Chương 59: Bách Hoa Lâu


Ly khai Ngôn phủ, Ngôn Âm ngự kiếm ra khỏi thành Tô Châu, nàng dự định đến kinh thành một chuyến, cũng giống như thủ đô hiện tại.


Nàng cũng có chút tò mò với kinh thành ở thế giới này sẽ như thế nào, có phải sẽ phồn hoa giống thành Tô Châu hay không, hay là hưng thịnh hơn so với thành Tô Châu, nàng cũng đến xem hoàng cung ở thế giới này có hình dạng ra sao, có giống cố cung ở Bắc Kinh thời hiện đại không.


Bất quá nói vậy thôi kinh thành cũng sẽ không kém hơn thành Tô Châu được, dù sao ở thế giới này hoàng đế cũng ở trong hoàng cung tại kinh thành mà thôi, hoàng đế ở kinh thành thì sao có thể kém được huống chi còn có hoàng thân quốc thích, sao mà kém hơn được.


Ngôn Âm cũng không biết đường đến kinh thành thế nào, chỉ biết đại khái về phía đông là được, cho nên nàng đi được nửa đường liền tìm một trấn nhỏ, đi vào hỏi một lão nhân đi đường.


Khiến nàng lúng túng là, vừa lúc bắt đầu đi thì đã nhầm đường, nàng nghĩ là mình ngự kiếm phi hành ở hướng đông, nhưng lại phi hành ở hướng tây, đúng là ngược hướng hoàn toàn.


Cuối cùng dưới sự chỉ điểm của lão nhân nàng cũng tìm đúng phương hướng, ra khỏi trấn nhỏ lần nữa ngự kiếm bay về kinh thành, lúc này nàng cũng tìm đúng chỗ, một đường hướng phía đông.


Đại khái là đến lúc hoàng hôn thì nàng cũng đến kinh thành, ngự kiếm một ngày xuống đến nàng cũng có chút mệt mỏi, hơn nữa trời cũng đã tối, trước vẫn tìm một khách điếm nghỉ chân rồi hãy nói.


Nàng tìm một khách điếm ở cách xa hoàng cung không bao lâu.


Không thể không nói chỗ này không hổ là kinh thành, chỉ tùy tiện tìm một khách điếm bình thường thôi thì phục vụ cảnh vật cũng đã rất chu đáo rồi, đối với kiếp trước của nàng mà nói thì đây chính tửu điếm cao cấp năm sao rồi.


Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau Ngôn Âm đã rời giường, nàng ăn hai linh quả phục vụ bữa sáng, sau đó xuống lầu ra khỏi khách điếm đi dạo phố, nàng vẫn chưa trả phòng khách điếm, vì nàng còn muốn ở kinh thành vài ngày nên tạm thời vẫn ở lại chỗ này.


Ngôn Âm còn nghĩ là mình đã dậy sớm rồi, nhưng khi nàng đi trên đường lớn thì nhìn thấy đã có hai ba người đi trên đường rồi, có người thì ngồi ăn điểm với bạn mình bên sạp hàng ăn, có người thì vội vàng, dường như muốn đi đâu đó, còn có chủ sạp thì đang chuẩn bị đồ bán.


Kinh thành vốn là thành thị phồn hoa, trung tâm kinh tế của thành thị chỉ cần 10 đầu ngón tay cũng đếm được, mà kinh thành chính là một nơi trong đó, sự náo nhiệt cùng lượng người ở đây cũng không cần nói nhiều cũng biết.


Khi Ngôn Âm đi dạo trên đường thì sắc trời còn sớm, nên người đi đường vẫn chưa nhiều, đợi nàng đi dạo được một lát, thì người trên đường cũng bắt đầu nhiều hơn.


Nàng đi trên đường không mục đích mà nhìn chung quanh, nàng không biết kinh này có chỗ nào thú vị để đi chơi, thế giới này lại không có sách hướng dẫn du lịch, nên nàng chỉ biết mù đường đi lung tung, thấy cái gì chơi được thì chơi cái đó.


Chút bất tri bất giác nàng liền đến một nơi được trang hoàng hoa lệ, kiến trúc rực rỡ, trước cửa có viết bảng "Bách Hoa Lầu." ba chữ màu đỏ.


Khóe miệng Ngôn Âm giật giật một cái, nhìn cái lâu xây cất cùng kiến trúc thì 10 phần chính là thanh lâu, đúng là đi đâu cũng không thiếu được cái này.


"Ai nha ~ vị cô nương này, cô nương trong Bách Hoa Lâu chúng ta đều là nhất đẳng a, có muốn vào xem không ~ " ma ma chủ sự của Bách Hoa Lâu vừa đi ra khỏi cửa liền thấy Ngôn Âm đứng trước cửa đơ người ra, nghĩ là Ngôn Âm hứng thú với Bách Hoa Lâu bọn họ, liền nhiệt tình vồ đến chào đón.


Ngôn Âm vừa nhìn thấy ma ma lại gần, liền lùi về sau hai bước, khuôn mặt xấu hổ.


"Ah... ngại quá, ta chỉ đi ngang qua thôi."


"Đi ngang cũng không sao a, vào xem thì cũng như đi ngang qua thôi, đến đây!" ma ma vừa nghe là đi ngang qua, nhìn lại thì thấy Ngôn Âm cũng không phải người bản xứ, liền tính kế trong lòng, kéo Ngôn Âm đi vào Bách Hoa Lầu.


Vì Ngôn Âm không phải người bản xứ nên thoạt nhìn đơn thuần dễ gạt, có thể dễ dàng làm thịt một hồi.


"Thực sự là không được, ta chỉ là đi ngang qua, ta không vào..." Ngôn Âm sợ đến suýt chút là dùng đến linh lực đào tẩu, may là nhớ lại Chung Ly Quyền có dặn mình không nên kinh động để bại lộ thân phận người tu tiên, lúc này mới thu lại linh lực, nhưng cứ như vậy nàng sợ là ma ma sẽ kéo mình vào trong Bách Hoa Lâu.


"Vào đi, ta đảm bảo sau khi ngươi đi vào sẽ không muốn ra ngoài nữa." ma ma kéo Ngôn Âm không có ý buông ra.


"Không được, không được, thực sự không được, ta có việc gấp còn phải xử lý." Ngôn Âm quả thực khóc không ra nước mắt, đây là chuyện gì a, sao lại có ma ma thanh lâu liều mạng kéo nữ tử như ta vào thanh lâu chứ, ta đâu phải nam nhân, lẽ nào trên mặt ta viết năm chữ lớn là Ta yêu thích nữ nhân sao.


Đang lúc ma ma dùng sức lôi kéo Ngôn Âm lại không thể dùng linh lực để thoát thân, nên hai ba lần liền bị ma ma kéo vào.


Vừa vào đến Bách Hoa Lâu, liền có vài nữ tử mặt đầy hoa phấn tiến lên nghênh đón, bao vây Ngôn Âm.


"Ai nha ~ ta nói ma ma ra ngoài lâu như vậy không thấy vô, thì ra là đem về một tiểu cô nương bạch bạch nộn nộn a." một vị nữ tử phấn y nhìn Ngôn Âm từ trên xuống dưới nói.


"Cô nương này nhìn sạch sẽ lại xinh đẹp, không phải là tỷ muội mới ma ma mới đem về chứ a." một vị nữ tử y phục tím đưa tay sờ gương mặt Ngôn Âm, trong miệng không ngừng cảm thán, "chậc chậc, da tốt thật."


Ngôn Âm bị nữ tử y phục tím sờ đến toàn thân lông mao dựng đứng, dưới chân khẽ động, lui về sau hai bước, nhưng không ngờ lại bị nữ tử lục y sau lưng túm lấy, trên lưng lại bị nắn bóp một trận không nặng không nhẹ.


Khóe miệng giật một cái, nhanh chóng thối lui, nếu không phải Ngôn Âm khắc chế tốt, thì vừa rồi chắc nàng sẽ vận linh lực nhảy lên một cái trốn mất rồi.


"Nàng không phải là tỷ muội với các ngươi, là khách nhân mới đến, nhanh chiêu đãi đi." ma ma quát một câu khiến đám nữ tử nháo nhào dừng lại lui xuống.


"Ah ~ lại là khách nhân a..." đám nữ tử lộ thần sắc kinh ngạc, nhưng rất nhanh không còn, dường như chuyện nữ tử đến thanh lâu cũng không có gì lạ.


"Vị cô nương này cùng vị đại nhân trên lầu kia giống nhau sao?" nữ tử lục y hướng ma ma hỏi.


Các nữ nhân khác nghe vậy liền không hẹn mà cùng nhìn về phương hướng lầu hai, khiến Ngôn Âm cũng tò mò nhìn sang, nhưng không thấy gì ngoại trừ cửa phòng đóng kín.


"Ngươi nhiều lời, chuyện vị đại nhân kia các ngươi đừng có mà nói lung tung, cẩn thận mang họa vào thân." ma ma nổi giận trừng mắt nhìn lục y nữ tử, dạy dỗ một câu, tiếp đó liền cười vui vẻ nhìn Ngôn Âm. "để cô nương chê cười, đến đây, cô nương mời ngồi bên này, ta gọi mấy tiện tỳ đến phục vụ cô nương."


Ngôn Âm còn chưa kịp phản ứng liền bị ma ma đẩy đến bàn bên cạnh ngồi xuống, vừa định mở miệng nói, liền nghe ma ma mở miệng nói tiện tỳ, nàng liền ngậm miệng, khẽ nhíu mày một cái, nàng thực sự không vui khi nghe ma ma này gọi đám nữ tử tục tĩu như vậy.


Ma ma vừa đi, đám nữ tử liền vây quanh Ngôn Âm ngồi xuống, có hai cái còn dựa sát rạt, còn Ngôn Âm như là bảo bảo ngoan ngoãn nghiêm trang ngồi một chỗ, bắp đùi khép lại hai tay để lên đùi, đến cả lưng cũng thẳng tắp ưỡn ngực lên, nghiễm nhiên là bộ dạng không được tự nhiên, nhưng lại vờ như đang trấn định thực sự.


Cái định mệnh! thử là ngươi đột nhiên bị ma ma kéo vào thanh lâu, còn bị đám nữ tử lầu xanh vậy quanh, xem ngươi có sợ đến hoảng hốt hay không?!


Trong lòng Ngôn Âm quả thực có một vạn con chữ 'đờ mờ' đang chạy nhanh qua.


"Thật không ngờ cô nương xinh đẹp như vậy lại là người có hứng thú khẩu vị này." vị nữ tử lục y trước đó ranh mãnh cười nhìn Ngôn Âm.


Ngôn Âm hé miệng không nói gì, phiền người đừng cười như là ta làm gì đó xấu xa vậy.


"Cô nương, ngươi cũng không cần ngại, chúng ta ở kinh thành loại người có khẩu vị lạ này cũng nhiều lắm, không chỉ có mình ngươi a." nữ tử áo lam tựa bên tay trái Ngôn Âm cười nói.


Ngôn Âm vẫn ngồi nghiêm trang như trước, mắt nhìn thẳng không nói gì, cho nên nói ta phải làm sao mở miệng mới tốt đây !!!?


"Nói nhỏ cho ngươi biết a, hiện tại trong Bách Hoa Lâu này trên lầu hai cũng có một vị đại nhân có sở thích như là ngươi a." nữ tử y phục tím bên tay phải Ngôn Âm nhìn thoáng qua trên lầu nói.


Nghe vậy, ánh mắt Ngôn Âm giải trừ trạng thái nhìn thẳng, hơi quay đầu giương mắt nhìn lên cánh cửa gian phòng đóng kín trên lầu hai, nàng đối với cái người được những người này nhắc lại nhiều lần kia có chút hiếu kỳ, nàng nhìn ra được khi những người này nhắc đến người đó có chút kính nể.


Vậy thì đó là ai, mới khiến những người ở đây phải thảo luận đến mức vừa tôn kính vừa sợ?


"Ai nha ~ chuyện vị đại nhân kia chúng ta không thể quản được, hơn nữa Linh Lung bồi trước, chúng ta vẫn nên bớt thảo luận chuyện này, miễn đến lúc đó lại khiến cho ma ma nổi giận." nữ tử lục y khoát tay nói, "chúng ta nên hầu hạ thật tốt vị chủ trước mắt đi a."


"Linh Lung?" Ngôn Âm lại nghe thêm một cái tên xa lạ từ miệng nữ tử kia, liền đọc lại một lần.


"Cô nương, ngươi không phải người bản xứ, sợ là không biết, Bách Hoa Lâu chúng ta ở kinh thành này chính là thanh lâu nổi danh nhất a, mà Linh Lung chính là nghệ kỹ nổi danh nhất Bách Hoa Lâu chúng ta a, nàng nhảy múa nổi danh nhất kinh thành, nàng đứng thứ hai thì không ai dám nói đứng thứ nhất, không biết có bao nhiêu quý tộc hoàng cung vì nàng cam nguyên táng gia bại sản cũng không tiếc, thậm chí đến cả thánh thượng ở đây nhìn thấy nàng thì sau đó miệng không ngừng khen nữ tử này chỉ có trên trời. Từ đó về sau Linh Lung được xưng bằng một cái danh, gọi là Lung Linh tiên nữ." nữ tử lam y giải thích.


"Linh Lung này cũng thật lợi hại." Ngôn Âm nghe xong cảm thán một câu.


"Cái này cũng không là gì, Linh Lung không chỉ nhảy đẹp, mà dung mạo của nàng cũng là nhất đẳng, cả kinh thành này ngoại trừ vị đại nhân kia thì không có mấy ai có thể so với nàng. dĩ nhiên dung mạo cô nương cũng không kém a." nữ tử lam y nói đến phần sau liền chuyển đề tài, lấy lòng Ngôn Âm, dù sao hiện tại Ngôn Âm là khách nhân của các nàng, không thể để cho Ngôn Âm mất hứng a.


Ngôn Âm đối với nữ tử lam y khen tặng chỉ cười nhạt, không làm động tác dư thừa, nàng cảm thấy nếu nhìn bình thường thì Linh Lung này quá chói mắt huy hoàng, thực sự mà nói thì có chút giống ai đó, cả người lúc nào cũng một thân hồng y, không đứng đắn, gia hỏa xinh đẹp quyến rũ như hồ ly tinh. ( xa cuối chân trời Hoa Ngọc: hắt xì! không lẽ có tiểu yêu tinh nào đó đang nhớ ta a?)


"Ai nha ~ không nói những thứ này, cô nương đến đây tìm vui, tỷ muội chúng ta sẽ hầu hạ cô nương thật tốt a." lúc này nữ tử y phục tím liền ôm tay Ngôn Âm, dùng thân thể của mình hữu ý vô ý cà cà Ngôn Âm.


Biểu tình Ngôn Âm liền cứng ngắc, cảm giác nữ tử y phục tím cọ cánh tay mình, toàn thân cũng bắt đầu khó chịu, quả thực là quá xấu hổ a.


"Đúng vậy, nếu cô nương thích, tỷ muội chúng ta sẽ phục vụ cô nương thật tốt a." nữ tử lam y cũng ghé sát Ngôn Âm, cả thân thể cũng nhanh muốn dán lên người Ngôn Âm.


Ngôn Âm triệt để cương cứng người, không nhúc nhích, hoàn toàn không biết nên đối mặt với tình huống này như thế nào, bất quá khóe miệng nàng giật giật, nhìn qua cũng biết nàng đang cố gắng kiềm chế.


"Cô nương đừng vờ đứng đắn a, đến đây thì chỉ cần vui vẻ là tốt a, không cần lo lắng gì nhiều." nữ tử lục y uốn éo người đến gần Ngôn Âm, vươn tay định cởi vạt áo Ngôn Âm.


Xoạt!


Khi lục y nữ tử sắp đụng đến Ngôn Âm, nàng rốt cục nhịn không được, liền đứng dậy, liền dùng linh lực phi thân nhảy đi, thoát khỏi đám nữ tử phóng lên hành lang lầu hai.


Đám nữ tử bên dưới bị động tác của Ngôn Âm làm kinh ngạc, chờ đến khi phản ứng kịp thì phát hiện Ngôn Âm đã không ngồi tại chỗ nữa, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện Ngôn Âm đã đứng trên lầu hai hành lang.


Đám nữ tử sửng sốt vài giây sau đó liền phản ứng, nhất thời ánh mắt nhìn Ngôn Âm cũng thay đổi, trở nên kinh hỉ cùng sùng bái.


Dù sao chiêu thức đó của Ngôn Âm với người bình thường thì không thể làm được, cho dù luyện từ nhỏ ở nhà cũng không làm được, lầu hai.... độ cao... ít nhất là hơn ba thước, có luyện ở nhà từ nhỏ nhưng cũng không dễ nhảy lên lầu cao như vậy, trừ phi người này không bình thường, mà trong thế giới này không chỉ có người bình thường mà còn có người tu tiên.


"Khụ khụ..." Ngôn Âm lúng túng ho nhẹ hai tiếng, nàng nhìn ánh mắt đám nữ tử xem mình cùng biết có thể thân phận người tu tiên của mình sắp bại lộ, thấy chỗ này không thích hợp ở lâu, liền tự trách mình không biết khắc chế, nhưng cái này quả thực khó khăn a, toàn thân đều nổi da gà, ta phải giữ mình trong sạch a.


"Ta vốn không muốn ở đây, chỉ vô tình đi ngang vô ý bị dẫn vào, hai thỏi vàng này coi như bồi thường hôm nay mạo phạm chư vị, mong chư vị nhìn thấy việc hôm nay đừng nói ra." nói xong, Ngôn Âm liền lấy trong nhẫn trữ vật ra hai thỏi vàng lấp lánh, linh lực trên tay khẽ động, hai thỏi vàng liền bay đến bàn đám nữ tử, tiếp nàng xoay người ly khai Bách Hoa Lâu, để lại đám nữ tử trố mắt kinh ngạc nhìn.


Thật vất vả chạy ra khỏi Bách Hoa Lâu, ra khỏi bên ngoài, Ngôn Âm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, may mà ta chạy nhanh, cũng may là mới sáng sớm Bách Hoa Lâu cũng không quá nhiều người đến, nếu không sẽ phát sinh chuyện gì cũng không biết, quả nhiên thanh lâu này quá đáng sợ rồi.


Cùng lúc đó, sau khi Ngôn Âm vừa rời đi từ gian phòng đó cánh cửa liền két một tiếng mở ra, từ bên trong một vị nữ tử đi ra, trên người mặc bộ y phục tím nhạt, tướng mạo diễm lệ động lòng người, một người nữa mặc y phục xanh thẫm quý giá, khuôn mặt anh khí mỹ lệ.


"Vừa rồi ngươi thấy rồi chứ?" nữ tử y sam xanh thẫm quay đầu nhìn nữ tử y phục tím nói.


"Ân, xuyên qua khe cửa nhìn thấy hết." nữ tử y phục tím gật đầu nói.


"Thân phận của nàng không hề đơn giản... còn dùng được hay không cũng khó nói."


"Với thân phận của nàng ngươi có chắc nắm được? nếu nàng muốn đi ngươi cũng khó giữ được."


"Ta sẽ có cách."


"Vậy ta chờ xem kịch vui."


"Sẽ không để ngươi thất vọng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện