Chương 27: Hiểu lầm


Y Mặc bước vào thâm độ minh tưởng cũng đã hai tháng, hơn nữa không thấy dừng lại, trong hai tháng qua có thể nói Ngôn Âm vì Y Mặc mà tận tâm tận lực vì Y Mặc hộ pháp, không cho bất luận gió thổi hay cỏ lay quấy rối đến Y Mặc, đề phòng Y Mặc đột nhiên tỉnh lại thấy không khỏe, mỗi ngày nàng đều dùng linh lực của mình để khống chế nhiệt độ nước trái cây, đảm bảo nhiệt độ thích hợp khẩu vị.


Hôm nay Ngôn Âm vẫn tự mình ở trong phòng vì Y Mặc hộ pháp, nàng từ sớm đã để chén nước trái cây trên bàn, dùng linh lực của mình bảo trì độ tươi mát của nước trái cây.


Nâng tay phải đưa ngón trỏ ram nhẹ nhàng điểm một cái trên chén nước trái cây, băng hệ linh lực lành lạnh, từ đầu ngón tay tràn ra, làm nhiệt độ chén nước hạ xuống, nước bên trong theo nhiệt độ cũng mát hơn.


Động tác này Ngôn Âm đã làm liên tục hai tháng, mỗi ngày đều lặp lại nhiều lần, chỉ vì chờ Y Mặc tỉnh lại có thể uống được nước trái cây mát lạnh.


"Hừ, ưm..." lúc này, Y Mặc ngồi trên giường minh tưởng đột nhiên khẽ hừ một tiếng.


Ngôn Âm cả kinh, lập tức đi tới trước mặt Y Mặc, vẻ mặt khẩn trương nhìn Y Mặc.


Lông mi Y Mặc run rẩy, lập tức mở hai mắt ra, liền thấy đôi mắt đen trong suốt của Ngôn Âm, cả người không khỏi sững sốt.


"Y Mặc ngươi tỉnh rồi, có thấy khó chịu không? thân thể có phải cứng ngắc không? nói chuyện được không?" Ngôn Âm thấy Y Mặc mở mắt, vui vẻ đôi mắt cũng sáng lên.


Y Mặc nhìn nụ cười rực rỡ của Ngôn Âm liền nổi ý xấu, nàng nhìn Ngôn Âm có chút vô tội, bộ dang ư a hai tiếng.


"Có phải yết hầu ngươi khô, không nói chuyện được?" Ngôn Âm thấy vậy liền cầm nước trái cây đến cho Y Mặc, "uống cái này đi, sẽ tốt hơn đó."


Nhưng Y Mặc vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, mở to hai mắt ủy khuất nhìn Ngôn Âm.


Ngôn Âm nháy mắt bị bộ dạng ủy khuất của Y Mặc đâm trúng tim nhỏ, nhớ đến Y Mặc vừa thâm độ minh tưởng tình lại, thân thể cứng ngắc không thể di chuyển, liền không chút do dự lấy cái chén để lên môi Y Mặc, tự mình uy cho Y Mặc uống nước trái cây.


Y Mặc mở miệng từng hớp uống nước trái cây, nàng kinh ngạc phát hiện nước trái cây này dĩ nhiên là ép từ linh quả, hơn nữa nhiệt độ thanh mát nhẹ nhàng khoan khoái hơi ngọt, đúng lúc làm trơn yết hầu.


Uống nước trái cây xong, Ngôn Âm để chén qua một bên, giơ khăn tay lên lau nước trái cây còn dính bên môi Y Mặc, sau đó hỏi: "yết hầu khá hơn chút nào không?"


"Đỡ hơn nhiều rồi, cảm tạ A Âm." Y Mặc hắng giọng một cái, ôn nhu cười nói.


"Thân thể của ngươi có phải còn cứng đúng không? ta giúp ngươi xoa a!" Ngôn Âm vô cùng nhiệt tình đưa hai tay giúp Y Mặc xoa bóp các đốt ngón tay cùng bắp thịt, lực đạo vừa phải, không quá mạnh không quá nhẹ, khiến các đốt ngón tay cùng bắp thịt Y Mặc cũng đỡ hơn nhiều.


Nhìn Ngôn Âm cẩn thận đấm bóp cho mình, trong lòng Y Mặc liền ngập đầy ấm áp, A Âm luôn biết suy nghĩ cho người khác, chén nước trái cây cũng do A Âm tự làm, nhiệt độ khống chế tốt như vậy cũng chỉ có A Âm sử dụng băng hệ linh lực của mình làm ra, hơn nữa khi ta tỉnh lại, A Âm cũng đã chuẩn bị sẵn.


Ánh mắt Y Mặc hơi đổi, đưa tay ôm lấy Ngôn Âm đang đấm bóp cho mình, trong lòng dạt dào ôm lấy Ngôn Âm, cái mũi hít thở đều là hương vị nhàn nhạt trên người Ngôn Âm, khiến cả người thêm sung sướng, có A Âm ở đây thật tốt.


"Sao, sao vậy, Y Mặc?" Ngôn Âm bị ôm sửng sốt.


"Không có gì, chỉ là nhìn thấy ngươi không có việc gì, nên thấy rất tốt." Y Mặc buông tay ra, sau đó xoa đầu Ngôn Âm, cười ôn nhu.


"Cái này cũng nhờ ngươi và nhị sư huynh." Ngôn Âm cười nói, "dương khí trong cơ thể ngươi thế nào rồi?"


"Đã thuần hóa hết thành của mình rồi, còn ngươi?" Y Mặc hỏi.


"Ta cũng đã hấp thu toàn bộ, tu vi từ trúc cơ sơ kỳ đến trúc cơ hậu kỳ." Ngôn Âm đối với lần này rất vui vẻ, ai mà không đối với thực mực của mình được thăng tiến không vui vẻ chứ.


"A Âm thật lợi hại." Y Mặc sủng nịch nhìn Ngôn Âm.


"A, được rồi, ta phải đem chuyện ngươi tỉnh lại nói với đại sư huynh, gần đây hắn còn bận điều tra chuyện ma tu, cũng không biết điều tra được gì chưa?" nói xong, Ngôn Âm đi ra tìm Chung Ly Ngạo.


Y Mặc nhìn Ngôn Âm đi ra ngoài, lúc này mới xuống giường hoạt động thân thể một chút, mặc dù nàng tiến nhập thâm độ minh tưởng ngồi hết hai tháng, nhưng yết hầu cũng không quá khô, vì nói ít cũng không sao, thân thể cũng không quá cứng ngắc. Sở dĩ Ngôn Âm lần đó thân thể bị cứng ngắc, cổ họng bị khô là do lần đầu tiếp xúc với tu tiên cảm giác chưa quen, chỉ cần chú ý thì với tình huống này có thể giảm được.


Cho nên nói kỳ thực Y Mặc này rất xấu tính, đừng thấy nàng bình thường bộ dạng ôn nhu hiền lành, kỳ thực rất là phúc hắc, nhìn nàng rõ ràng có thể nói chuyện, còn cử động được, nhưng lại giả vờ như không thể nói, không thể di chuyển gạt Ngôn Âm uy nước trái cây còn đấm bóp cho nàng, phải nói người này quá phúc hắc a.


"Y Mặc, ngươi tỉnh rồi? có thấy khó chịu ở đâu không?" biết Y Mặc tỉnh lại, Chung Ly Ngạo liền bỏ chuyện đang lo chạy đến, tốc độ có thể nói là khá nhanh, Ngôn Âm ở phía sau đuổi nửa ngày mới theo kịp.


"Đa tạ đại sư huynh quan tâm, ta không sao, ta rất khỏe." Y Mặc mỉm cười lịch sự trả lời.


"Thực không sao chứ?" Chung Ly Ngạo vẫn có chút không yên lòng, tiến lên giữ tay Y Mặc, vẻ mặt quan tâm.


Ngôn Âm theo sau Chung Ly Ngạo vừa vào cửa, liền thấy Y Mặc và Chung Ly Ngạo nắm tay nhau, nhìn nhau thâm tình, nháy mắt khiến nàng đen mặt, một cỗ tức giận không hiểu vì sao vọt đến.


"Xin lỗi, quấy rầy các ngươi!" Ngôn Âm cảm thấy, mình nhất định là cắn răng nghiến lợi đem những lời này nói ra.


Nói xong, nàng liền bĩu môi thở phì phò xoay người ra ngoài, một mình hờn dỗi bỏ đi, xú Y Mặc, vừa tỉnh lại đã cũng nam chủ nhà ngươi thân thiết, phi phi!


"A Âm!" Y Mặc thấy Ngôn Âm xoay người đi khỏi, liền nóng nảy, nguy rồi, bị A Âm hiểu lầm! (ed: :)))))) cười trên sự đau khổ của xú Y Mặc.)


Y Mặc muốn đuổi theo Ngôn Âm giải thích, nàng và Chung Ly Ngạo không phải quan hệ đó, nhưng Chung Ly Ngạo còn đang nắm tay nàng, nàng không tiện để lại Chung Ly Ngạo rồi chạy đi.


Chung Ly Ngạo thấy Ngôn Âm hiểu lầm mình với Y Mặc, hắn ngược lại vô cùng vui vẻ, hắn vốn có ý với Y Mặc, thế nhưng Y Mặc đối với mình không có cảm giác, lúc này bị Ngôn Âm hiểu lầm, khiến hắn thấy cơ hội đã đến, Ngôn Âm cùng Y Mặc là hảo tỷ muội (ed: thiệt chứ?) nếu để Ngôn Âm nói giúp mình vài câu nói không chừng lại tốt hơn. (Ed: Đại thúc hàng xóm a~ lão già đã hơn 60 tuổi đầu rồi, mà còn sân si cướp người yêu các cháu gái là thế lào ~ ta hỏi còn có đạo nghĩa không chứ hả ~??? ).


"Đại sư huynh, ta thực sự không sao." Y Mặc không để lại dấu vết rất nhanh rút tay khỏi tay Chung Ly Ngạo, nhẫn nhịn nói, trước đem tên phiền phức này đuổi đi rồi tìm A Âm sau a.


"Không gì là tốt rồi, ngươi đã tỉnh, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành quay về phái Thiếu Dương, không về sợ là sư tôn sẽ lo lắng." Chung Ly Ngạo lúng túng thu tay về, bất quá cũng đã điều chỉnh xong biểu tình, lộ ra nụ cười thân thiết.


"Được, mọi thứ để sư huynh an bài là được." Y Mặc ở đây nhưng hồn đã bay theo Ngôn Âm rồi, vội hạ lệnh trục khách với Chung Ly Ngạo, "ta vừa từ thâm độ minh tưởng tỉnh lại, có chút việc cần xử lý, đại sư huynh hay là quay về trước đi."


Chung Ly Ngạo sửng sốt, không ngờ mình đến không lâu đã bị Y Mặc hạ lệnh trục khách, nhưng Y Mặc đã hạ lệnh trục khách hắn cũng không thể mặt dày ở lại được, không thể làm gì khác là rũ đầu đi khỏi.


Đợi Chung Ly Ngạo đi, Y Mặc liền vội vàng chạy ra ngoài rìm Ngôn Âm, hiểu lầm không giải thích là không được, nàng vất vả mới nhận được cảm tình với Ngôn Âm, sao còn chưa bắt đầu truy đã bị hiểu lầm làm hỏng được.


Cùng lúc đó Ngôn Âm đang một mình đi lung tung không mục đích dạo quanh vườn hoa Triệu gia, nàng còn đang hờn dỗi khi nhìn thấy cảnh đó, tuy nàng không biết vì sao mình giận, nhưng thực sự rất khó chịu a.


"A Âm!" lúc này, Y Mặc cũng tìm đến.


Ngôn Âm nhìn Y Mặc cũng không biết vì sao, liền xoay người nhấc chân chạy, nàng không muốn thấy Y Mặc, vừa rồi chùng nam chủ thân thiết giờ lại chạy đi tìm ta, xú Y Mặc, ngươi đi tìm nam chủ của ngươi đi, đến tìm ta làm gì?


Y Mặc vừa thấy Ngôn Âm nhìn thấy mình đã bỏ chạy, không chút suy nghĩ liền đuổi theo, nguy rồi, xem ra A Âm hiểu lầm thật rồi!


Ngôn Âm vần còn giận dỗi liều mạng chạy đi, nàng biết Y Mặc đang đuổi theo, nhưng không muốn quay đầu nhìn lại Y Mặc.


"A Âm, ngươi nghe ta giải thích a." Y Mặc cũng vội vàng đuổi theo Ngôn Âm, nhất định phải hóa giải hiểu lầm này, nếu không sau này gặp nhau sẽ rất phiền a.


Ngôn Âm không đáp, chỉ cắm đầu chạy, nàng không muốn nghe giải thích, nàng tận mắt nhìn thấy còn giải thích cái gì a.


Chờ đỡ, ta vì sao lại bỏ chạy? Y Mặc cùng nam chủ ân ái thì liên quan gì đến ta a, ta bị gì vậy a? hơn nữa nhìn thấy thân thiết cũng không phải ta, ta chạy cái gì a?


Đột nhiên Ngôn Âm sửng sốt tỉnh ngộ lại, cảm thấy khó hiểu tâm tình cùng hành vi quái dị của mình, vô cùng khó hiểu a.


Thấy Ngôn Âm đột nhiên chậm lại, Y Mặc cũng không bỏ đi cơ hội tốt này, dùng linh lực dưới chân nhảy một cái đến phía sau Ngôn Âm, đưa tay ôm lấy Ngôn Âm, đem Ngôn Âm mang vào ngực mình.


Ngôn Âm không ngờ Y Mặc lại làm vậy, dưới chân lảo đảo liền ngã vào ngực ôn nhu thoang thoảng, cái ót đụng phải thứ mềm mềm.


"Cuối cùng cũng bắt được ngươi, A Âm." vì ưu thế thân cao, Y Mặc nhẹ nhàng đem Ngôn Âm cố định trong ngực mình.


Ngôn Âm mấy ngày nay vì tu vi đề thăng, mà bản thân cũng chưa phát dục hoàn toàn, chỉ mới lớn thêm một chút, từ 1m58 lên 1m62, đáng tiếc nàng vẫn không cao bằng Y Mặc 1m70.


Cảm thục Y Mặc ôm ấp, cùng cái ót thư thái đang dựa vào cái mềm mềm kia, Ngôn Âm liền đỏ mặt, ngươi có giỏi thử dựa ót vào hai quả cầu mềm kia đi, không đỏ mặt mới lạ.


"Y, Y, Y Mặc, ngươi có thể buông ra không..." âm thanh Ngôn Âm run rẩy đỏ mặt nói, QAQ mau đem cầu mềm của ngươi trên đầu ta lất ra a, xấu... xấu hổ quá.


"Ngươi đáp ứng ta, không được chạy, ta sẽ buông ngươi ra." Y Mặc nổi tính đùa giỡn.


"Hảo hảo hảo, ta không chạy, ngươi mau buông." Ngôn Âm liều mạng gật đầu.


Y Mặc lúc này mới thả Ngôn Âm, nhìn khuôn mặt Ngôn Âm đỏ bừng rất muốn hôn một cái, bất quá nàng cũng biết hiện tại chưa phải lúc, nếu như tùy tiện hành sự sẽ hù dọa Ngôn Âm, phải từ từ a.


"A Âm, vừa rồi không phải ngươi nhìn thấy gì chứ?" Y Mặc ghé sát vào Ngôn Âm mỉm cười hỏi.


Đang sờ ót Ngôn Âm nghe xong động tác liền cứng đờ, cái định mệnh, vấn đề này sao ngươi có gan dám hỏi ta, ta mà hỏi lại ngươi nghĩ sao?! nhất định là ảo giác!


"Ta... ta... Y Mặc ngươi yên tâm, ta sẽ không đem chuyện ngươi và đại sư huynh nói ra!" Ngôn Âm vỗ ngực đảm bảo nói.


Nghe vậy, trong lòng Y Mặc hiểu rõ, quả nhiên A Âm vẫn hiểu lầm.


"A Âm, ta và đại sư huynh không có gì, chỉ là huynh muội bình thường thôi, ngươi đừng hiểu lầm."


"Oh...." Ngôn Âm qua loa lên tiếng có lệ, ai mà tin a, cảm giác này chính là giấu đầu hở đuôi.


Thấy biểu tình Ngôn Âm thì Y Mặc biết Ngôn Âm căn bản không tin, Y Mặc có chút bất đắc dĩ, cũng khó trách A Âm không tin, ai kêu A Âm lại đúng lúc nhìn thấy Chung Ly Ngạo nắm tay ta, cái này có nói cứng ta và Chung Ly Ngạo không có ước đoán gì cũng khó khiến người ta tin a.


"A Âm, ta hiểu ta dám nói mình và đại sư huynh không có gì ngươi cũng không tin, bất quá ngươi phải tin ta thủy chung là hướng về ngươi." Y Mặc cũng không có ý giải thích nhiều, có lúc càng giải thích càng đen, nàng tin mình chỉ cần dùng hành động chứng mình, Ngôn Âm cuối cùng sẽ rõ.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


"A Âm, ngươi nghe ta giải thích!"


"Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe!"


Ha ha ha ha, Quỳnh Dao băng ngang ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện