Lần nữa gặp mặt lại lấy phương thức như vậy, trong lòng Tê Diệu thật sự là tràn đầy xấu hổ.

Gã đàn ông không có hình tượng chút nào ôm bụng ngồi trên mặt đất lăn lộn nửa ngày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rốt cục tỉnh táo lại. Đợi cho ông ta thấy rõ khuôn mặt của Tê Vọng, sắc mặt biến đổi, trong nháy mắt lời nói hùng hùng hổ hổ trong miệng biến mất, ngay sau đó lại bởi vì phẫn nộ mà mặt đỏ tới mang tai.

"Tê Vọng! Mày cũng dám đối với tao như vậy, tao không để yên cho mày!"

Đối mặt với uy hiếp của đối phương, Tê Vọng mắt vẫn nhìn thẳng, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm Tê Diệu, giống như những người khác là phông nền không có sinh mệnh. Anh đi lên trước, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Tê Diệu túm chặt lại cánh tay của cô: "Đi theo tôi."

"Đi đâu đây?"

Tê Diệu aiz một tiếng, bị anh không nói lời gì từ trong phòng kéo ra ngoài.

Hai người vốn hẳn nên canh giữ ở cửa ra vào mặt bị đánh cho tràn đầy máu mũi ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh đứng vài người đàn ông mặc áo đen, sắc mặt lạnh lùng, trên mặt như viết "người sống chớ gần". Tê Diệu liếc mắt nhìn nhiều một chút, cái người đang túm lấy cánh tay cô liền siết tay chặt thêm mấy phần, túm đến khiến cô đau nhức.

Từ khi nhận thức cho đến hiện tại, bất luận cô là Sở Du Du, hay là Tê Diệu, Tê Vọng đều chưa bao giờ dùng sức lực nặng như thế.

Mặt anh không thay đổi mà mím môi, từ góc độ của Tê Diệu chỉ có thể nhìn thấy đường cong xương cằm trôi chảy của anh, mũi thẳng tắp, cùng với môi mỏng từ đầu đến cuối đều mím thành một đường thẳng. Trong mắt của anh ẩn ẩn có bão táp phun trào, Tê Diệu có chút không phân rõ, đến cuối cùng là tức giận, hay là có một ít cảm xúc phức tạp hơn.

"Anh.."

Hai người quẹo qua hành lang, phía sau lối đi an toàn.

Tê Diệu lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên anh vươn tay, ba một tiếng chống ở trên bức tường lạnh buốt, rút ngắn khoảng cách cùng Tê Diệu.

Cô dán lưng vào tường, áo len hơi mỏng không không thể chống đỡ được rét lạnh, chỉ là Tê Vọng ở trước mặt so với bức tường này còn muốn lạnh hơn nhiều. Đôi mắt đen nhánh của anh đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, Tê Diệu nghĩ dịch mặt ra, lại không biết nên nhìn về phía nơi nào.

Ánh mắt Tê Diệu bỗng nhiên dừng lại ở vị trí cái cổ của anh.

Cổ áo sơmi cởi bỏ một chiếc cúc áo, băng gạc như ẩn như hiện.

Trong lúc nhất thời cô quên thân phận hiện tại của chính mình cũng không phải là con gái Tê gia, theo bản năng vươn tay muốn nhìn vết thương: "Anh bị thương rồi?"

Tay Tê Diệu đang vươn ra đột nhiên bị cầm chặt, cái này khiến cô khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Tay anh lạnh buốt thon dài, đầu ngón tay câu lấy cổ tay của cô, rõ ràng không có ý muốn buông ra. Cảm giác da thịt ở chung chân thực dị thường, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, lại chợt phát hiện, khoảng cách của hai người thật sự là quá gần rồi.

Gần đến nỗi thời điểm cô ngửa đầu lên, có thể cảm nhận được hô hấp của Tê Vọng quét ở trên má của cô,

Gần đến nỗi cô chỉ cần nhón chân lên, là có thể hôn..

Móa!

Tê Diệu ở trong lòng yên lặng mắng mình một câu không bằng cầm thú. Tê Vọng tốt xấu cũng từng là một nửa anh cả của cô, ở thời khắc khẩn cấp như vậy, anh cứu được cô, cô ngược lại còn ở đây suy nghĩ lung tung có chịu nổi hay không chứ? Cô cứng đờ chuyển đổi đề tài: "Thương thế của anh còn chưa tốt, làm sao mà lại muốn chạy ra ngoài nhanh như vậy?"

Dựa theo thương thế của Tê Vọng, nằm trên giường mười ngày nửa tháng nghỉ ngơi mới là chuyện đúng đắn, thế mà mới tỉnh lại không lâu liền chạy ra khỏi cửa, thật không biết là tâm lớn hay là mạng lớn.

Tê Vọng nhìn chằm chằm cô, nhìn không chớp mắt. Anh còn nhớ rõ ở trong lúc hôn mê, loáng thoáng có một đạo tiếng khóc vẫn luôn gọi lấy tên của anh, anh nhớ kỹ nhiệt độ khô nóng cùng nóng bỏng của ngọn lửa, rồi sau khi tỉnh lại phát hiện cô biến thành người thực vật.

Nghe mấy người nói, Tê Diệu vậy mà ở trong cảnh cùng đường bộc phát, đem anh mạnh mẽ từ trong xe đẩy ra ngoài.

Nghe mấy người nói, cho đến khi xe cứu thương đến, thân thể Tê Diệu vẫn gắt gao che chở cho anh không có buông lỏng như cũ.

Anh không dám tưởng tượng, cỗ thân thể yếu ớt kia đến tột cùng đã dốc hết toàn lực đi từng bước một trên đường như thế nào để có thể đem anh đến địa phương an toàn. Vẻn vẹn chỉ là tưởng tượng một chút, lồng ngực của anh liền từng đợt co rút đau đớn, kém chút nữa thất thố ở trước mặt cha mẹ.

Nhìn thấy Tê Diệu lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt anh tái nhợt, lại thu được tin tức của trợ lý.

Tê Vọng không để ý tới khuyên can của cha Tê mẹ Tê, sau khi biết hành trình của Sở Du Du liền cấp tốc đuổi tới đây. Trong nháy mắt đá tung cửa đó, lửa giận của anh gần như muốn đem chỗ có lý trí hiện tại thiêu đốt hầu như không còn lại gì.

May mắn tới không muộn.

Tê Diệu bị nhìn đến càng thêm không được tự nhiên. Cô muốn tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích từ Tê Vọng, động tác của đối phương nhanh hơn cô một bước, theo lực đạo của cô, thế nhưng tiến lên đưa cô ôm vào trong ngực của anh.

"..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện