Danh kiếm đại hiệp Liễu Nhất Kiếm? Là cao thủ kiếm thuật nổi tiếng một thời mười mấy năm? Vòng đến phía sau Liễu quả phụ, Nguyễn Chân Chân không rảnh nghĩ đến ẩn ý trong lời nói của cô chủ khách sạn, thừa dịp Liễu quả phụ chưa chuẩn bị, một tay bỗng dưng tóm lấy tay phải cầm chủy thủ của nàng ta, một tay kia cấp tốc lưng của nàng ta giáng một chưởng.

“A!” Đang tập trung tinh thần cùng đám người cô chủ khách sạn lý luận, Liễu quả phụ vạn vạn không dự đoán được sẽ bị người đánh lén, nàng ta quát to một tiếng, bỏ lại Nguyên Dắng, xoay người hướng Nguyễn Chân Chân đánh tới, nháy mắt, hai nữ nhân đánh vào một chỗ.

Nhìn thấy các cao thủ bắt đầu đánh nhau, cư dân toàn trấn thét to, bận rộn, hô bằng gọi hữu, chuyển bàn đến, bưng tới nước trà điểm tâm, hoặc ngồi hoặc đứng quan sát, bình luận, châu đầu ghé tai......

“Oa, thật là lợi hại, Liễu quả phụ ở trấn này nhiều năm thế này, ta còn không phát hiện nàng ấy có võ công nha!”

“Ngươi xem, ngươi xem, tiểu cô nương đả thương Nguyên công tử, sau đó phải cầm cho Nguyên công tử trả nợ mới ác a, ra tay tuyệt không lưu tình.”

“Ai, có thâm cừu đại hận gì, ngồi xuống từ từ nói phải trái không phải được sao?”

“Trời ạ! Nếu nói phải trái có tác dụng, còn nhờ Tiêu Tàn Dạ làm gì?”

“A! Lão huynh nói rất có lý, đây là chân lý danh ngôn nha!”

Trận đánh này là trời đen kịt túi bụi, thẳng đến lúc hoàng hôn mới miễn cưỡng ra thắng bại, kết quả Liễu quả phụ thật sự không còn sức để chống đỡ nỗi nữa mà thúc thủ chịu trói.

Người đang xem cuộc chiến rất đông, ngồi trên chiếu, rất lâu sau, cô chủ khách sạn mới quay đầu hỏi: “Ai, ta nói, kế tiếp nên làm sao?”

“Ta biết!” Cùng vẻ nhất phái nhàn nhã tự tại của nàng bất đồng, bởi vì lo lắng cho Nguyễn Chân Chân mà vạn phần khẩn trương, tinh thần Nguyên Dắng tỉnh táo một chút, vung mạnh tay hô to: “Công thẩm Liễu quả phụ!”

☆☆☆

Gian nhà rách nát của Khúc trướng phòng luôn luôn không sáng sủa lắm, trên bàn gỗ vĩnh viễn là những vết dầu đèn thắp sáng, ngọn lửa leo loét do có gió từ cửa sổ thổi vào, lay lắt giống như người sắp tắt thở, hôm nay lại phá lệ đèn đuốc sáng trưng, trong trong ngoài ngoài sáng như ban ngày.

Bởi vì mọi người trong trấn hầu như tụ tập lại đông đủ, dìu già dắt trẻ, đốt đuốc hoặc mang đèn lông tới tham gia công thẩm. Trong phòng thì nhỏ chứa không hết người, liền bên cửa sổ, cửa trong viện, ngoài viện. Tầng tầng lớp lớp ba tầng trong ba tầng ngoài vây chật như nêm cối, chỉ kém không đem cửa gỗ bên cạnh bức tường sắp đổ kia tháo ta thôi.

“Thế nào, thế nào? Bên trong tình hình như thế nào? Khai đường chưa?” Viện ngoài hỏi viện trong, bên trong hỏi lại cửa, cửa hỏi trong phòng, cuối cùng trong phòng mạnh mẽ quay đầu lại “Suỵt” một tiếng, ý bảo an tĩnh.

Không khí trong phòng nghiêm túc, do Hoàng Phủ tiên sinh ghi chép, Khúc trướng phòng chủ thẩm, còn có cô chủ khách sạn Như Ý, Tạ chưởng quầy quan tài Như Quy, thiên tiên đạo quan nữ đạo sĩ, bảy người chờ bồi thẩm. Người trực tháng này của trấn là đồ tể Tiêu Tàn Dạ cũng có mặt duy trì trật tự hiện trường.

“Ê, Mấy người trên nóc nhà ngồi cho vững, ngàn vạn lần đừng rơi xuống a.” Khúc trướng phòng trước khi khai thẩm, kinh ngạc nâng đầu nhìn mấy tên đang nằm bò trên nóc nhà ngó xuống.

“Mấy tên này thật biết tìm chỗ ngồi nhỉ!” Hắn dám trăm phần trăm khẳng định, mấy vị nhân huynh này vô cùng có khả năng là Thần trộm môn đến từ Ngô Việt quốc.

“Được, được, được mà, Khúc trướng phòng, ngài mau bắt đầu đi, mấy huynh đệ ta đã lâu không tham gia mấy trường hợp thế này rồi, thời gian dài quá thật là có chút không quen .” Nhóm đầu trộm đuôi cướp thúc giục.

“Được, đại hội công thẩm hiện tại bắt đầu, mọi người mời yên lặng!” Khúc trướng phòng đằng hắng hô lên, nhìn chung quanh phòng trong một vòng, thế này mới tiêu sái đánh vào chiêng: “Mang người hiềm nghi phạm tội, Liễu quả phụ!”

Hô một lần, mọi người dài cổ đợi đã lâu, cũng không thấy bóng Liễu quả phụ bị bắt.

“Khúc trướng phòng, cửa rất đông người, phạm nhân không vào được.” Trong viện có người mơ mơ hồ hồ hô lớn họng, nghe thanh âm là nông phu Tiểu Cù, chỗ nói chuyện cách nơi này khá xa.

“Mọi người tránh ra, tránh ra, đừng chen lấn......” Viện ngoài, phụ trách áp phạm nhân vào trong, chen lấn nửa ngày cũng không chen vào được.

Khúc trướng phòng vừa thấy tình hình này, lập tức hướng trong phòng đang vác đại kim đao, ngồi ngay ngắn Tiêu đồ tể liếc mắt một cái, người sau không nói hai lời liền đứng lên, trên mặt hung thần ác sát, mày giao chặt lại, chặt đến mức có thể ép chết vài con muỗi.

“Tránh ra hết cho ta, có nghe hay không?” Hắn hét lớn một tiếng, trên vách tường mục nát vốn đã không vững chắc, bùn đất nhất thời ào ào rơi xuống, ngay cả vài vị trên nóc nhà cũng bị chấn động thiếu chút từ phía trên rơi xuống dưới.

Trong lòng mọi người đều là rùng mình, nhanh chóng tránh ra một con đường, để cho Tiểu Cù áp Liễu quả phụ tiến vào.

Ô Long Trấn thế lực không ác, nhưng tuyệt đối có ác nhân, “Đệ nhất sát thủ trước kia” Tiêu Tàn Dạ chính là một trong số đó, tên của hắn thích hợp nghe vào ban đêm, bởi vì thường dùng để hù dọa những đứa trẻ không chịu ngủ. Tuy rằng hắn hiện tại đổi nghề, không giết người chỉ giết heo, nhưng dân chúng trên trấn đối với hắn vừa kính lại vừa sợ, lá gan hơi nhỏ một chút thì thấy hắn từ đằng xa thật xa đã vội vã rẽ sang hướng khác.

“Khổ chủ đâu?” Gặp Liễu quả phụ mặt xám mày tro tiến vào, Khúc trướng phòng hỏi tiếp.

“Ở đây, ở đây!” Lúc trước còn có tinh thần gấp trăm lần xem cuộc chiến, Nguyên Dắng lúc này hữu khí vô lực ngồi ở ghế tựa, cổ bị thương đang được bọc lại bởi chiếc khăn tay thêu hoa của cô nương, đầu tựa vào trên vai nha đầu Nguyễn Chân Chân nhà mình giả vờ yếu ớt.

Ta luôn ngồi ở chỗ này mà, Khúc trướng phòng, ánh mắt ngài không tốt lắm?”

“Nhân chứng đâu?” Khúc trướng phòng nhìn hắn chăm chú liếc mắt một cái, không rảnh quan tâm hắn.

“Ở đây, đều ở đây, Khúc trướng phòng ngài mau bắt đầu đi.” Mọi người khẩu một tiếng, bao gồm hai vị lão bộc Nguyên gia ôm tượng Quan Âm tới cứu chủ.

“Tốt lắm, các vị hương thân phụ lão, đầu tiên từ ta trần thuật một chút tình tiết vụ án trước.” Khúc trướng phòng ăn nói rõ ràng nói: “Vụ án này phải nói về chuyện ba tháng trước, Nguyên ký hiệu cầm đồ vào ngày mười hai tháng một năm nay, có nhận cầm một tượng Quan Âm bằng đất, có thể có việc này không?”

“Có.” Thân là nhân chứng, lão bộc Nguyên gia liên tục gật đầu.

“Một tháng trước, Liễu thợ rèn bởi vì bệnh qua đời, có thể có việc này?”

Nữ đại phu gật gật đầu, tỏ vẻ xác thực.

“Hôm nay, Liễu quả phụ cùng Nguyên ký hiệu cầm đồ đương gia Nguyên Dắng ở trên chợ chạm mặt, sau đó Liễu quả phụ cầm chủy thủ trong tay uy hiếp Nguyên công tử trả lại tượng Quan Âm, có thể có việc này?”

“Có!” Người chứng kiến đồng loạt ra tiếng, thanh âm vang vọng cả phòng.

“Phía dưới do nghi phạm Liễu quả phụ tự mình biện hộ, nói cho rõ vì sao ngươi muốn uy hiếp Nguyên ký hiệu cầm đồ Nguyên công tử?” Khúc trướng phòng nhìn về phía Liễu quả phụ.

“Là hắn khinh người quá đáng, cầm gì đó thì phải có biên lai cầm đồ mới cho chuộc, nào có đạo lý đó chứ? Di vật của vong phu ta sao lại không thể đưa ta?” Liễu quả phụ tiếng oán than dậy đất: “Ta thừa nhận ta uy hiếp hắn là không đúng, nhưng nếu không phải hắn động cơ bất lương, ta cũng sẽ không ra hạ sách này!”

“Khổ chủ có gì muốn nói?” Khúc trướng phòng lại chuyển sang hướng Nguyên Dắng.

Nguyên Dắng cười hắc hắc, nhún nhún vai: “Không có gì để nói.”

Hả? Nguyễn Chân Chân nghi hoặc nhìn về phía nam tử vẫn tựa vào trên vai mình giả vờ yếu ớt, buồn bực, trong hồ lô người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Hay là việc này có ẩn tình khác không muốn cho mọi người biết? Chỉ bằng tính nết ác liệt của tiểu tử này, cái gì cũng làm được, nhất nghĩ đến điều này, Nguyễn Chân Chân co vai lại, thân mình uốn éo, không muốn cho người này tiếp tục dựa vào.

“Má ơi!” Nguyên Dắng sung sướng hưởng thụ, thân mình đột nhiên không có chỗ dựa vào, mất đi trọng tâm, thiếu chút nữa đầu ngã dập trên đất.

“Yên lặng!” Khúc trướng phòng vỗ vỗ bàn, cảnh cáo nói: “Trên công đường không được ồn ào.”

Nguyễn Chân Chân nín cười, hất cằm cao cao, giả bộ không thấy được ánh mắt ai oán của Nguyên Dắng. Hừ, giả vờ đáng thương để được đồng tình, vẫn là tỉnh mộng đi!

Thấy thế, Liễu quả phụ càng phát đau buồn phẫn nộ: “Đó, đó, ngươi nhìn xem! Họ Nguyên tự biết đuối lý mới không nói được, ta thật sự bị bức bách bất đắc dĩ mới động thủ! Đáng thương cho một quả phụ như ta, trượng phu mới chết tháng trước, vong phu trước khi lâm chung giao cho, nhất định phải đem tượng Quan Âm này chuộc về, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng cái chính là tổ tiên truyền lại, dựa vào cái gì không cho chuộc? Trong thiên hạ có cửa hiệu cầm đồ nào như hắn không?”

Buổi nói chuyện này làm cho các hương thân dự thính bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Liễu quả phụ thấy lời nói của mình đã thành công dẫn dắt được một số người đồng tình, lại là nước mắt rơi như mưa, người thấy người thương!

“Khúc trướng phòng, Bảo cô nương, Tạ chưởng quầy, các người phải làm chủ cho tiểu quả phụ nha!”

“Ba ba ba!” Liên tục ba tiếng vỗ tay, kêu vang dội, vỗ tay xuất phát từ cô chủ khách sạn Bảo Huyến Hương. “Buổi trình diễn này không tồi, so với vỡ kịch đấu võ ban chiều có nội hàm hơn!” Cô chủ khách sạn cười mỉm nói: “Nhưng đáng tiếc, nếu Liễu thợ rèn có thể sống nhìn thấy được, biết ngươi cùng hắn tình thâm ý trọng, cũng không uổng chính mình cam nguyện đánh mất tính mạng cho ngươi.” Lời này vừa nói ra, tựa như lại một bao thuốc nổ, khiếp sợ bốn phía.

“Cô chủ khách sạn nói lời này là có ý gì?” Liễu quả phụ cứng ngắc hỏi: “Vong phu của ta bởi vì bệnh cũ tái phát mất mạng, việc này có Hà khám nghiệm tử thi có thể làm chứng.”

“Lão Hà khám nghiệm tử thi? Tỉnh lại đi, lão gia hỏa kia đã sắp xuống mồ, mắt mờ có thể nhìn ra được cái gì?” Lúc này xen mồm là nữ đạo sĩ.

“Hoa đại sư có gì giải thích?” Khúc trướng phòng nói: “Không ngại cứ nói.”

“Không dám không dám, ta là bồi thẩm, cho dù có giải thích cũng không tiện lên tiếng.” Nữ đạo sĩ rõ ràng không muốn liên quan.

“Đúng vậy, chúng ta đều là bồi thẩm, không tiện lên tiếng, ai, ta nói......” Cô chủ khách sạn vừa quay đầu lại, đối với Nguyễn Chân Chân vắng vẻ, lại liếc mắt đưa tình với guyên Dắng, “Nguyên công tử, hay khổ chủ nói đi, canh giờ không còn sớm, đừng chậm trễ mọi người ngủ nữa.”

“Nói cũng đúng, ngủ là đại sự.” Nguyên Dắng nhìn Nguyễn Chân Chân ái muội nháy nháy mắt, rõ ràng cười, bỡn cợt thấy mặt nàng trở nên đỏ bừng, thế này mới vừa lòng đánh cái ngáp thật to, đứng lên. Hắn liếc Liễu quả phụ, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng: “Liễu quả phụ, khuê danh của ngươi là Liễu Tỳ Bà?”

“Đúng thì sao?” Liễu quả phụ cười lạnh.

“Chi tiết này đã nói rõ ràng chuyện mà hơn phân nửa mọi người ở đây không rõ, “Hoàng phong châm” nổi tiếng giang hồ năm đó, chính là vị này.”

Hiện trường một mảnh hút không khí. “Hoàng phong châm” Được xưng là độc phụ, hung ác hiểm độc, giết người không chớp mắt, người giang hồ đều biết.

“Đừng kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn còn nằm ở phía sau mà, Liễu thợ rèn chính là“Danh kiếm đại hiệp” Liễu Nhất Kiếm tiếng tăm lừng lẫy, không mấy người biết chưa?”

Tiếng hút không khí vang lớn hơn nữa. “Danh kiếm đại hiệp” Là đệ nhất cao thủ nổi danh nhất, cũng coi như nhân sĩ chính phái, làm sao có thể cố tình cưới một thê tử là độc phụ như vậy được? Chẳng lẽ nữ nhân thiên hạ đều chết sạch? Hay là ứng câu kia “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”? Nguyên Dắng tiếp tục nói: “Ngươi gả cho “Danh kiếm đại hiệp” Liễu Nhất Kiếm, vì bản kiếm phổ kia. Các ngươi làm vợ chồng mười năm, ở bên người hắn ngươi không tiếp tục làm chuyện thương thiên hại lý, bởi vì ngươi không muốn làm cho hắn hoài nghi ngươi, ngươi luôn luôn âm thầm tìm kiếm kiếm phổ của hắn, lại thủy chung tìm không thấy, có phải hay không?”

Liễu quả phụ mặt trắng bệch căm tức nhìn hắn, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Ba năm trước ngươi theo hắn thoái ẩn giang hồ đi đến nơi này, mấy tháng trước, Liễu đại hiệp biết thời gian của mình không nhiều lắm, liền đem cuốn kiếm phổ kia giấu ở một pho tượng Quan Âm, mang đến nơi này cho ta. Quả nhiên không bao lâu sau, hắn đã chết, là ngươi hại chết hắn.”

“Không thể nào, danh kiếm đại hiệp làm sao có thể không phát hiện? Cũng không phải không đánh lại nữ nhân này? Cư nhiên chờ chết?” Trong nhóm hương thân có người chất vấn.

“Phát hiện hay không ta không dám nói, nhưng “Danh kiếm đại hiệp” Quả thật không đánh lại nàng ta, lý do đương nhiên là do nàng ta ban tặng.” Nguyên Dắng cười lạnh lùng, “Nàng ta từ mười năm trước đã lén lút cho cấp Liễu đại hiệp dùng “Hóa công tán”, nhiều năm như vậy, Liễu đại hiệp đã sớm mất hết võ công không khác gì dân chúng bình thường, làm sao có thể đánh thắng được “Hoàng phong châm”?”

“Đó cũng không đúng a, Liễu đại hiệp sao lại không cùng chúng ta cầu cứu?” Có người lại hỏi. Người trong Ô Long Trấn tuy rằng không quá trượng nghĩa, không có việc gì liền thích ra dáng vẻ dụ dỗ, ngồi xem song hổ tranh đấu, nhưng lương tâm vẫn có mắt. Nhất là đối với người thường không có võ công, chỉ cần ngươi mở miệng cầu cứu, tự nhiên sẽ có người đi cứu.

“Vậy thì phải hỏi nàng ta rồi.” Nguyên Dắng không trả lời, đi trở về chỗ ngồi của mình, lại lười biếng tựa đầu vào trên vai Nguyễn Chân Chân đã nghe đến ngẩn người.

“Hỏi ta? Ha ha, đã bị ngươi nói hết, còn muốn ta nói cái gì?” Liễu quả phụ cười lạnh.

Mọi người thấy nàng, một trận lặng im, nửa ngày, cô chủ khách sạn nương đột nhiên nhẹ giọng hỏi một câu: “Liễu Tỳ Bà, trượng phu của ngươi, trong mười năm nay đối đãi với ngươi có tốt không?”

Đối đãi ngươi có tốt không? Những lời này giống như cái búa hung hăng nện ở trong lòng Liễu quả phụ, mười năm nay, từng chút từng chút, mười năm vợ chồng tình thâm nảy lên trong lòng, Liễu quả phụ đột nhiên cảm thấy trong lòng giống như có đao đâm phá, đau đớn khó nhịn.

Sao hắn có thể đối đã với nàng không tốt? Hắn vì nàng thoái ẩn giang hồ, vì nàng bỏ đi danh lợi, cũng có thể vì nàng, vui vẻ chịu đựng dùng “Hóa công tán”. Giờ này khắc này, nàng giống như bị một thau nước lạnh tạt vào mặt, bỗng hiểu ra.

Thì ra hắn luôn luôn biết, biết mục đích của nàng là cuốn kiếm phổ, biết nàng muốn hại hắn, vì sao hắn không phản kháng? Vì sao không trở mặt cùng nàng? Vì sao hắn phải ngốc như vậy?

Nước mắt trào ra hốc mắt, Liễu Tỳ Bà gào khóc, khóc rống lên, khóc cho phu quân bị chính mình hại chết, khóc cho hối hận của chính mình.

Tất cả mọi người yên lặng nhìn nàng, yên lặng nghe tiếng khóc đau lòng muốn chết kia, nhưng không có một người tiến lên khuyên giải an ủi.

“Trượng phu ngươi lưu có di thư, bảo chúng ta buông tha ngươi, chúng ta vốn tưởng nếu ngươi tự biết hối cải, liền cho ngươi tiếp tục ở lại trấn, đáng tiếc chính ngươi vẫn cứ chưa từ bỏ ý định, còn muốn tìm Nguyên công tử lấy kiếm phổ, ta chỉ có thể nói, là ngươi tham lam muốn hại ngươi.” Chấp bút ghi lại Hoàng Phủ tiên sinh cũng không nhịn được lắc đầu thở dài.

“Yên lặng!” Hiện trường chỉ có Khúc trướng phòng còn bảo trì bình tĩnh, bẩm công chấp pháp: “Chư vị bồi thẩm đối với bản án có kết quả sao?”

“Có kết quả!” Bồi thẩm thứ nhất, nữ đạo sĩ đứng lên nói: “Nghi phạm Liễu Tỳ Bà, tuy rằng ngươi trước kia ở trên giang hồ không chuyện ác nào không làm, nhưng đến bản trấn, tất cả chuyện cũ liền nhất mực không truy xét, ai ai đều có cơ hội làm người một lần nữa, đáng tiếc ngươi không quý trọng cơ hội này, căn cứ“điều lệ cư dân ở lại” Ô Long Trấn Chương 2 trang thứ ba điều thứ nhất: “Không được cố ý đả thương người”, chúng ta phán ngươi bị trục xuất khỏi trấn, kiếp này không được trở lại bản trấn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện