Hoa Phiêu Linh đứng bên cạnh đang suy nghĩ có nên đi giúp một tay hay
không, nhưng đã thấy một màn nhanh nhất, tàn khốc nhất mà hắn gặp được
từ lúc sinh ra đến giờ.
Chỉ thấy Xảo Nhi nho nhỏ, một tay ôm eo Lãnh Sương Hàn, bóng dáng không hề bị kéo xuống, bàn tay nhỏ khác thoải mái vung chưởng phong như một bức tường, kín không kẽ hở, bốn đại cao thủ kia cùng tấn công Xảo Nhi.
“Đi chết đi!” Xảo Nhi cố rống một tiếng, cả thân thể nhanh chóng xoay một vòng. Bàn tay của Hoa Phiêu Linh căn bản chưa đánh đến, đã nghe bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc. Vũ khí của bốn nam tử trung niên rớt khỏi tay, bay ra bốn hướng, tốc độ nhanh đến nổi Hoa Phiêu Linh hoàn toàn không thấy rõ.
“Thì ra hắn, hắn muốn tìm người giúp đỡ, là ngươi!” Một tên nam tử trong nhóm đó hoảng sợ chỉ vào Xảo Nhi, sau đó đầu bị lệch sang một bên, phun ra một ngụm máu tươi, tắt thở.
“Đại ca! Xú nữ nhân kia, a” Một tên nam tử khác thấy đại ca của mình trúng một chiêu đã toi mạng, hai tròng mắt đều đỏ lên, phẫn nộ trừng Xảo Nhi, đáng tiếc thương thế rất nặng, lại kêu thảm thiết lần nữa.
Xảo Nhi cười lạnh nhìn bọn hắn, một người khác cũng trực tiếp toi mạng, hai người còn lại đều bị thương nặng, là lão Nhị và lão Tứ trong bốn người này.
“Sợ sao! Hả!” Xảo Nhi sốt ruột vỗ vỗ khuôn mặt lãnh khốc nhưng tái nhợt trong ngực, nàng không quen biết nam tử này, nhưng mà tình cảnh quen nhau trước kia trong trí nhớ lại khiến cho Xảo Nhi cảm thấy mới mẻ.
Hoa Phiêu Linh và Cổ Thần Nhi lập tức chạy ra.
“Đệ coi thử.” Cổ Thần Nhi không nói hai lời lập tức bắt mạch cho Lãnh Sương Hàn.
“Vương gia, phiền ngươi đến nha môn gọi nha dịch tới đây để xử lý mấy người này!” Xảo Nhi nhìn Hoa Phiêu Linh.
“Được!” Hoa Phiêu Linh cũng không thấy khó chịu, vội vàng lắc mình chạy đi. Xảo Nhi nhìn bóng dáng của hắn, khóe miệng vừa kéo, thì ra Vương gia tà mị quý khí này lại có võ công, còn tỏ ra yếu đuối.
“Xảo Nhi tỷ tỷ, hắn bị mất máu qua nhiều, thể lực không đủ, nội thương không nghiêm trọng, chắc là vì đánh nhau trong thờì gian kéo dài, đợi lát nữa đệ cho uống thuốc, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ tốt thôi.” Cổ Thần Nhi có nhân tâm của một thầy thuốc, gương mặt tuấn tú bởi vì Lãnh Sương Hàn bị thương không quá nghiêm trọng mà hơi giãn ra.
“Cám ơn Thần nhi.” Xảo Nhi không keo kiệt mà cảm ơn hắn, sau đó quay đầu hung tợn nhìn nam tử trung niên bị thương nặng không đứng dậy nổi nói: “Các ngươi là ai? Vì sao muốn giết hắn?”
“Ngươi, ngươi giết chết huynh đệ chúng ta, nợ máu phải trả bằng máu!” Lão Tứ kia thấy hai ca ca mình chết thảm, bi phẫn đan xen, căm hận Xảo Nhi.
“Hừ! Phải không? Có bản lĩnh thì để ngựa lại đây, các ngươi có can đảm giết người ở Hồng huyện, thì phải trả giá thật đắt!”
“Ngươi, ngươi là ai?”
“Ta là đệ nhất nữ bộ khoái của Hồng huyện, Thượng Quan Xảo Nhi, không ai có thể giết người trước mặt ta! Hôm nay các ngươi làm việc trái với vương pháp, chấp nhận ngồi tù đi!” Xảo Nhi thấy bọn nha dịch chạy đến, đưa tay chỉ huy.
“Trương Lương, chôn kẻ chết, kẻ sống nhốt vào thạch lao, chờ đại nhân thẩm tra!” Xảo Nhi phân phó nói.
“Vâng, đại tiểu thư!” Trương Lương lập tức mang người về.
“Ngươi, lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám đối địch với toàn bộ võ lâm!” Lão Nhị thở dốc nói.
“Ha ha, buồn cười, võ lâm thì tính là cái gì! Kẻ phạm tội ở trước mặt Thượng Quan Xảo Nhi ta chỉ có một con đường chết, mang đi!” Xảo Nhi buồn cười nói xong, ôm Lãnh Sương Hàn dậy, lạnh lùng đi về nha môn.
Hai mắt Cổ Thần Nhi toàn là sùng bái, mà Hoa Phiêu Linh thì bị thuyết phục bởi khí thế của nàng. Nữ nhân này thực là không sợ trời không sợ đất, cũng may nàng là bộ khoái, nếu là sát thủ, vậy còn ai có thể tránh được sát chiêu của nàng? Xem ra Lâm Vô Du thực sự đã nhặt được bảo bối. Thì ra sau ngày Hoa Phiêu Linh bị Xảo Nhi phi lễ, đã phái người điều tra Xảo Nhi, kết quả chỉ thu được một chút tin tức, ngoài tin nàng là nha đầu do Lâm Vô Du nhặt được ra, những cái khác hoàn toàn không biết. Hoa Phiêu Linh thật sự muốn biết phụ mẫu như thế nào lại có thể sinh ra một nữ nhi đặc biệt tới như vậy.
Lúc Lâm Vô Du và Chu Vô Ý nhìn thấy lệnh bài của đương kim Tứ vương gia, lập tức quỳ xuống đất hành lễ, mà Xảo Nhi thì thờ ơ lạnh nhạt, nàng căn bản không có quan niệm trên dưới, chọc vào nàng rồi thì đừng nói Vương gia, ngay cả hoàng thượng thì nàng cũng sẽ khiến hắn chịu không thấu.
“Vương gia mời ngồi!” Sau khi Lâm Vô Du nhìn Xảo Nhi thì lập tức cung kính với Hoa Phiêu Linh nói.
“Lâm đại nhân không cần khách khí, lần này bổn vương ta cải trang xuất môn, không ngờ lại gặp phải vụ án của thần y, Lâm đại nhân chắc hẳn biết rõ thần y có quan hệ gì với nội các đại học sĩ chứ?” Lần đầu tiên Hoa Phiêu Linh thấy Lâm Vô Du thì ngây ngẩn cả người, nam tử này đẹp được giống người thật, mà khí chất lại nghiêm túc tao nhã, không khỏi thấy kỳ lạ mà nhìn Xảo Nhi, tiểu nữ nhân này không phải bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, cam tâm tình nguyện làm bộ khoái chứ? “Hạ quan biết rõ.” Lâm Vô Du ngồi ở một bên.
“Ừ, bổn vương muốn nói chính là nội các đại học sĩ có công trạng lớn lao, được hoàng thượng trọng dụng, Quân phu nhân là muội muội của thần y, nếu sự việc lần này mà làm to lên, sợ rằng Quân đại học sĩ sẽ không bỏ qua!”
“Hạ quan hiểu rõ, là lão bách tính của ta tới kêu oan, hạ quan thân làm quan phụ mẫu nên không thể không cho họ câu trả lời thích đáng.” Lâm Vô Du vẫn cúi đầu trả lời, dường như tỏ ra vô cùng tôn kính đối với Vương gia là Hoa Phiêu Linh, Xảo Nhi thấy thế lông mày nhỏ nhắn run run.
“Bổn vương cũng biết Lâm đại nhân sẽ khó xử, nhưng nếu như không có chứng cớ, hi vọng đại nhân nhanh chóng kết thúc vụ án.” Hoa Phiêu Linh muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
“Vương gia, hạ quan tuy là quan cửu phẩm nho nhỏ, nhưng phàm là dân chúng kêu oan, hạ quan đương nhiên sẽ dốc toàn lực, không để tội phạm nhơn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nếu thần y không phạm pháp, hạ quan sẽ trả sự trong sạch cho hắn. Nếu như phạm pháp, hạ quan cũng chỉ có thể làm theo vương pháp, hoàng thượng cũng không hi vọng bách quan làm việc thiên tư, làm rối kỉ cương, phép nước, như vậy làm sao vương pháp gọi là vương pháp được? Vương gia ngài nói có phải không?” Lâm Vô Du tuy hèn mọn, nhưng lời này lại khiến Hoa Phiêu Linh nhăn tuấn mi, xem ra Lâm Vô Du này quả thật rất cố chấp.
“Lâm đại nhân, lời ngươi nói tuy không sai, nhưng nếu việc này đúng như vậy, sẽ làm liên lụy đến nội các đại học sĩ, chỉ sợ hoàng thượng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, dù sao cùng chỉ là một phụ nhân nho nhỏ so với”
“Vương gia! Nói sai rồi, có câu vương tử phạm pháp, xử tội giống thứ dân, nếu giống như vương gia nói, vậy phàm là đại thần lập công đều có thể xem mạng người như cỏ rác sao? Vậy thiên hạ này sao có thể thái bình được! Hạ quan cho rằng hoàng thượng nhất định sẽ công chính nghiêm minh.” Lâm Vô Du vẫn cúi đầu, nhưng khẩu khí lại dần dần cương quyết.
Hoa Phiêu Linh chấn kinh, Lâm Vô Du quả nhiên là người thiết diện vô tư, việc này cũng thật phiền toái, quay đầu nhìn Xảo Nhi, lại thấy nàng đang cười, Chỉ có điều không phải buồn cười, mà nhìn biểu tình của Lâm Vô Du mới cười.
“Vương gia, thứ lỗi cho hạ quan mạo phạm, Xảo Nhi, đã bắt được kẻ trộm vật chứng chưa?” Lâm Vô Du rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Xảo Nhi. Tinh thần của hắn không tệ, xem ra y thuật của Cổ Thần Nhi quả thật cao siêu.
“Không có, nhưng mà ta đã có manh mối.” Xảo Nhi nhìn Hoa Phiêu Linh đang sốt ruột, đột nhiên đổi giọng. Nàng không phải Lâm Vô Du, nàng có thể muốn nói thì nói, muốn bao che thì bao che. Xem ra Hoa Phiêu Linh không muốn làm Lâm Vô Du khó xử thêm, cho bọn hắn thêm chút thời gian vậy.
“Ừ, chuyện gì đã xảy ra với hai người chết và hai người bị thương bên ngoài vậy?” Lâm Vô Du khó hiểu nhìn hắn.
“Giang hồ báo thù, người kia là sát thủ, ta không biết nguyên nhân, chờ hắn tỉnh ta sẽ hỏi.”
“Cái gì? Tên kia là sát thủ?” Lâm Vô Du nhất thời đầu hắc tuyến, “Sao hắn lại tới nữa?” Trong lòng hắn không biết dâng lên từ đâu một nổi bất an.
Chỉ thấy Xảo Nhi nho nhỏ, một tay ôm eo Lãnh Sương Hàn, bóng dáng không hề bị kéo xuống, bàn tay nhỏ khác thoải mái vung chưởng phong như một bức tường, kín không kẽ hở, bốn đại cao thủ kia cùng tấn công Xảo Nhi.
“Đi chết đi!” Xảo Nhi cố rống một tiếng, cả thân thể nhanh chóng xoay một vòng. Bàn tay của Hoa Phiêu Linh căn bản chưa đánh đến, đã nghe bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc. Vũ khí của bốn nam tử trung niên rớt khỏi tay, bay ra bốn hướng, tốc độ nhanh đến nổi Hoa Phiêu Linh hoàn toàn không thấy rõ.
“Thì ra hắn, hắn muốn tìm người giúp đỡ, là ngươi!” Một tên nam tử trong nhóm đó hoảng sợ chỉ vào Xảo Nhi, sau đó đầu bị lệch sang một bên, phun ra một ngụm máu tươi, tắt thở.
“Đại ca! Xú nữ nhân kia, a” Một tên nam tử khác thấy đại ca của mình trúng một chiêu đã toi mạng, hai tròng mắt đều đỏ lên, phẫn nộ trừng Xảo Nhi, đáng tiếc thương thế rất nặng, lại kêu thảm thiết lần nữa.
Xảo Nhi cười lạnh nhìn bọn hắn, một người khác cũng trực tiếp toi mạng, hai người còn lại đều bị thương nặng, là lão Nhị và lão Tứ trong bốn người này.
“Sợ sao! Hả!” Xảo Nhi sốt ruột vỗ vỗ khuôn mặt lãnh khốc nhưng tái nhợt trong ngực, nàng không quen biết nam tử này, nhưng mà tình cảnh quen nhau trước kia trong trí nhớ lại khiến cho Xảo Nhi cảm thấy mới mẻ.
Hoa Phiêu Linh và Cổ Thần Nhi lập tức chạy ra.
“Đệ coi thử.” Cổ Thần Nhi không nói hai lời lập tức bắt mạch cho Lãnh Sương Hàn.
“Vương gia, phiền ngươi đến nha môn gọi nha dịch tới đây để xử lý mấy người này!” Xảo Nhi nhìn Hoa Phiêu Linh.
“Được!” Hoa Phiêu Linh cũng không thấy khó chịu, vội vàng lắc mình chạy đi. Xảo Nhi nhìn bóng dáng của hắn, khóe miệng vừa kéo, thì ra Vương gia tà mị quý khí này lại có võ công, còn tỏ ra yếu đuối.
“Xảo Nhi tỷ tỷ, hắn bị mất máu qua nhiều, thể lực không đủ, nội thương không nghiêm trọng, chắc là vì đánh nhau trong thờì gian kéo dài, đợi lát nữa đệ cho uống thuốc, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ tốt thôi.” Cổ Thần Nhi có nhân tâm của một thầy thuốc, gương mặt tuấn tú bởi vì Lãnh Sương Hàn bị thương không quá nghiêm trọng mà hơi giãn ra.
“Cám ơn Thần nhi.” Xảo Nhi không keo kiệt mà cảm ơn hắn, sau đó quay đầu hung tợn nhìn nam tử trung niên bị thương nặng không đứng dậy nổi nói: “Các ngươi là ai? Vì sao muốn giết hắn?”
“Ngươi, ngươi giết chết huynh đệ chúng ta, nợ máu phải trả bằng máu!” Lão Tứ kia thấy hai ca ca mình chết thảm, bi phẫn đan xen, căm hận Xảo Nhi.
“Hừ! Phải không? Có bản lĩnh thì để ngựa lại đây, các ngươi có can đảm giết người ở Hồng huyện, thì phải trả giá thật đắt!”
“Ngươi, ngươi là ai?”
“Ta là đệ nhất nữ bộ khoái của Hồng huyện, Thượng Quan Xảo Nhi, không ai có thể giết người trước mặt ta! Hôm nay các ngươi làm việc trái với vương pháp, chấp nhận ngồi tù đi!” Xảo Nhi thấy bọn nha dịch chạy đến, đưa tay chỉ huy.
“Trương Lương, chôn kẻ chết, kẻ sống nhốt vào thạch lao, chờ đại nhân thẩm tra!” Xảo Nhi phân phó nói.
“Vâng, đại tiểu thư!” Trương Lương lập tức mang người về.
“Ngươi, lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám đối địch với toàn bộ võ lâm!” Lão Nhị thở dốc nói.
“Ha ha, buồn cười, võ lâm thì tính là cái gì! Kẻ phạm tội ở trước mặt Thượng Quan Xảo Nhi ta chỉ có một con đường chết, mang đi!” Xảo Nhi buồn cười nói xong, ôm Lãnh Sương Hàn dậy, lạnh lùng đi về nha môn.
Hai mắt Cổ Thần Nhi toàn là sùng bái, mà Hoa Phiêu Linh thì bị thuyết phục bởi khí thế của nàng. Nữ nhân này thực là không sợ trời không sợ đất, cũng may nàng là bộ khoái, nếu là sát thủ, vậy còn ai có thể tránh được sát chiêu của nàng? Xem ra Lâm Vô Du thực sự đã nhặt được bảo bối. Thì ra sau ngày Hoa Phiêu Linh bị Xảo Nhi phi lễ, đã phái người điều tra Xảo Nhi, kết quả chỉ thu được một chút tin tức, ngoài tin nàng là nha đầu do Lâm Vô Du nhặt được ra, những cái khác hoàn toàn không biết. Hoa Phiêu Linh thật sự muốn biết phụ mẫu như thế nào lại có thể sinh ra một nữ nhi đặc biệt tới như vậy.
Lúc Lâm Vô Du và Chu Vô Ý nhìn thấy lệnh bài của đương kim Tứ vương gia, lập tức quỳ xuống đất hành lễ, mà Xảo Nhi thì thờ ơ lạnh nhạt, nàng căn bản không có quan niệm trên dưới, chọc vào nàng rồi thì đừng nói Vương gia, ngay cả hoàng thượng thì nàng cũng sẽ khiến hắn chịu không thấu.
“Vương gia mời ngồi!” Sau khi Lâm Vô Du nhìn Xảo Nhi thì lập tức cung kính với Hoa Phiêu Linh nói.
“Lâm đại nhân không cần khách khí, lần này bổn vương ta cải trang xuất môn, không ngờ lại gặp phải vụ án của thần y, Lâm đại nhân chắc hẳn biết rõ thần y có quan hệ gì với nội các đại học sĩ chứ?” Lần đầu tiên Hoa Phiêu Linh thấy Lâm Vô Du thì ngây ngẩn cả người, nam tử này đẹp được giống người thật, mà khí chất lại nghiêm túc tao nhã, không khỏi thấy kỳ lạ mà nhìn Xảo Nhi, tiểu nữ nhân này không phải bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, cam tâm tình nguyện làm bộ khoái chứ? “Hạ quan biết rõ.” Lâm Vô Du ngồi ở một bên.
“Ừ, bổn vương muốn nói chính là nội các đại học sĩ có công trạng lớn lao, được hoàng thượng trọng dụng, Quân phu nhân là muội muội của thần y, nếu sự việc lần này mà làm to lên, sợ rằng Quân đại học sĩ sẽ không bỏ qua!”
“Hạ quan hiểu rõ, là lão bách tính của ta tới kêu oan, hạ quan thân làm quan phụ mẫu nên không thể không cho họ câu trả lời thích đáng.” Lâm Vô Du vẫn cúi đầu trả lời, dường như tỏ ra vô cùng tôn kính đối với Vương gia là Hoa Phiêu Linh, Xảo Nhi thấy thế lông mày nhỏ nhắn run run.
“Bổn vương cũng biết Lâm đại nhân sẽ khó xử, nhưng nếu như không có chứng cớ, hi vọng đại nhân nhanh chóng kết thúc vụ án.” Hoa Phiêu Linh muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
“Vương gia, hạ quan tuy là quan cửu phẩm nho nhỏ, nhưng phàm là dân chúng kêu oan, hạ quan đương nhiên sẽ dốc toàn lực, không để tội phạm nhơn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nếu thần y không phạm pháp, hạ quan sẽ trả sự trong sạch cho hắn. Nếu như phạm pháp, hạ quan cũng chỉ có thể làm theo vương pháp, hoàng thượng cũng không hi vọng bách quan làm việc thiên tư, làm rối kỉ cương, phép nước, như vậy làm sao vương pháp gọi là vương pháp được? Vương gia ngài nói có phải không?” Lâm Vô Du tuy hèn mọn, nhưng lời này lại khiến Hoa Phiêu Linh nhăn tuấn mi, xem ra Lâm Vô Du này quả thật rất cố chấp.
“Lâm đại nhân, lời ngươi nói tuy không sai, nhưng nếu việc này đúng như vậy, sẽ làm liên lụy đến nội các đại học sĩ, chỉ sợ hoàng thượng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, dù sao cùng chỉ là một phụ nhân nho nhỏ so với”
“Vương gia! Nói sai rồi, có câu vương tử phạm pháp, xử tội giống thứ dân, nếu giống như vương gia nói, vậy phàm là đại thần lập công đều có thể xem mạng người như cỏ rác sao? Vậy thiên hạ này sao có thể thái bình được! Hạ quan cho rằng hoàng thượng nhất định sẽ công chính nghiêm minh.” Lâm Vô Du vẫn cúi đầu, nhưng khẩu khí lại dần dần cương quyết.
Hoa Phiêu Linh chấn kinh, Lâm Vô Du quả nhiên là người thiết diện vô tư, việc này cũng thật phiền toái, quay đầu nhìn Xảo Nhi, lại thấy nàng đang cười, Chỉ có điều không phải buồn cười, mà nhìn biểu tình của Lâm Vô Du mới cười.
“Vương gia, thứ lỗi cho hạ quan mạo phạm, Xảo Nhi, đã bắt được kẻ trộm vật chứng chưa?” Lâm Vô Du rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Xảo Nhi. Tinh thần của hắn không tệ, xem ra y thuật của Cổ Thần Nhi quả thật cao siêu.
“Không có, nhưng mà ta đã có manh mối.” Xảo Nhi nhìn Hoa Phiêu Linh đang sốt ruột, đột nhiên đổi giọng. Nàng không phải Lâm Vô Du, nàng có thể muốn nói thì nói, muốn bao che thì bao che. Xem ra Hoa Phiêu Linh không muốn làm Lâm Vô Du khó xử thêm, cho bọn hắn thêm chút thời gian vậy.
“Ừ, chuyện gì đã xảy ra với hai người chết và hai người bị thương bên ngoài vậy?” Lâm Vô Du khó hiểu nhìn hắn.
“Giang hồ báo thù, người kia là sát thủ, ta không biết nguyên nhân, chờ hắn tỉnh ta sẽ hỏi.”
“Cái gì? Tên kia là sát thủ?” Lâm Vô Du nhất thời đầu hắc tuyến, “Sao hắn lại tới nữa?” Trong lòng hắn không biết dâng lên từ đâu một nổi bất an.
Danh sách chương