Sau khi ăn tối xong Đường Chung Dịch muốn đưa Ninh Chiêu đi tản bộ, cô cũng không có từ chối, ngoan ngoãn theo anh ra ngoài.
Người của Đường gia ở lại trong nhà nhìn bọn họ, mẹ Đường cảm thán nói: "Cô bé tốt như vậy, sao lại bị cái bệnh đó chứ?"
Ba Đường khẽ nói: "Tôi thấy tình trạng con bé còn tốt, so với những người có tình trạng như vậy tôi từng thấy qua thì tốt hơn nhiều, thế nhưng còn việc ba mẹ con bé... Haiz, cứ lừa trước vậy."
"Ninh Chiêu, anh tên Đường Chung Dịch. Em gọi tên anh đi."
Ninh Chiêu nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh một cái, Đường Chung Dịch nhìn cô đầy mong đợi, ai ngờ Ninh Chiêu chỉ nhìn anh một cái sau đó tiếp tục cúi đầu.
Đường Chung Dịch có chút thất vọng nhưng cũng biết bây giờ cô có thể gần gũi mình đã là rất khó, cũng không bắt buộc.
"Chiêu Chiêu, anh có thể gọi như vậy chứ?" Đường Chung Dịch nhìn vào mặt cô bé bên cạnh.
Đương nhiên Cố Thịnh Nhân không có trả lời anh.
"Vậy anh sẽ coi như em đồng ý, Chiêu Chiêu." Trong mắt Đường Chung Dịch đều là ý cười.
Sau khi đi dạo xong Đường Chung Dịch đưa người về nhà, dẫn Cố Thịnh Nhân tới căn phòng Đường gia chuẩn bị cho cô.
Căn phòng này giống phòng của Ninh Chiêu ở Ninh gia như đúc, cùng màu sắc, cùng đồ dùng trong nhà, thậm chí ngay cả góc độ trưng bày cũng giống như đúc.
Rõ ràng người của Đường gia đã bỏ ra nhiều công sức với Ninh Chiêu.
Thật ra Đường Chung Dịch không thích mày sắc tẻ nhạt khô khan này, thế nhưng khi anh đã thử thay màu đồ dùng trong phòng lại bị Ninh Chiêu kháng cự.
Cô không có cãi lộn, nhưng lại cố chấp với thứ trước mặt, cặp mắt hoa đào trừng Đường Chung Dịch, thậm chí hiếm khi thấy cô mở miệng nói ra ý mình: "Không đổi!"
Đường Chung Dịch chỉ cảm thấy Ninh Chiêu như vậy vô cùng tươi mới, tuy trước đó cô rất yên tĩnh, nhưng dù sao cũng như cách một thế giới với mình, mà bây giờ, cô mới giống như là một con người có máu có thịt thật sự.
Anh đã liên hệ với bác sĩ luôn phụ trách bệnh của Ninh Chiêu, lấy được kết quả có thể nói là rất tốt.
Vị chuyên gia kia nói là thật ra Ninh Chiêu được cho là hồi phục rất tốt, gần như bây giờ cô có thể tự đảm nhiệm sinh hoạt, chẳng qua không thích nói chuyện, không thích giao lưu với người lạ.
Lúc ba Ninh mẹ Ninh ở nhà, cô sẽ cười, sẽ làm nũng với họ, gần như không có khác người bình thường.
Khi tới Đường gia, chắc là đột nhiên ở trong hoàn cảnh lạ lẫm nên kháng cự theo bản năng.
Ông biết Ninh Chiêu cảm thấy ỷ lại vào Đường Chung Dịch còn hết sức kinh ngạc, dù sao người bệnh bị bệnh tự kỷ sẽ chỉ ỷ lại người thân bên cạnh mình, bình thường đều luôn bên người nhà mình, Ninh Chiêu mới chỉ gặp Đường Chung Dịch có một lần mà đã cảm thấy ỷ lại thật là kỳ lạ.
Đường Chung Dịch nghĩ trong đầu tới những lời chuyên gia nói, nhìn Ninh Chiêu trước mặt bời vì cảm xúc kích động mà hai gò má có chút hồng, trong lòng mong đợi sẽ có một ngày, Ninh Chiêu có thể cười với mình, làm nũng với mình, gọi tên của mình.
Cố Thịnh Nhân thấy người đàn ông này còn không có ý rời đi, khẽ thở dài trong lòng, bắt đầu đứng dậy.
Cô đi đến bên tủ quần áo của mình, mở tủ, lấy quần áo, đóng tủ, đi vào phòng tắm, xả nước, đứng đấy đợi khoảng ba phút, tắt nước, đóng cửa phòng tắm, bắt đầu chuẩn bị cởi quần áo.
Đường Chung Dịch có chút sững sờ khi thấy một loạt hành động của cô, cuối cùng mới kịp phản ứng đối phương muốn đi tắm. Anh vội ho một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng của Ninh Chiêu.
Thoải mái nằm trong bồn tắm, cuối cùng còn lại có một mình mình, vẻ mặt Ninh Chiêu trở nên hoạt bát, cô nhắm mắt lại hưởng thụ.
***
[Lời dịch giả: Vì một số lý do nên nhóm dịch sẽ dừng việc dịch truyện này tại đây, rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ trong thời gian qua.]
Người của Đường gia ở lại trong nhà nhìn bọn họ, mẹ Đường cảm thán nói: "Cô bé tốt như vậy, sao lại bị cái bệnh đó chứ?"
Ba Đường khẽ nói: "Tôi thấy tình trạng con bé còn tốt, so với những người có tình trạng như vậy tôi từng thấy qua thì tốt hơn nhiều, thế nhưng còn việc ba mẹ con bé... Haiz, cứ lừa trước vậy."
"Ninh Chiêu, anh tên Đường Chung Dịch. Em gọi tên anh đi."
Ninh Chiêu nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh một cái, Đường Chung Dịch nhìn cô đầy mong đợi, ai ngờ Ninh Chiêu chỉ nhìn anh một cái sau đó tiếp tục cúi đầu.
Đường Chung Dịch có chút thất vọng nhưng cũng biết bây giờ cô có thể gần gũi mình đã là rất khó, cũng không bắt buộc.
"Chiêu Chiêu, anh có thể gọi như vậy chứ?" Đường Chung Dịch nhìn vào mặt cô bé bên cạnh.
Đương nhiên Cố Thịnh Nhân không có trả lời anh.
"Vậy anh sẽ coi như em đồng ý, Chiêu Chiêu." Trong mắt Đường Chung Dịch đều là ý cười.
Sau khi đi dạo xong Đường Chung Dịch đưa người về nhà, dẫn Cố Thịnh Nhân tới căn phòng Đường gia chuẩn bị cho cô.
Căn phòng này giống phòng của Ninh Chiêu ở Ninh gia như đúc, cùng màu sắc, cùng đồ dùng trong nhà, thậm chí ngay cả góc độ trưng bày cũng giống như đúc.
Rõ ràng người của Đường gia đã bỏ ra nhiều công sức với Ninh Chiêu.
Thật ra Đường Chung Dịch không thích mày sắc tẻ nhạt khô khan này, thế nhưng khi anh đã thử thay màu đồ dùng trong phòng lại bị Ninh Chiêu kháng cự.
Cô không có cãi lộn, nhưng lại cố chấp với thứ trước mặt, cặp mắt hoa đào trừng Đường Chung Dịch, thậm chí hiếm khi thấy cô mở miệng nói ra ý mình: "Không đổi!"
Đường Chung Dịch chỉ cảm thấy Ninh Chiêu như vậy vô cùng tươi mới, tuy trước đó cô rất yên tĩnh, nhưng dù sao cũng như cách một thế giới với mình, mà bây giờ, cô mới giống như là một con người có máu có thịt thật sự.
Anh đã liên hệ với bác sĩ luôn phụ trách bệnh của Ninh Chiêu, lấy được kết quả có thể nói là rất tốt.
Vị chuyên gia kia nói là thật ra Ninh Chiêu được cho là hồi phục rất tốt, gần như bây giờ cô có thể tự đảm nhiệm sinh hoạt, chẳng qua không thích nói chuyện, không thích giao lưu với người lạ.
Lúc ba Ninh mẹ Ninh ở nhà, cô sẽ cười, sẽ làm nũng với họ, gần như không có khác người bình thường.
Khi tới Đường gia, chắc là đột nhiên ở trong hoàn cảnh lạ lẫm nên kháng cự theo bản năng.
Ông biết Ninh Chiêu cảm thấy ỷ lại vào Đường Chung Dịch còn hết sức kinh ngạc, dù sao người bệnh bị bệnh tự kỷ sẽ chỉ ỷ lại người thân bên cạnh mình, bình thường đều luôn bên người nhà mình, Ninh Chiêu mới chỉ gặp Đường Chung Dịch có một lần mà đã cảm thấy ỷ lại thật là kỳ lạ.
Đường Chung Dịch nghĩ trong đầu tới những lời chuyên gia nói, nhìn Ninh Chiêu trước mặt bời vì cảm xúc kích động mà hai gò má có chút hồng, trong lòng mong đợi sẽ có một ngày, Ninh Chiêu có thể cười với mình, làm nũng với mình, gọi tên của mình.
Cố Thịnh Nhân thấy người đàn ông này còn không có ý rời đi, khẽ thở dài trong lòng, bắt đầu đứng dậy.
Cô đi đến bên tủ quần áo của mình, mở tủ, lấy quần áo, đóng tủ, đi vào phòng tắm, xả nước, đứng đấy đợi khoảng ba phút, tắt nước, đóng cửa phòng tắm, bắt đầu chuẩn bị cởi quần áo.
Đường Chung Dịch có chút sững sờ khi thấy một loạt hành động của cô, cuối cùng mới kịp phản ứng đối phương muốn đi tắm. Anh vội ho một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng của Ninh Chiêu.
Thoải mái nằm trong bồn tắm, cuối cùng còn lại có một mình mình, vẻ mặt Ninh Chiêu trở nên hoạt bát, cô nhắm mắt lại hưởng thụ.
***
[Lời dịch giả: Vì một số lý do nên nhóm dịch sẽ dừng việc dịch truyện này tại đây, rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ trong thời gian qua.]
Danh sách chương