「Edit: Tư Nghiên.」

「Beta: Tiểu Hy Hy.」

***

Cố Thịnh Nhân tỉnh lại trong một trận hương khí kỳ lạ.

Nàng mở mắt, thấy được cảnh tượng mỹ lệ chưa bao giờ gặp phải.

Vô số loài hoa mà nàng không biết tên nở rộ, những mùi hương này là tỏa ra từ những đóa hoa đó.

Nhưng thứ khiến nàng giật mình lại không phải thứ này.

Những cánh hoa bày ra dáng múa tuyệt đẹp trong không trung, một "người" ưu nhã ngồi ở giữa vuốt ve đàn hạc, nàng có chút hoài nghi, mình bị hoa mắt? Nàng chớp chớp mắt, bắt đầu kêu gọi hệ thống.

“Ký chủ không cần hoài nghi, hiện giờ cô đang ở trong Thiên Cảnh của thế giới này.” Hệ thống trả lời.

Thiên Cảnh?

Ký ức thuộc về Hathaway online trong một giây. Đây không phải là nơi thần minh cư trú trong truyền thuyết sao?


Vậy... Cố Thịnh Nhân nhìn những “người" có đội cánh trắng như tuyết kia, thật là thiên sứ sao?

Chẳng lẽ mình làm nhiệm vụ thất bại, sau khi chết đi ở vô tận vực sâu, mình được đưa tới Thiên Cảnh?

Cố Thịnh Nhân bắt đầu lo lắng cho mình, nhiệm vụ thất bại rồi ư?

Hệ thống còn chưa kịp nói chuyện, cảm giác thấy gì đó, lại không nói nữa.

Thần Quang Minh nhìn tín đồ của hắn vẻ mặt kinh ngạc ngồi một chỗ, hiển nhiên không hiểu tình huống trước mắt.

Hắn vẫy vẫy tay, cho những thiên sứ tò mò đi xuống, đi tới bên người Cố Thịnh Nhân.

Cố Thịnh Nhân cảm giác thấy có hơi thở xung quanh, theo bản năng nhìn sang, ngay lập tức ngây dại.

Nàng chưa từng gặp người nào đẹp như thế.

Không, hắn là thần.

Ngay cả Cố Thịnh Nhân chưa từng thấy gương mặt của thần Ánh Sáng trước đây, nhưng giờ phía này, chỉ cần liếc mắt một cái, nàng liền có thể nhận ra vị trước mặt chính là thần Ánh Sáng.


Tín ngưỡng mà hệ thống ngưng tụ cho nàng giờ mới có tác dụng, ngay khi nhận ra thần Ánh Sáng, cả người nàng đều kích động hẳn lên.

Cố Thịnh Nhân hé miệng, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ mờ mịt, trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân trước mặt, dường như khó có thể tin được, mình lại may mắn đến thế, có thể nhìn thấy thần, nhất thời quên mất phải hành lễ.

Thần Ánh Sáng cũng sẽ không truy cứu chuyện nàng thiếu quy củ, trên thực tế, hắn đang tâm tình cực tốt nhìn tín đồ ngày thường ôn hòa đạm nhiên này nhìn mình với bộ dáng ngốc lăng.

Đây cũng là lời khẳng định đối với mị lực của hắn, không phải sao?

Thần Ánh Sáng cười khẽ khiến Cố Thịnh Nhân hồi thần lại, sắc mặt nàng hơi đỏ, vội vàng đứng dậy muốn thỉnh tội.


Thần Quang Minh vươn một bàn tay tới đỡ nàng: “Không cần đa lễ".

Một mùi hương hoa sen quen thuộc quẩn quanh Cố Thịnh Nhân, khiến nàng có chút ngốc.

Người yêu đời này, thế nhưng lại là, thần?

Cố Thịnh Nhân lại bị kinh hách một lần nữa, lại ngồi xuống theo ý của Thần.

Thần Quang Minh có chút buồn cười nhìn bộ dáng ngốc ngơ của tín đồ này, nhìn qua thì cực kỳ ngoan ngoãn, còn đâu khí thế hy sinh chính mình nghĩ cách cứu viện lúc ở Khốn Ách Chi Địa nữa.

Nhớ tới chuyện này, tâm tình Thần Ánh Sáng lại khó chịu một phần.

Tuy rằng Carlos là hóa thân của hắn, nhưng mà nghĩ lại, nàng vì Carlos mà đi chịu chết, tâm tính hắn vẫn thấy khó chịu.

Loại chuyện ăn giấm của chính mình như này, thần Ánh Sáng cao quý mới không thừa nhận đâu.
Cuối cùng Cố Thịnh Nhân cũng tiêu hóa được sự thật người yêu của nàng lại là đại Boss này.

Nàng nhìn thần Ánh Sáng một cái, tâm tính tốt hơn rất nhiều.

Có plug-in như vậy, còn lo không hoàn thành nhiệm vụ sao?

Khó trách lúc trước hệ thống nói như vậy.

Thần Ánh Sáng thấy nàng trộm liếc mình một cái, rồi một mình ngồi một góc cười cười, khuôn mặt đỏ bừng.

Tâm tình hắn cũng theo đó mà tốt lên một cách kỳ diệu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện