Sở Du Du đưa lưng về phía chị ta bước chân dừng lại, cười lạnh phản bác: “Chị nên lo lắng chính là Hoắc Ngu mới đúng. Bên ngoài giới đều đang đồn Hoắc Ngu sẽ hướng Tê gia cầu hôn kìa.”

Liên quan tới cái tai tiếng về chuyện cầu hôn này của Hoắc Ngu, Sở Du Du nghĩ đến cực kì tường tận. Có lẽ là nàng ta xuyên qua thế giới này mang đến ảnh hưởng quá lớn, dẫn đến nam nữ chủ chân chính vốn là hai người Hoắc Ngu cùng Sở Giảo Giảo lại giải trừ hôn ước, triệt để không có liên hệ, xem ra khả năng hợp lại cũng không lớn.

Chẳng bằng Hoắc Ngu sớm đem Tê Diệu cưới tới, cũng miễn cho Tê Diệu ở Tê gia vướng chân vướng tay, làm cho nàng ta nhìn thấy không thoải mái.

Sở Giảo Giảo đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị đâm đau nhức, ý cười cũng dần dần rét lạnh.

“Cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga. Thật sự là buồn cười.”

Trong lòng chị ta, so với Sở Du Du chân chính, đứa con gái trước mặt mới là ngu xuẩn không làm được tích sự gì. Nàng ta thật sự cho rằng cha Sở chân tâm thật ý cảm thấy Tê Vọng đối nàng ta có tình nghĩa tồn tại hay sao, cha Sở chẳng qua là muốn mượn cơ hội như vậy thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Chị ta nhìn qua dáng người dương dương tự đắc* của “Sở Du Du”, kéo lên khoé môi cười chế giễu.

(*Yue: Phiên âm từ thành ngữ tiếng Hán 揚揚自得. Thành ngữ Sửa đổi: Dương dương tự đắc: Chê những kẻ kiêu ngạo lên mặt với thiên hạ)

Người thắng chân chính, trước mắt còn chưa công bố.

*

Nghỉ cuối tuần, Tê Diệu đợi trong nhà chơi với Đần. Không biết có phải gần đến mùa thu hay không, Đần bắt đầu rụng lông, luôn cảm thấy đầu chó mềm mụp trở nên càng trọc, cái này khiến cho Tê Diệu không khỏi lâm vào trầm tư.

Có phải là cô, hẳn là nên chuyển sang nơi khác sờ soạng hay không? Trong đình viện hạt cúc nhỏ không thể toát ra chồi non như cũ. Tê Diệu nhàn rỗi cũng không có chuyện làm, tưới nước định kỳ cho cây hoa. Nếu như chờ đến mùa xuân năm sau, hạt giống đều nát ở trong đất bùn triệt để không có cách cứu, mẹ Tê có thể để người làm vườn thay đổi hạt giống mới.

Ánh nắng sáng sớm vừa đủ.

Nghe mẹ Tê nói, hôm nay Tê Vọng sẽ trở về ăn cơm trưa, thời gian người một nhà có thể tụ họp không nhiều, sáng sớm mẹ Tê liền đến phòng bếp, phân phó dì giúp việc làm cái này làm cái kia, đều là đồ ăn Tê Vọng cùng Tê Diệu thích ăn.

Tê Diệu không có chỗ hỗ trợ, đành phải rãnh rỗi không có việc gì đi khắp nơi trong sân.

Đần theo sau lưng, Tê Diệu đi đâu nó đều cùng đến đó, cực kì ân cần vừa đi vừa vẫy đuôi hất lên một cái.

Đằng sau biệt thư Tê gia còn có một tòa gác mái nhỏ, nói là kho đựng đồ lung tung, trên thực tế là đem một vài đồ vật không cần đều gác lại ở bên trong đó, có người định kỳ đi vào quét dọn.

Mấy lần Tê Diệu đi ngang qua đều không có đi vào, ngày hôm nay nhàn rỗi sinh nông nỗi, đẩy cửa ra đi vào dạo chơi. Lầu một có hai gian phòng, đồ vật bày chỉnh chỉnh tề tề, giống như là hội triển lãm cỡ nhỏ. Tê Diệu kinh ngạc vừa đi vừa nhìn quanh, nhìn thấy đông đảo cúp và giấy khen của Tê Vọng bị phân loại thả ở các địa phương khác nhau.

Đi tới đi lui, ánh mắt sắc bén của cô phát hiện một tấm hình chụp tốt nghiệp. Từng gương mặt trên tấm ảnh đều dào dạt thanh xuân, đồng phục quen thuộc làm Tê Diệu vô ý thức tiến lên trước. Lúc trước sau khi tốt nghiệp liền ảnh chụp tốt nghiệp cô cũng chẳng muốn cầm, đi theo Trình Lịch ra ngoài mấy ngày lại gặp rắc rối, bị giam ở Sở gia, nào còn nhớ loại chuyện vặt vãnh như ảnh tốt nghiệp này.

Cô tỉ mỉ mà nhìn xem từng khuôn mặt lạ lẫm mà quen thuộc, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở góc dưới bên trái ảnh tốt nghiệp.

Tê Diệu có chút kinh ngạc phát hiện, Tê Vọng dĩ nhiên xếp đứng ở sau lưng cô, cô vừa lúc đang quay đầu cười cùng người khác nói chuyện, hình ảnh dừng lại trong nháy mắt này, giống như một giây sau cô liền có thể đụng vào cái ôm ấp của Tê Vọng.

“A..” Cô hầu như đối với sự tình trước kia nói là muốn quên mất cũng không khác mấy.

Khuôn mặt của Tê Vọng khi đó thanh tuyển*, so với hiện tại, càng lộ ra có vài phần độc thuộc về thanh thiếu niên đẹp trai tuấn tú thời thanh xuân, chỉ là trên mặt là lãnh đạm vạn năm không thay đổi.

(*Yue: Thanh tuyển/Thanh Tuyền có ý nghĩa là Người con gái có tâm hồn trong sạch, mơ mộng, vẻ ngoài yếu đuối nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cá tính. Không biết sao lại dùng từ này để mô tả Tê Vọng? Ý là nói lúc đó Tê Vọng có nét đẹp như con gái à)

Tê Diệu rất muốn nhớ lại một chút chi tiết bản thân từng trải qua, như thế nào cũng nghĩ không ra, lúc trước rốt cuộc đã xảy ra một số chuyện gì.

Trong trí nhớ cô cùng Tê Vọng là hai đường song song, không có thời khắc giao thiệp lẫn nhau.

A.

Cái kia là..

Đang lúc Tê Diệu muốn đưa tay đem album ảnh lấy xuống, cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng nói thanh lãnh. Giống như băng tuyết, ở dưới ánh mặt trời hòa thuận vui vẻ không cách nào hòa tan như cũ, đánh gãy động tác của cô.

“Cô đang làm gì vậy?”

Là Tê Vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện