Đợi lúc dân phụ tỉnh lại, phát hiện chính mình đã. Ô ô. Đại nhân, người phải làm chủ cho dân phụ a!” Âu Dương Vân nương lập tức khóc rống lên.
“Vân nương, ngươi trước đừng khóc, theo như ngươi nói, ngươi là không nhìn rõ diện mạo nam tử đã cưỡng hiếp ngươi sao?” Lâm Vô Du nhíu mày.
“Là thần y, là hắn, tiếng cười của hắn ta làm sao mà nghe không biết chứ!” Vân nương kích động.
“Có thể có những người khác nhìn thấy không?” Lâm Vô Du cảm thấy vụ án này thật gai góc.
Vân nương khóc nói: “Thế nào sẽ có người thấy, súc sinh kia sớm đã lên kế hoạch hoàn hảo, dùng mê dược khiến dân phụ hôn mê, còn có hành vi thú tính, chẳng lẽ chính ta lại lầm lẫn hay sao!”
“Vân nương, ý của đại nhân không phải vậy, phàm mọi việc phải có chứng cớ, nói miệng không bằng chứng a, lúc ngươi tỉnh lại làm sao biết có người cưỡng hiếp ngươi?” Chu Vô Ý lập tức hỏi.
“Mắc cười, dân phụ tuy hôn mê, nhưng sau khi tỉnh lại thấy quần áo không chỉnh tề, hạ, hạ thân đau đớn, thế nào lại không biết!” Vân nương cả giận nói.
“Sự việc phát sinh khi nào?” Lâm Vô Du nhìn Chu Vô Ý, hai người đều là mầy rậm khóa cùng một chỗ.
“Việc này đã hơn một tháng. . .” Vân nương cúi thấp đầu.
“Cái gì! Hơn một tháng, vì sao hôm nay mới tới kêu oan?” Lâm Vô Du chấn động.
Khuôn mặt Vân nương lộ ra vẻ ngượng nghịu, nhìn nhìn mọi người rồi nói: “Vốn dân phụ không muốn nói việc này ra, nhưng, nhưng một tháng sau, dân phụ mang thai, bị phu quân biết được, quở trách dân phụ không tiết hạnh, đuổi dân phụ ra khỏi cửa, dân phụ oan uổng a!” Vân nương lại khóc lên.
Xảo Nhi ở bên cạnh lắc lắc đầu, nữ nhân đáng thương thế này, nếu lúc ấy đứng ra, có lẽ sự tình sẽ được giải quyết nhanh chóng. Hiện tại thì tốt rồi, cứ xem như là thần y gây nên, làm sao có thể định tội đây? “Phu quân nghe dân phụ giải thích, hôm qua đi tìm thần y nói lý, kết quả bị đồ đệ của thần y đánh thành trọng thương, nói vu khống cho thần y, hiện tại còn nằm ở trên giường, dậy không nổi, ô ô “
Lâm Vô Du thở dài nói: “Vân nương, việc này rất nghiêm trọng, ngươi lại không có bất kỳ chứng cớ nào, rất khó định tội thần y! Thanh danh của thần y rất tốt, vợ chồng bọn họ lại hòa thuận, sẽ không có người tin lời ngươi nói, chỉ có chứng cớ mới hữu dụng, bằng không đại nhân cũng không giúp được ngươi, ngươi có thể nghĩ ra manh mối nào khác hay không?”
“Vân nương, túi đựng nước mê dược đâu?” Xảo Nhi đột nhiên hỏi.
“Cái này, ta không biết, sau khi tỉnh lại vô cùng bi thương, cộng thêm phẫn nộ, vội vội vàng vàng trở lại y quán tìm thần y, nhưng hắn lại đang trị chân cho phu quân ta, cho nên ta mạnh mẽ nhịn xuống.”
“Có lẽ túi nước, còn ở trên núi!” Xảo Nhi nhìn hướng Lâm Vô Du.
“Lưu Toàn, bây giờ ngươi lập tức mang theo hai người đi tìm xem, chú ý an toàn!” Lâm Vô Du lập tức hạ lệnh.
“Ta đi cho! Trời đã tối rồi, đến Lão Vân sơn chẳng mấy thời gian, để các huynh đệ nghỉ ngơi đi, ta đi cũng nhanh hơn!” Xảo Nhi nói xong xoay người rời đi, Lưu Mai lúc ở trên đường đối với huynh đệ rất có nghĩa khí, nên xem toàn bộ nha dịch trong nha môn đều là huynh đệ . .
“Xảo Nhi, cẩn thận một chút a!” Lâm Vô Du gấp giọng kêu to.
“Đại nhân, ngươi đối với Xảo Nhi còn không yên tâm a! Ha ha.” Chu Vô Ý giễu cợt hắn nói.
“Nơi đó rừng sâu núi thẳm, có thể xảy ra ngoài ý muốn hay không a?” Lâm Vô Du làm gì cũng coi Xảo Nhi là nữ hài tử.
“Đại nhân, ngươi đừng lo lắng, Xảo Nhi sẽ không sao đâu!” Lưu Toàn cũng trợn trắng mắt, việc đại nhân quan tâm đến Xảo Nhi mọi người đều hiểu.
Khóe miệng Xảo Nhi cong lên tia cười lạnh, đi tới viện khinh thân, bóng dáng theo hướng đông mà bay đi.
Trong đêm đen ở Lão Vân sơn, đưa tay không thấy năm ngón, nhưng lúc Xảo Nhi vút qua sườn núi đứng trên ngọn cây, lại nhìn thấy vài điểm ánh sáng, lần này khiến nàng sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống, nơi này sẽ không có ma chứ?
Danh sách chương