Sao ông trời lại bất công như vậy, toàn là trai đẹp cho nữ chính, còn nữ phụ cô phải hứng chịu quả báo là sao, thật chán ghét mấy bà tác giả (Chị cũng là tác giả mà).

Ngô Lâm Ân vừa đi vừa nghĩ đến khi thấy bảng vàng 12C1, Ngô Lâm Ân vào lớp thì bị sự sang trọng của nó làm choáng ngợp, thật đẹp làm sao,còn rộng nữa.

Hình như cô nhớ không lầm là bàn của Giang Sắc Ân là bàn đầu hay bàn cuối hàng thứ ba vậy nhỉ, nhớ rồi là bàn cuối. Ngô Lâm Ân kêu gọi trí nhớ xong rồi, đi vào chỗ của mình.

Ngô Lâm Ân đi mà không để ý những ánh mắt ngạc nhiên đang chiếu vào cô. Ai mà không biết Giang Sắc Ân chỉ có thứ bảy là đi học sớm bởi vì được gặp thầy Thiên, còn những ngày khác đều là đi trễ.

Ngô Lâm Ân cũng chẳng quan tâm, mắt nhắm, mắt mở, buồn ngủ quá, ngày thường cô dậy rất sớm để viết truyện, mà bây giờ không có gì để viết đành ngủ thôi. Ngô Lâm Ân vừa đặt cặp xuống liền nhắm mắt ngủ.

Cô ngủ đến không biết trời trăng gì cả cho đến khi có tiếng người gọi cô, cô vừa mở mắt đã thấy một gương mặt thân quen, là Phó Thanh Thiên.

Nhìn đến Phó Thanh Thiên làm cho cô tỉnh ngủ luôn.

“Cô gan lắm...dám trong tiết của tôi mà ngủ!” Giọng điệu của Phó Thanh Thiên khá lạnh, khinh bỉ nhìn cô. “Cô...đi ra ngoài mau!”

Hừm, chỉ là kiếm cớ để đuổi cô đây mà, được rồi thích thì chiều, sẵn tiện đi mua đồ ăn, đói quá, sáng chỉ ăn được vài miếng, rồi chạy xe đi. Ngô Lâm Ân xùy xùy vài cái rồi đi ra ngoài, tôi sợ anh chắc.

Ngô Lâm Ân không quan tâm khi ánh mắt ngạc nhiên kia nhìn cô, cô đi ra ngoài rồi đi xuống căn tin.

“Khụ...khụ, bắt đầu tiết học thôi.” Phó Thanh Thiên ho vài cái để thu hút lại những ánh mắt nhìn Ngô Lâm Ân.

Tại sao cô ta lại như vậy, giờ nghĩ phải hỏi Mị nhi mới được. Phó Thanh Thiên suy nghĩ khi nhìn thấy hành động kì lạ của Giang Sắc Ân., nhắc tới Giang Mị Nương anh không kiềm được mà nhếch môi cười.

Nhưng hành động cười đó của Phó Thanh Thiên lại làm cho Giang Mị Nương hiểu lầm là anh đang để ý đến Giang Sắc Ân. Trong mắt cô ta bây giờ toàn là ý hận.

------Tôi là đường là phân cách tức giận---- ------

Ngô Lâm Ân đi tới căn tin ăn một bữa no nê, cô đang ngồi vỗ vỗ bụng, tán thưởng các món ăn. Công nhận thức ăn ở đây ngon thật, cô ăn hết ba suất cơm, mỗi suất năm món (bà chị ăn ghê quá).

Khi cô lơ đãng nhìn ra phía cửa thì bắt gặp Giang Hắc Phong cùng Giang Mị Nương đang đi tới, anh ta còn phải lo cho tập đoàn Long Nhân của gia đình không phải sao?, hình như là, cô nhứ rồi, Giang Hắc Phong cùng tuổi với Phó Thanh Thiên hai người này khá thân thiết với nhau, vì Giang Mị Nương đi học ở đây nên Phó Thanh Thiên và Giang Hắc Phong đều làm việc tại trường này, Phó Thanh Thiên thì làm giáo viên chủ nhiệm, còn Giang Hắc Phong lại làm hiệu trưởng của trường này, cô nhớ khi đọc tới lúc mà Giang Sắc Ân bị Phó Thanh Thiên và Giang Hắc Phong chơi xấu, Giang Sắc Ân vì tỏ tình và bám Phó Thanh Thiên nên bị anh ta đem ra toàn trường kĩ luật còn tên Giang Hắc Phong thì tiếp tay cho chuyện, chuyện bé xé ra to đây mà...Ngô Lâm Ân trầm tư nghĩ lại mà không quan tâm có hai người đang đi tới bàn của mình. (Khúc này hơi dài, mình đang cố sửa lại cho các bạn dễ đọc)

“Chị Ân.” Giang Mị Nương nhìn thấy Ngô Lâm Ân ánh mắt liền tỏ vẻ hận, nhưng vẫn cố ra vẻ ôn hòa mà nói.

Cô ghét nhất là lúc cô đang suy nghĩ lại bị kẻ khác quấy rối. Ngước nhìn hai người đang đứng bên bàn của mình, giọng bực bội nói: “Chuyện gì, không thấy tôi đang bận sao?”

“Sao cô dám nói như vậy với Mị nhi?” Ánh mắt Giang Hắc Phong mang theo tia sát khí mà nhìn Ngô Lâm Ân.

“Tôi là chị nó, tôi có quyền nói, anh là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi?” Ngô Lâm Ân bứt mãn nhìn Giang Hắc Phong, Mị nhi, Mị nhi, lúc nào cũng Mị nhi, tôi hạ thuốc kích dục vào anh, cho anh bảy ngày bảy đêm hành động, để coi anh còn nhớ đến cô ta hay không. Trên người Ngô Lâm Ân tỏa ra mùi chua nồng đậm.

“Cô...cô dám nói với tôi như vậy sao? Tôi là hiệu trưởng trường này, từ bây giờ cô đừng mong đến trường này học.” Giang Hắc Phong nhìn Ngô Lâm Ân, giọng nói thốt ra như muốn nhai cô vậy.

“Anh, anh đừng nói như vậy, đừng cho chị ấy nghĩ học mà, chị ấy không chịu đâu!” Mắt Giang Mị Nương nhỏ vài giọt nước mắt là cho Giang Hắc Phong đau lòng.

“Ai nói tôi không chịu, ở đây không có cái gì vui hết, tôi vào làm gì!” Ngô Lâm Ân chán ghét nhìn Giang Mị Nương, nói xong liền đứng dậy ra khỏi khu căn tin, tới chỗ đỗ xe, rồi phi thẳng về Giang Gia.

Cô ta biết lái xe từ khi nào, không lẽ bị tai nạn, mất trí nhớ nên mới biết lái xe sao? Không đúng phải điều tra mới được. Giang Hắc Phong nhìn bóng dáng Ngô Lâm Ân mà đâm chiêu nghĩ.

Cô ta không đi học vậy là Hắc Phong và Thanh Thiên sẽ không bị cướp nữa rồi. Giang Mị Nương nghĩ rồi nhếch mép cười.

Hai người, hai suy nghĩ.

--- ----Tôi là đường phân cách suy tư---- -----

Ngô Lâm Ân về đến Giang Gia, kích hoạt hệ thống cửa, rồi lái xe vào gara.

Ngô Lâm Ân bực bội đi thẳng lên lầu, ngã xuống giường, đúng rồi cô phải hạ thuốc cho anh ta và cô ta làm đến chết haha. Ngô Lâm Ân nghĩ đến đó liền không nhịn được cười, thêm đôi cánh phía sau là cô giống tiểu quỷ trong truyền thuyết rồi.

Nghĩ xong rồi thì thực hiện kế hoạch thôi, Ngô Lâm Ân liền xuống gara lấy xe mua thuốc.

Về đến nhà thì cũng hoàng hôn(bà chị mua đồ mau quá nhỉ), cô hí hửng lái xe, vào gara, rồi ôm đóng đồ vào nhà.

Vừa tới cửa, cô đã thấy Giang Hắc Phong và Giang Mị Nương hai người đang ăn gì đó. Ngô Lâm Ân cũng không thèm để ý đến đi một mạch lên phòng.

Lên phòng cô bỏ những món đồ xuống giường, nào là hai vĩ thuốc, mười bộ đồ bikini gợi cảm, và mười cái đầm ngủ mỏng không còn gì để mỏng thêm.(tiền đâu mà mua ta)

Haha, tối sẽ cho hai người kia xxoo, cô sẽ núp vào trong tủ và quay phim, quay xong thì tống tiền, haha, kế hoạch thật hoàn mĩ. Ngô Lâm Ân cười, ánh mắt sắc lạnh, phía sau lưng giống như có một đôi cách đen hiện ra.

--- ---------Tôi là đường phân cách ác quỷ---- ---------

Ngô Lâm Ân đi xuống lầu ăn cơm chiều, không phải là cô đói mà là vì chuẩn bị kế hoạch của cô, cô đi xuống phòng ăn thì gặp vú Trương, hỏi tại sao trong nhà lại không thấy ông bà chủ, thì vú Trương nói ông bà chủ đi lo cho việc của tập đoàn một năm mới về.

Vậy là cô dễ hành động hơn, cô đi tới bàn ăn lựa chọn chỗ đối diện với hai người họ ngồi xuống, ánh mắt thần bí nhìn hai người họ.

Giang Mị Nương thì không để ý, nhưng Giang Hắc Phong lại quan sát rất kĩ Ngô Lâm Ân, hồi nãy cô ta hỏi về ba mẹ, giờ lại nhìn kình bằng ánh mắt đó, chắc cô ta đang mưu tính chuyện gì đây. Trong lòng Giang Hắc Phong suy nghĩ, chờ xem kịch của Ngô Lâm Ân.

Khi ăn xong cơm tối phòng ai đều về phồng người đó nên Ngô Lâm Ân liền chọn lúc này thực hiện kế hoạch, nhưng trước tiên thực hiện thì cô phải đi tắm.

Ai mà ngờ, trong phòng ngủ của Giang Sắc Ân này lại không có bộ quần áo nào, chỉ có hai mươi bộ mà cô mới mua, nhưng cái này là cho Giang Mị Nương, cô sao không kiểm tra đồ đạc chứ, quần áo đồng phục thì bị cô quăng vào máy giặc ướt mất rồi. Hay là chuyển thời gian, nhưng ngày mai không biết còn cơ hội thế này không, sao sô mình nó khổ.

Ngô Lâm Ân ai oán nhìn cái tủ quần áo, đành vậy mặc bộ bikini của Giang Sắc Ân với đồ ngủ của cô chắc cũng che được chút chút, vì bộ bikini cô mua đâu có vừa với cô. Ngực của Giang Sắc Ân hơi nhỏ, người cũng nhỏ nữa, vì vậy mà Giang Sắc Ân lúc nào cũng mang giày cao gót cho cao đó mà.

Cô mặc xong rồi, liền cầm ly nước cam bỏ hai viên thuốc vào đó, xong rồi liền qua phong Giang Hắc Phong. Tôi xem anh còn muốn khi dễ tôi nữa hay không.

Cô đứng trước phòng Giang Hắc Phong hít một hơi rồi gõ cửa.

Giang Hắc Phong với bộ dạng thiếu huyết sắt (mặt xanh xao) ra mở cửa, nhìn thấy Ngô Lâm Ân mặc đồ gợi cảm làm cho mặt anh nóng lên, anh cảm giác tiểu đệ của anh muốn thoát ra khỏi quần, kho nhẹ một cái rồi nói: “Cô tới tìm tôi có chuyện gì?”

“Không mời tôi vào phòng sao?”

“Vào đi”

Ngô Lâm Ân vào phòng của Giang Hắc Phong, tay cầm ly nước cam run như cầy sấy, cô quan sát căn phòng, phòng rất rộng có một bộ ghế salon, một bàn làm việc, kệ sách,...và cái giường siêu to, to đến khoảng năm người nằm còn dư. Phòng chọn màu tối, đa số vật dụng là màu đen, phòng này mà không có màu đen thì chỉ là cái tường màu xám đen. Ngô Lâm Ân đi phía sau Giang Hắc Phong thừa dịp anh không chú ý mà đem cửa khóa lại, an toàn trên hết, nhưng cô đâu biết rằng mọi động tác của cô, anh đều nhìn rõ.

Cô ta muốn làm gì đây? Giang Hắc Phong nhìn Ngô Lâm Ân suy nghĩ: “Mời cô ngồi!”

Hai người ngồi xuống ghế chỗ đối diện nhau.

Ngô Lâm Ân hít một hơi nặn ra nụ cười: “Tôi pha nước cam cho anh, chắc anh làm việc cả ngày mệt mỏi lắm nhỉ?”

“Cảm ơn cô, nhưng tôi không mệt!” Giang Hắc Phong đề phòng, chắc trong ly nước cam này có gì đó thần bí, không biết cô ta có bỏ gì vào đó không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện