Tại một hòn đảo nhỏ thơ mộng nằm trên vùng biển nhiệt đới xinh đẹp, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang cùng nhau ngồi trên bãi biển ngắm trăng, khung cảnh hết sức lãng mạng và hữu tình. Hai người này, nam thì tuấn tú hơn người, nữ thì thanh thuần nhu nhược, thoạt nhìn quả là một cặp trời sinh. Người nam kia mở miệng hỏi, ánh mắt tràn ngập nhu tình như nước:

-Vi nhi, em thấy thế nào? Chuyến đi này thích chứ? Người con gái nghe xong mỉm cười vô cùng ngọt ngào, tựa vào ngực chàng trai, che giấu thật sâu tia xảo trá và đắc ý bên trong đáy mắt, dịu dàng trả lời:

-Dật, em thật sự rất thích chuyến đi này. Cảm ơn anh rất nhiều.

À vâng, hai người này không ai khác chính là nữ chủ gian xảo độc ác Lục Sắc Vi và đệ nhất nam chủ ngu ngốc Hàn Thiên Dật. Hàn Thiên Dật nghe Lục Sắc Vi nói chỉ bật cười khe khẽ, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô ta, sủng nịch nói:

-Em thật ngốc, giữa hai chúng ta còn cần phải nói lời cảm ơn sao?

Lục Sắc Vi cũng vô cùng phối hợp, hai má hơi đỏ lên, nhỏ giọng “ân” một tiếng, giống như chú chim nhỏ nép sát vào người Hàn Thiên Dật khiến hắn thoả mãn vô cùng, âu yếm đưa tay ôm lấy cô ta. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn được bao phủ bởi một màu hồng lãng mạng.

Cách đó không xa, Âu Tử Tuyết, Tiêu Lãm và Lãnh Lăng đang ngồi trên một cái cây lớn dùng ống nhòm theo dõi hai người. Âu Tử Tuyết nhìn cảnh hai người âu yếm một hồi liền thấy đồ ăn trong bụng sôi trào, tưởng như muốn vọt thẳng ra ngoài. Anh anh em em nhìn phát buồn nôn, cô thật rất dị ứng với mấy vụ sến súa này. Tiêu Lãm thấy phản ứng của cô cũng đặt ống nhòm xuống, hỏi:

-Tử Tuyết, sao vậy?

-Anh không thấy bọn họ nói chuyện nghe rất buồn nôn sao? Tôi nổi hết cả da gà lên rồi.

Tiêu Lãm tròn mắt nhìn Âu Tử Tuyết, bộ dạng khó tin hỏi:

-Xa thế mà cô vẫn nghe được á? Không gạt tôi đấy chứ?

Âu Tử Tuyết khoé miệng giật giật liên hồi, bất đắc dĩ trả lời:

-Anh nghĩ tôi là Thuận Phong nhĩ hay sao mà nghe được hả? Tôi có học qua môi ngữ nên hiểu được bọn họ đang nói gì, thế thôi.

Tiêu Lãm “à” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó tiếp tục lấy ống nhòm theo dõi. Còn Âu Tử Tuyết trực tiếp ném ống nhòm qua một bên, lăn ra ngủ thẳng. Hơi đâu mà ngồi xem hai người đó tình tứ chứ.

Lãnh Lăng từ đầu đến giờ vẫn theo dõi Lục Sắc Vi rất kĩ, đem toàn bộ biểu hiện trên mặt cô ta thu vào mắt, khuôn mặt ngày càng trở nên lạnh lùng. Lục Sắc Vi a Lục Sắc Vi, cô không đi làm diễn viên thật đúng là rất uổng đấy. Đóng kịch quả là y như thật, đến tôi mà cũng bị lừa. Âm ngoan xảo trá đều được cô ẩn sâu dưới đáy mắt, nếu không phải lần trước cô lộ ra sơ hở thì e rằng tôi còn chưa phát hiện ra rồi. Nhưng nếu cô đã bị tôi phát hiện rồi thì cô hãy chuẩn bị tinh thần để hứng chịu cơn thịnh nộ của tôi đi.

Trời dần về khuya, Hàn Thiên Dật dắt tay Lục Sắc Vi trở về. Tiêu Lãm nhẹ nhàng lay Âu Tử Tuyết dậy, dùng tay ra dấu. Âu Tử Tuyết thần sắc vô cùng hưng phấn, hai mắt loé lên mấy tia sắc bén. Lãnh Lăng hơi chau mày nhìn cô, nói, giọng nói tuy có phần lạnh lùng, nhưng mơ hồ ẩn chưa chút quan tâm lo lắng mà chính hắn cũng không nhận ra:

-Chuyến này rất nguy hiểm, tốt nhất là cô cứ ở đây đi. Nếu cô đi, tôi e hai người bọn tôi không thể bảo vệ được cô đâu.

Khoé miệng Tiêu Lãm không khỏi giật giật mấy cái, cười khổ không thôi. Xem ra tên này còn chưa biết sự lợi hại của cô ấy rồi. Âu Tử Tuyết nghe xong chỉ cười nhạt:

-Anh yên tâm, tôi sẽ không kéo chân hai người đâu. Còn ai bảo vệ ai thì...còn chưa biết đâu.

Lãnh Lăng còn định nói thêm nữa, nhưng Tiêu Lãm đã đúng lúc lên tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người:

-Được rồi, đừng cãi nhau nữa, để cô ấy đi đi. Cô ấy đủ sức cho cuộc hành động lần này.

Trăng dần lên cao, Tiêu Lãm nhanh chóng gởi tín hiệu bắt đầu đến cho thuộc hạ của mình. Âu Tử Tuyết ẩn mình thật kĩ trong mang đêm đen, ánh mắt sắc bén lạnh lùng quan sát xung quanh căn biệt thự của Hàn gia. Gần năm mươi người, hơn nữa đều mang súng. Khoé miệng Âu Tử Tuyết hơi câu lên một chút. Chuyến này đúng là đủ thú vị mà.

Trái với sự yên tĩnh ở bên ngoài, bên trong biệt thự lại là một cuộc tranh cãi vô cùng dữ dội giữa hai cha con Hàn Lãng và Hàn Thiên Dật. Hàn Thiên Dật khuôn mặt tràn đầy kiên quyết, tay nắm chặt Lục Sắc Vi, dõng dạc nói:

-Ba, cho dù ba có nói gì đi nữa thì con cũng sẽ cưới cô ấy. Ngoài cô ấy ra, con sẽ không cưới bất kì ai khác,

Hàn Lãng tức đến đỏ bừng mặt, ôm ngực thở hồng hộc, không nói được lời nào. Hàn phu nhân đứng bên chủ biết ôm mặt khóc, trong lòng tràn ngập xót xa. Đây thật sự là đứa con trai mà bà vẫn luôn tự hào sao? May mắn còn có Tuyết Nhi, chỉ hi vọng sau ngày hôm nay, nó sẽ sáng mắt ra.

Lục Sắc Vi bộ dạng run rẩy nép sát vào ngực Hàn Thiên Dật, nhưng trong lòng thực chất lại cười lạnh không thôi. Cứ tiếp tục cãi nhau đi, cuối cùng thì tất cả các người đều phải chết thôi.

-Hàn chủ tịch, Hàn phu nhân, hay là chúng ta ra vườn nói chuyện cho thoáng được không? Có lẽ ra đó tâm trạng của hai người sẽ tốt hơn. Cháu không muốn Dật vì cháu mà cãi nhau cùng hai người.

Hàn Lãng trong lòng liên tục cười lạnh. Cái đuôi hồ ly cuối cùng cũng bắt đầu lòi ra rồi. Cũng may, Tuyết Nhi đã có chuẩn bị hết rồi. Nghĩ vậy, ông liền nhìn Hàn phu nhân, khẽ gật đầu, rồi cùng nhau đi ra. Giữa vườn có đặt một cái bàn khá rộng, Hàn Thiên Dật và Lục Sắc Vi ngồi một bên, hai vợ chồng Hàn Lãng ngồi một bên. Lục Sắc Vi dịu dàng rót cho Hàn Thiên Dật một cốc nước, trong khi rót, một chút bột máu trắng từ chiếc vòng tay bí ẩn rơi xuống, nhanh chóng tan ra.

-Dật, anh uống đi rồi bình tĩnh nói chuyện tiếp. Em không muốn anh vì em mà cãi nhau với họ.

Hàn Thiên Dật vô cùng cảm động, không chút nghi ngờ uống cạn. Nhưng không ngờ vừa uống xong hắn liền cảm thấy cả người vô lực, ngã khuỵu xuống. Hàn Thiên Dật kinh ngạc ngước lên, chỉ trông thấy ánh mắt đắc ý và hiểm độc của Lục Sắc Vi. Ánh mắt đó khiến hắn bàng hoàng, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.

Vợ chồng Hàn Lãng phản ứng rất nhanh, định lao sang cứu Hàn Thiên Dật, nhưng Lục Sắc Vi đã nhanh chóng rút từ trong người ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào đầu Hàn Thiên Dật và hét lớn:

-Toàn bộ đứng yên!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện