Sau khi bữa sáng chấm dứt.

Công ty của Hoắc Kình có việc, liền để trợ lý đi cùng cô đi học.

Đối với việc này, Trà Trà sớm đã thành thói quen.

Dù sao trợ lý cùng đi học, cô còn có thể được tự do một chút.

Mới vừa ngồi vào xe.

Hoắc Kình đột nhiên dặn dò một câu, "Hảo hào đi học, có việc có thể trực tiếp nói với anh, không cần thiết luôn lấy điện thoại của trợ lý ......"

Trà Trà đôi mắt thủy nhuận chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.

"Anh đang nói cái gì? Em nghe không hiểu."

Ta sao có thể lấy điện thoại của trợ lý giả thành trợ lý cùng ngươi đối thoại? Nói bừa!

Rõ ràng là trợ lý tự mình đưa điện thoại cho ta.

Hoắc Kình cười đem ánh mắt dừng ở trên người của trợ lý, trợ lý lập tức nhìn về phía khác, "......" Tôi cái gì cũng không biết, tôi là một người trong suốt.

Hắn lắc đầu, tràn đầy bất đắc dĩ.

"Nhanh đi đi học."

Trên xe.

Trà Trà tiêu diệt hết một bao đồ ăn vặt, lại cầm một bao đồ ăn vặt đưa cho trợ lý.

Trợ lý thở dài, "Này xem như là hối lộ sao?"

Nếu là để Hoắc tổng biết mình thu đồ ăn vặt, sợ là sẽ không chút do dự mà đem đồ ăn vặt cướp đi......

Sau đó lại một màn bình dấm chua bị đánh nghiêng.

Trà Trà, "Ai nha, hắn lại không có ở đây, chỉ là một túi đồ ăn vặt mà thôi, như thế nào có thể xem như là hối lộ chứ?"

Trợ lý, "......"

Trà Trà, "Đúng rồi, điện thoại của anh cho tôi mượn dùng một chút đi."

Tiểu cô nương đôi mắt đen láy xoay chuyển, trong mắt mang theo vài phần giảo hoạt.

Trợ lý suy tư một chút, đem điện thoại di động đưa qua, "......" Tuy rằng tôi biết cô đang hố tôi, nhưng là......Tôi cần thiết phải tiếp nhận.

Không thể khiến cô không vui.

Tổng tài nói, đều phải theo cô.

"......" Tôi thật là quá khó khăn.

Trà Trà tiếp nhận điện thoại, trong mắt tràn đầy ý cười.

Cùng trước kia giống nhau, cô vào trường học, sau đó tìm được chỗ ngồi cuối cùng, trợ lý cũng ngồi xuống bên cạnh.

Đầu ngón tay mượt mà trắng nõn đưa điện thoại di động trả lại cho trợ lý.

Trợ lý cười tiếp nhận, ba giây đồng hồ sau, trợ lý mộng bức.

"???" Hết, hết pin? Tự động tắt máy?

Hắn kinh ngạc nhìn thiếu phu nhân tương lai.

Trà Trà nhẹ giọng nói, "Ai nha, anh đừng có nhìn tôi như vậy a, điện thoại của anh hết pin, Hoắc Kình liền không thể hỏi anh, tình hình học tập của tôi, vậy không phải khá tốt sao?"

Trợ lý thần sắc đổi đổi, cuối cùng vẫn là không có thể nhịn xuống.

Chậm rì rì từ một túi khác móc ra một cái điện thoại dự phòng.

"Trước khi đi học, tổng tài đã nói thời thời khắc khắc mang theo điện thoại dự phòng, để ngừa điện thoại kia hết pin......"

Trà Trà, "............"

Ta có thể bay trở về đi đem Hoắc Kình lôi ra tới đánh một trận hay không?

Chuyện này cũng có thể đoán được?

Cô bĩu môi, không vui mở ra sách vở.

Sau đó lôi kéo trợ lý chụp một tấm ảnh cô đang nghiêm túc học tập, lại nhanh chóng gửi cho Hoắc Kình.

Trợ lý, "......" Aizzzz, tổng cảm giác tôi không phải tới bồi học, mà là tới ăn cẩu lương.

Hoắc Kình nhìn ảnh chụp được gửi tới, tâm trạng rất tốt.

Tiểu cô nương sườn mặt như ngọc, tinh xảo xinh đẹp.

Xem ra bồi học loại sự tình này, về sau vẫn là yêu cầu chính hắn tự mình tới, không thể để cho trở lý chiếm tiện nghi.

Trà Trà ôm đồ ăn vặt, chỉ cần Hoắc Kình hỏi trợ lý, tình trạng học tập của cô.

Cô liền lập tức buông đồ ăn vặt xuống, bày ra một bộ đoan chính nghiêm túc, để trợ lý chụp ảnh, sau đó lại gửi đi.

Một buổi sáng đi qua.

Điện thoại của Hoắc Kình lưu đầy ảnh chụp của tiểu cô nương 'nghiêm túc đi học'......

Sau lại.

Trợ lý nhìn ảnh chụp bên trong điện thoại.

Hắn tổng cảm thấy......Tổng tài không phải đang đốc xúc học tập, mà là đang cố ý lừa ảnh chụp.

A! Tâm cơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện