Lãnh Sương Hàn hai đấm nắm chặt, hắn cũng hiểu được chính mình quá đáng , hắn ý thức được là chính mình thích Xảo Nhi,mới không nghĩ nàng là người tùy tiện như vậy, đúng là hắn không có tư cách mắng nàng.

"Ta đi tìm " Lãnh Sương Hàn cắn răng xuống giường, tâm của hắn cũng thật đau.

"Không cần, sư gia, làm cho nha dịch đi tìm nàng, tìm không thấy cũng không cần vội, nàng sẽ trở về "Lâm Vô Du biết Xảo Nhi là xúc động nhất thời, nhưng cũng sẽ không quên việc ngày mai phải bảo vệ Nguyệt Nhi.

"Là, đại nhân! "

"Người trong giang hồ luôn nói nghĩa khí, ngươi hành vi như vậy là cái gì nghĩa khí, Xảo Nhi với ngươi đã không so đo, là một người giết hai người, cứu tánh mạng của ngươi, cho dù nàng có là người tội ác tày trời, ta nghĩ ngươi cũng không có tư cách mắng nàng. Vốn nghĩ Xảo Nhi bảo hộ ngươi, tại hạ cũng nguyện buông tha hận ý trong lòng đối với ngươi, nhưng căn bản ngươi là người không đáng tha thứ! " Đông Phương Ngọc gằn từng tiếng, giọng nói hữu lực, đem Lãnh Sương Hàn đã kích sắc mặt trắng bệt.

"Ta,ta là vì để ý nàng, mới xúc động mắng nàng, ta không nghĩ tới nàng như vậy! Các ngươi muốn trách tội, ta cũng không có lời nào để nói, ta sẽ cầu Xảo Nhi tha thứ. " Lãnh Sương Hàn cũng trầm giọng, lập tức lớn tiếng nói ra nguyên nhân trong lòng hắn.

"Ngươi thích Xảo Nhi? " Lâm Vô Du sắc mặt trắng nhợt.

Lãnh Sương Hàn nhìn Lâm Vô Du liếc mắt một cái, đột nhiên trong lòng không được tự nhiên sau một lúc đột nhiên ngẩng đầu kiên định nói:" Là, ta thích nàng. " thừa nhận đi, Xảo Nhi trong lòng hắn đã sớm khắc thật sâu.

Lời này vừa nói ra,Lâm Vô Du,Đông Phương Ngọc đều ngây dại.

"Ngươi không thể thích Xảo Nhi, nàng là nương tử của ta!" Lâm Vô Du lập tức phẫn nộ quát lớn.

"Nàng không phải! Nàng nói không phải! "Lãnh Sương Hàn lạnh lùng trừng Lâm Vô Du.

"Sớm muộn gì sẽ là!Xảo Nhi là trời định nương tử Lâm Vô Du ta!Ngươi đừng vọng tưởng cướp đi nàng! Người tới! Đem tên nam nhân này quăng ra ngoài cho ta! NND, muốn nhúng chàm nữ nhân của ta! Muốn chết!" Lâm Vô Du cũng có thời điểm phát điên.

Đông Phương Ngọc bất khả tư nghị nhìn Lâm Vô Du, hắn không nghĩ tới vị Lâm đại nhân luôn luôn bình tĩnh cũng có thời điểm nãy sinh lòng ác độc như vậy, xem ra địa vị Xảo Nhi ở trong lòng hắn phân lượng không nhẹ.

Lãnh Sương Hàn lộ ra tia cười khổ, chính mình cư nhiên đến loại tình trạng này, trong một ngày bị hai người đuổi, nghĩ đến đây hắn chậm rãi ngồi dậy, xuống giường, chậm rãi đi ra ngoài, Lâm Vô Du cùng Đông phương ngọc đều không có ngăn cản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện