Hoắc Thu Đèn được đến đáp án mà chính mình muốn, rất là vui vẻ.

Vội vàng muốn mang theo Yến Thanh Mộng chạy lấy người, định đem cô ta đưa về bệnh viện.

Nhưng mà, Yến Thanh Mộng lại một lần nữa từ chối hắn ta.

Mỹ kỳ danh rằng: Muốn bồi lão gia tử ăn bữa cơm.

Hoắc Thu Đèn đau đến không được.

Chính mình thân thể còn chưa có tốt, còn vẫn luôn nghĩ cho gia gia của hắn, nghĩ đến sau này, tất nhiên sẽ cực kỳ hiếu thuận.

Tiểu cô nương ở trong lòng ngực Hoắc Kình, liếc mắt nhìn Yến Thanh Mộng một cái, chậm rì rì từ trong túi tìm ra một cây kẹo que.

Xé mở giấy gói kẹo, cắn một ngụm.

Uh, thực ngọt.

Miễn cưỡng có thể áp chế cảm xúc hiện tại của cô một chút.

"......" Ô, Yến Thanh Mộng thật sự dính người, liền giống như thuốc dính hiệu con chó, một khi bị dính vào, như thế nào đều bóc không ra.

Thật chán ghét nga.

Ngay sau đó.

Trà Trà nghe được người kia nói chuyện làm người khác rất là không vui.

"Trà Trà, em chừng nào thì về nhà một chuyến a?"

Trà Trà đang ăn kẹo, "???"

Về nhà để bị đánh sao? Cô lại không ngốc!

Cô ngồi ở trên người Hoắc Kình hơi hơi giật mình, sau đó đầu nhỏ chui vào trong lòng ngực hắn, để lại cái cái ót cho Yến Thanh Mộng.

"......" Quản ngươi nói cái gì? Ta không nghe được! Không nghe được!!!

Yến Thanh Mộng có chút xấu hổ, "......"

Bất quá chỉ có một ngày không gặp,  em gái nhà mình tựa hồ biến hóa rất lớn, cô ta cơ hồ sắp nhận không ra.

Yến Trà trước kia, nơi nào sẽ có phản ứng như vậy?

Cô ta rất nhẫn nại, tính toán tiếp tục dò hỏi, "Ba mẹ đều rất lo lắng cho em, em ít nhất cũng phải gọi cho bọn họ một cuộc điện thoại......"

Hoắc Thu Đèn có khả năng não bị điện giật.

Theo Yến Thanh Mộng nói tiếp một câu, "Cô lại không phải còn nhỏ nữa, đừng làm cho bác trai bác gái thêm phiền toái."

Lời nói vừa dứt.

Hoắc Thu Đèn đột nhiên cảm giác được một trận lạnh lẽo.

Hắn ta kinh ngạc nhìn Hoắc Kình.

Chỉ thấy trong mắt của chú nhỏ tràn ngập hàn ý.

Ý thức được chú nhỏ sinh khí, hoắc Thu Đèn lập tức gập ghềnh giải thích, "......Không, ý tôi không phải như vậy, tôi, tôi......"

Tôi tôi nửa ngày, cũng chưa nói ra nguyên cớ.

Lão gia tử ở một bên híp mắt, ôm quyển sách, một bộ dáng đạm nhiên, viết hoa đừng quấy rầy ta!

Không khí tràn ngập xấu hổ cùng yên tĩnh.

Tiểu cô nương vùi đầu vào trong lòng ngực Hoắc Kình, vào lúc này hung hăng cắn một ngụm kẹo que.

Răng rắc răng rắc âm thanh nhấm nuốt, ở trong phòng khách yên tĩnh, có vẻ phá lệ rõ ràng.

Không biết có phải là ảo giác hay không.

Hoắc Thu Đèn cảm thấy chính mình hoảng hốt nghe được âm thanh cắn xương cốt.

Hắn ta theo bản năng đánh cái rùng mình.

Hoắc Kình liễm mắt, xoa nhẹ đầu nhỏ trong lòng ngực.

Ân, hôm nay tiểu cô nương thực ngoan thực mềm, không thể khiến cô không vui.

Hắn đến cho cô chỗ dựa.

Có người thò qua tới, đương nhiên muốn tiếp tục hống tiểu cô nương nhà hắn.

Hắn trầm mặt lạnh lùng nhìn Hoắc Thu Đèn, "Cậu nên kêu em ấy một tiếng thím nhỏ, lần sau lại kêu sai, liền không cần nhận tôi làm chú nhỏ."

Hoắc Thu Đèn trong nháy mắt run rẩy.

Hắn ta cả người đều không tốt.

Cơ hồ là theo bản năng hướng về phía lão gia tử cầu cứu, nhưng mà lão gia tử căn bản không nhìn hắn ta.

Đây vẫn là chú nhỏ lạnh như băng kia của hắn sao?

Như thế nào lại đột nhiên đối với tiểu ngốc tử tốt như vậy?

Đem người mang tới, còn để người ngồi ở trên đùi, thời thời khắc khắc cũng không có buông tay ra, hiện tại còn còn bắt hắn ta kêu thím nhỏ?

Chẳng lẽ vừa rồi chú nhỏ nói vị hôn thê......Không phải là đang nói giỡn?

Nhưng chú nhỏ có vị hôn thê chuyện lớn như vậy, sao có thể không có bất luận tin tức gì?

Chú nhỏ và Yến Trà nhận thức cũng không có mấy ngày a......

Hoắc Thu Đèn trong đầu suy nghĩ loạn thành một đoàn, lộn xộn như thế nào đều nghĩ không rõ.

Hoắc Kình lại chờ hắn ta kêu thím nhỏ.

Thái độ kiên định như vậy......

Hoắc Thu Đèn rối rắm trong chốc lát, cúi đầu, nhược nhược kêu lên một tiếng, "Thím, thím nhỏ......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện