Thật lâu sau.

Phượng Khoảnh nhìn người nọ cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Thật đúng là......

Không ngừng khiêu chiến ý chí của hắn.

Mắt thấy cô đã tiến vào mộng đẹp, hắn lắc đầu thở dài.

Giữa việc làm người và cầm thú...... Hắn liền tạm thời làm người đi.

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Trà Trà đã bị Phượng Khoảnh đánh thức.

Trà Trà đầu tóc hỗn độn, ủy khuất ba ba trừng hắn.

Phượng Khoảnh tức giận quay đầu đi, cả người đều mang theo vài phần không vui.

Trà Trà buồn ngủ, nháy mắt bị đuổi tản ra hơn phân nửa, "???"

Lại làm sao vậy? Người này tính tình như thế nào lại bắt đầu tâm tình bất định?

Cô hừ hừ hai tiếng, duỗi tay đem hắn đầu quay lại đây, hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.

Trà Trà khí thế mười phần, "Ta cũng là có tính tình!" Còn dám đối với ta mặt đen, ta liền đánh ngươi a!


Cô làm bộ quơ quơ nắm tay.

Phượng Khoảnh đau đầu đem nắm tay của cô kéo xuống.

"Ngoan, đi lâm triều, ta ngủ một lát."

Giọng nói mang theo vài phần mỏi mệt.

Trà Trà sửng sốt, cẩn thận nhìn chằm chằm hắn nhìn trong chốc lát, lúc này mới phát hiện, mắt hắn toàn là tơ máu.

Cô ngốc ngốc chớp chớp mắt.

Kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi sẽ không phải một đêm không ngủ đi?"

Phượng Khoảnh không trả lời cô, xem như là cam chịu.

Xác thật một đêm không ngủ.

"......" Hắn tâm tình phức tạp nhắm mắt lại.

Đêm qua.

Hắn cho rằng sau khi nàng an tĩnh ngủ, hết thảy đều sẽ bình tĩnh trở lại.

Nào biết.

Lúc nàng ngủ đặc biệt không thành thật.

Hai móng vuốt không an phận sờ hắn, đầu nhỏ ở trước ngực hắn cọ rồi lại cọ..................

Tóm lại...... Hắn đêm qua rất gian nan.

Lại tới rồi hiện tại, cũng chưa ngủ.


Thậm chí, hắn mơ hồ cảm thấy, hắn hiện tại, trong lòng có một cổ tử hỏa không chỗ phát tiết.

Trà Trà ánh mắt vi diệu nhìn hắn trong chốc lát, yên lặng đem hai móng vuốt nhỏ thu lại, đỏ mặt cùng hắn kéo ra khoảng cách.

"Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi lâm triều."

"Ừm......" Phượng Khoảnh nhắm hai mắt trả lời, không dám nhìn cô.

Lúc Trà Trà rời đi, tổng cảm thấy thực xin lỗi Phượng Khoảnh.

Cô suy nghĩ trong chốc lát, trước khi đi, quay đầu lại, thừa dịp Phượng Khoảnh không chú ý, khom lưng cúi đầu ở hắn miệng cắn một ngụm, tốc độ mau mà thuần thục.

Trước khi hắn phản ứng lại.

Trà Trà đã nhanh như chớp chạy ra thiên điện.

Phượng Khoảnh mở mắt ra, lúc này đây, liền đuôi mắt đều hồng.

Hắn buồn bực trở mình, động tác ấu trĩ duỗi tay kéo chăn, đem chính mình cả người khóa lại bên trong.


*

Thời điểm Hạ Nguyệt hầu hạ Trà Trà thay y phục, quan tâm dò hỏi.

"Bệ hạ? Mặt ngài như thế nào lại đỏ như vậy? Có phải hay không cơ thể không thoải mái?"

Trà Trà vội vàng lắc đầu, "Thời tiết quá nóng!"

"Nóng?" Hạ Nguyệt vẻ mặt mờ mịt, thời tiết này...... Rõ ràng là có chút lạnh a.

Nàng khó hiểu.

Trà Trà nhìn thấy bộ dáng kia, âm thầm thở ra.

Còn hảo không phải Thu Thủy ở chỗ này, nếu là Thu Thủy ở chỗ này, nói không chừng lại miên man suy nghĩ.

Sau khi hạ triều.

Đại tướng quân vẻ mặt nghiêm túc tới Ngự Thư Phòng.

Toàn bộ Ngự Thư Phòng đều nhiễm vài phần nghiêm túc.

Trà Trà rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của đại tướng quân, nghĩ đến, đại khái là có chuyện quan trọng.

"Tướng quân mời nói."

Đại tướng quân liếc nhìn Thu Thủy đang đứng bên cạnh.

Thu Thủy lập tức hiểu ý, tiến lên một bước, đưa lên mấy phần chứng cứ.
Trà Trà không kiên nhẫn lật xem một chút, "Đây là cái gì?"

Đại tướng quân, "Bệ hạ, đây là từ trên người của những tên thích khách đêm qua lục soát ra tới."

Trà Trà, "Nga?"

Đại tướng quân, "Những chứng cứ này, toàn bộ đều hướng về phía vị Phượng công tử kia, trong đó có một tên thích khách còn sống, hắn khai và thú nhận chuyện ám sát bệ hạ là do Phượng công tử phái tới!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện