Ngày thứ hai, tú bà phái người đi Lệ Kiếm sơn trang tìm Quân Vô Nhai. Không có gì bất ngờ xảy ra khi Quân Vô Nhai không có ở trong trang, vì thế chỉ phải tay không mà về. Lúc tú bà đem tin tức này nói cho Thanh Hoan, cảm thấy có chút lo lắng, sợ nàng suy nghĩ xúc động, trong lòng nghĩ quẩn. Không ngờ Thanh Hoan lại hết sức bình tĩnh:
"Ma ma không cần lo lắng cho con. Nếu chàng đi vắng thì thôi, con không gặp được cũng phải."
Tú bà thử dò xét nói:
"Vậy còn chuyện của con thì…"
“Chàng bỏ lại con đi chơi cùng tiểu muội của chàng. Con không tìm được chàng thì còn có thể làm sao bây giờ?”
Không biết là có phải là ảo giác của mình hay không, tú bà cảm giác nha đầu trước mắt có chỗ nào đó không giống với lúc trước. Nàng tiến lên một bước an ủi:
"Con cũng không cần quá đau lòng, nam tử trên thế gian này đều là bạc tình bạc nghĩa như thế. Nếu như trong lòng con khó chịu thì cứ khóc một trận thật to. Nhưng mà… Nước mắt của nữ nhân chúng ta là dùng để làm đau lòng đám nam nhân kia, chứ không dùng để làm khó chịu chính mình.”
Thanh Hoan nhìn hình ảnh của chính mình phản chiếu trong gương, thân thể của nữ hồn thất thất có dung mạo xinh đẹp động lòng người. Nàng lại sống ở Ỷ Hương viện nhiều năm như vậy. Từ lâu thì mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của nàng đều có thể mê hoặc tất cả chúng sinh trong thiên hạ. Một nữ tử như vậy có thể làm điên cuồng bất kỳ một người đàn ông nào. Ma ma nói rất đúng, cần gì phải để tâm tư trên người một người đàn ông? Đường Thanh Hoan nàng, thật là sống uổng phí vài chục năm, đến bây giờ còn suy nghĩ không thông một cái đạo lý.
"Ma ma dạy rất đúng, Thất Thất đã hiểu."
Nàng đứng lên, đi về hướng tú bà, chậm rãi cầm tay của đối phương.
Tay tú bà thập phần mềm mại, bà mặc dù đã là người gần tuổi trung niên, dung mạo vẫn xinh đẹp như hoa, nếp nhăn khóe mắt cũng che không được nét phong tình vạn chủng của bà. Không ít khách nhân đến Ỷ Hương viện này, không phải là vì các cô nương khác mà chính là vì đến xem dung mạo của tú bà. Bà cũng sẽ tiếp khách quý nhưng lại không bao giờ động tâm trước bất kỳ một người nam nhân nào nữa.
"Ma ma, có thể giúp con một việc không?"
Thanh Hoan nói.
"Con muốn ta giúp con cái gì?”
Lúc còn trẻ tú bà cũng từng yêu một người nam nhân, còn cùng nam nhân kia châu thai ám kết nhưng đáng tiếc không thể giữ được đưa bé. Lúc con của bà bị mất, nam nhân kia cũng không ở bên cạnh bà. Khi đó, bà liền minh bạch tình cảm trên thế gian này rất mỏng manh, ai có thể quản được chuyện tình cảm chứ? Ở trước mặt quyền thế cùng địa vị, cái gì cũng có thể bị hy sinh.
Tuổi của Thanh Hoan còn nhỏ hơn đứa con bị mất của bà nhiều nhưng nha đầu này từ lúc còn nhỏ đã hết sức nghe lời.
Từ lúc vào Ỷ Hương viện, nàng cũng không giống những nữ tử khác, tự cho mình là thanh cao cố ra sức giãy giụa, phản kháng. Nàng chưa từng chống đối với bà lại rất tri kỷ.
Nói thật ra, nếu trong lòng tú bà đối tình yêu còn có một tia ước ao và tín nhiệm thì bà sẽ không để Hoa tam làm nhục Thanh Hoan. Cùng với ngày sau đau khổ rơi lệ thì chẳng thà thừa dịp tơ tình chưa thâm dùng đao cắt đứt, còn tốt hơn sau này trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh.
"Con đã không thể cùng Quân Vô Nhai cùng một chỗ thì cũng không muốn cùng bất kỳ một người nam tử nào ở bên nhau nữa."
Thanh Hoan nói:
"Hoa tam kia liên tiếp vũ nhục con, muội muội hắn lại tâm cơ thâm trầm, muốn đem Quân Vô Nhai từ trong tay của con cướp đi. Ma ma, người nói xem con có thể ngậm bồ hòn làm ngọt sao?”
Nhìn thấy trong đáy mắt thiếu nữ tràn đầy âm mưu, tú bà nở nụ cười:
"Nữ nhân chúng ta tuy rằng địa vị thấp nhưng nếu là dùng đầu óc thì có cái gì không làm được chứ? Chỉ cần con hạ quyết tâm, trên đời này, có cái gì mà con không thể chiếm được?"
Thanh Hoan cong miệng lên cười:
"Nói như thế, như vậy ngày sau liền làm phiền ma ma rồi."
Rất nhanh tú bà liền vì Thanh Hoan tìm được một tiểu nha đầu cơ trí, nha đầu kia ước chừng mười hai mười ba tuổi. Là tú bà mua được từ chỗ mẹ mìn, cũng là một đứa trẻ có số khổ, bị cha mẹ của mình bán đi. Lăn qua lộn lại, lại đi vào Ỷ Hương viện, tên là Tiên Đào.
Tiên Đào là một nha đầu cực kỳ thông minh, làm người cũng thành thật. Có thể đi theo bên người Thanh Hoan mà không cần làm kỹ nữ, nàng tự nhiên vô cùng vui vẻ. Ngươi xem a, thế gian này, không chỉ có nam nhân mới xem thường kỹ nữ mà cả nữ nhân cũng xem thường kỹ nữ.
Nhắc tới cũng rất là kỳ quái, vì sao trên đời này, phái nữ lại mặc người xem thường vũ nhục, đại đa số đều là nữ tính mà? Tuy rằng Tiên Đào cũng không nói gì nhưng Thanh Hoan biết, trong lòng nha đầu kia không đồng ý đối với việc nàng cam tâm ở lại Ỷ Hương viện. Hy vọng nàng có thể rời khỏi nơi này, tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn.
Cuộc sống tốt hơn, đó là thứ căn bản không tồn tại. Nếu là làm thiếp hay nô tì cho người khác, tuy rằng có thể thoát ly thân phận ti tiện lại xóa không mất sự hèn mọn trong lòng.
Chủ nhà có thể tùy ý giết chết tỳ thiếp cùng nô tì trong nhà. Gái lầu xanh dáng người xinh đẹp ánh mắt câu hồn, phu nhân đàng hoàng làm sao có thể nhường nhịn? Nếu là vào cửa, tự nhiên không thiếu bị khi dễ. Cùng nhiều nữ tử chia sẻ một phu quân, nhiều lúc con của mình cũng không giữ được.
Còn nếu là rời khỏi thanh lâu ở một mình, một khi để người ngoài biết được ngươi từng là nữ tử thanh lâu. Nếu người khác không vừa mắt ngươi thì sao? Đã từng có một vị tỷ tỷ, dành dụm đủ tiền để chuộc rời khỏi Ỷ Hương viện, nàng thuê một gian tiểu viện ở một mình nhưng mà hàng xóm xung quanh lại không chịu được, suốt ngày giội uế vật vào cửa sổ nhà nàng. Lúc mua thức ăn thì người bán hàng cũng không thèm bán cho nàng. Các nữ nhân khinh bỉ nàng, các nam nhân luôn muốn chiếm tiện nghi của nàng. Đêm hôm khuya khoắt cho dù có người nghe thấy nàng hô to cứu mạng, cũng không có ai thèm quan tâm đến nàng.
Tất cả mọi người sẽ nghĩ: nàng là kỹ nữ, đã sớm cùng ngàn người ngủ bị vạn người gối. Nữ nhân như vậy, có nam nhân tới cửa hẳn sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Không phải rất đúng ý nàng ta sao?
Cuối cùng, tỷ tỷ kia bị ép buộc đến nổi phải trở về Ỷ Hương viện. Từ đó về sau cũng không đề cập tới việc rời đi nữa.
Trong kịch kép nam hát, danh kỹ hoàn lương, vào cung làm phi, về nhà làm vợ nhưng cuối cùng lại mấy người có kết cục tốt như vậy? Chẳng thà ở lại chỗ này, ít nhất là ngươi có thể chọn lựa nam nhân mà không phải cùng nhiều nữ nhân đi tranh đoạt một người nam nhân.
Thanh Hoan uống trà, khóe miệng mỉm cười nhìn Tiên Đào đang bận rộn. Nha đầu này hiện tại không hiểu nhưng rồi có một ngày nàng sẽ hiểu. Đến ngày đó, nàng sẽ biết, vô luận nữ tử lựa chọn thành thân hay không thành thân, hoàn lương hay không hoàn lương, làm mẫu thân hay không làm mẫu thân thì đều là quyền tự do của từng người.
Cũng có lẽ, nàng sẽ giống như tú bà hoặc là giống như rất nhiều tỷ muội ở Ỷ Hương viện, tan nát cõi lòng một lần, từ nay về sau cũng không còn đề cập tới hai chữ hoàn lương nữa.
Hoàn lương! Hoàn lương, chính là bản thân tự cho mình là người đê tiện!
Đại khái qua mấy ngày, rốt cục Quân Vô Nhai tranh thủ được thời gian lại đến Ỷ Hương viện. Mấy ngày nay hắn đều bị hoa Nhứ nhi quấn quít, dẫn theo nàng chơi đùa nơi nơi. Trong lòng rất nhớ Thanh Hoan nhưng hắn thật sự là không thể thoát thân.
Không biết nàng sống có tốt không?
Quân Vô Nhai vừa nghĩ vừa chuẩn bị bước chân lên lầu nhưng ngay lúc một chân hắn mới vừa đặt lên thang lầu thì một mỹ nữ ăn mặc y phục thêu hoa bu lại, mùi thơm xông vào mũi, khăn tay múa may ở trước mặt hắn:
"A! Đây không phải Vô Nhai công tử sao? Sao vậy! Hôm nay là làn gió nào đem người thổi tới Ỷ Hương viện chúng ta vậy?"
Lời này vừa nói ra, các cô nương ở Ỷ Hương viện đều che miệng cười.
Quân Vô Nhai nhíu mày, trước kia hắn cũng thường xuyên đến nhưng những cô gái này xưa nay đều là đối với hắn nhìn như không thấy. Tại sao lần này lại nói như thế?
"Cô nương, ta tới tìm Thất Thất, thỉnh cô nương nhường đường."
Nụ cười trên mặt nữ tử càng tươi hơn, thân mình nàng mềm mại giống như như rắn nước tiến vào trong lòng người nam nhân bên cạnh, tùy ý tay của người nam nhân này ở trên người mình vuốt ve, ngoài miệng trêu đùa:
"Công tử nói cái gì vậy! Thất Thất cô nương của chúng ta chính là hoa khôi đứng đầu bảng Ỷ Hương viện. Cho dù công tử có tiền cũng không phải muốn gặp là có thể gặp nha. Bọn tỷ muội, các ngươi nói có phải hay không?"
Quân Vô Nhai không muốn tiếp tục cùng nàng dây dưa, trực tiếp vòng qua người nàng muốn đi lên lầu. Lại nghe được một loạt tiếng bước chân, làn gió thơm từng trận truyền đến, nguyên lai là tú bà từ lầu hai đi xuống. Nhìn thấy là tú bà, Quân Vô Nhai chắp tay làm lễ:
"Ma ma, ta tới tìm Thất Thất.”
Tú bà nhẹ nhàng lay động quạt tròn trong tay, lắc mông phong tình vạn chủng, từ từ đi xuống. Nhưng trong lòng lại nghĩ, cũng khó trách Thất Thất nha đầu kia đối với vị Vô Nhai công tử này nhớ mãi không quên.
Nam tử này mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, lại có võ công cao cường, đối đãi với người khác luôn ôn hòa. Nam tử như vậy, không phải là tình nhân trong mộng của các nữ tử sao? Mặc dù là bà, nếu trẻ lại vài chục tuổi, nhìn thấy nam tử như vậy cũng sẽ động tâm nha! Trong lòng thì nghĩ như vậy, ngoài miệng lại phá lệ lãnh đạm:
"Vô Nhai công tử nói sai rồi, Thất Thất của chúng ta cũng không phải là người nào đều có thể nhìn thấy. Hơn nữa bây giờ nàng không khỏe, hay là công tử ngày khác quay trở lại đi."
Nàng không khỏe?!
"Tại sao không phái người nói cho ta biết?"
Quân Vô Nhai nóng nảy:
"Nàng có sao không? Đã khỏe chưa?"
"Công tử trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm sự sống chết của nha đầu Thất Thất?"
Một cô gái khác cười nói:
"Người ta bận rộn dẫn mỹ nhân bơi hồ, thả diều, dùng trà nghe bình thư, bận rộn như thế. Làm sao có thời gian đây!"
Nghe vậy, Trên mặt Quân Vô Nhai lộ ra vẻ xấu hổ. Kỳ thật hắn cũng biết mình sai.
Gần một tháng không tới thăm Thất Thất, là hắn không tốt.
Thật sự là Nhứ Nhi rất dính người, mặc kệ hắn ở nơi nào nàng đều muốn đi theo. Hắn lại không thể luôn đem một nha đầu đàng hoàng vào kỹ viện. Nên chỉ phải tạm thời tránh mà không thấy Thất Thất. Thật vất vả Hoa gia tam huynh đệ đều tới, rốt cục có thể đánh lạc hướng sự chú ý của nha đầu kia, trốn đến nơi này. Không biết Thất Thất có giận dỗi hắn hay không nữa? Xem bộ dáng đám người tú bà, sợ là nàng rất tức giận?
"Là tại hạ sơ sót, làm phiền các vị ở trước mặt Thất Thất nói tốt giùm vài câu.”
Tú bà lại cự tuyệt hắn nhận lấy ngân phiếu của hắn:
"Cô nương ở Ỷ Hương viện của chúng ta cũng không phải ai đều có thể dùng tiền là mua được. Công tử hãy quay trở về đi! Nếu Thất Thất khỏe lại, muốn gặp công tử, tự nhiên sẽ liên lạc với công tử. Tinh thần nàng không được tốt, công tử hãy cho nàng một chút thời gian nghỉ ngơi."
Quân Vô Nhai bị lý do này thuyết phục, thật sự thì hắn không muốn đánh nhiễu người trong lòng. Vì thế hắn chỉ phải quay đầu rời đi, miệng thì không ngừng dặn dò, một khi Thất Thất khỏe lại, phải lập tức báo tin cho hắn.
Tú bà cười híp mắt tiễn hắn rời đi, Quân Vô Nhai cho rằng là bà đã chấp thuận lời nhờ vả của mình. Nhưng hắn lại không chú ý tới, từ đầu tới đuôi, một câu đáp ứng bà ta cũng chưa nói.
Nhìn bóng dáng Quân Vô Nhai rời đi, Thanh Hoan ngồi ở bên cửa sổ yên tĩnh không nói. Tiên Đào thấy vậy, nhịn không được khuyên nhủ:
"Cô nương, người cũng đừng tức giận với Vô Nhai công tử. Theo cách nhìn của nô tì thì công tử đối xử với người rất tốt!"
Thanh Hoan nhìn nàng một cái, nàng lập tức cúi đầu không dám nhiều lời nữa.
"Ma ma không cần lo lắng cho con. Nếu chàng đi vắng thì thôi, con không gặp được cũng phải."
Tú bà thử dò xét nói:
"Vậy còn chuyện của con thì…"
“Chàng bỏ lại con đi chơi cùng tiểu muội của chàng. Con không tìm được chàng thì còn có thể làm sao bây giờ?”
Không biết là có phải là ảo giác của mình hay không, tú bà cảm giác nha đầu trước mắt có chỗ nào đó không giống với lúc trước. Nàng tiến lên một bước an ủi:
"Con cũng không cần quá đau lòng, nam tử trên thế gian này đều là bạc tình bạc nghĩa như thế. Nếu như trong lòng con khó chịu thì cứ khóc một trận thật to. Nhưng mà… Nước mắt của nữ nhân chúng ta là dùng để làm đau lòng đám nam nhân kia, chứ không dùng để làm khó chịu chính mình.”
Thanh Hoan nhìn hình ảnh của chính mình phản chiếu trong gương, thân thể của nữ hồn thất thất có dung mạo xinh đẹp động lòng người. Nàng lại sống ở Ỷ Hương viện nhiều năm như vậy. Từ lâu thì mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của nàng đều có thể mê hoặc tất cả chúng sinh trong thiên hạ. Một nữ tử như vậy có thể làm điên cuồng bất kỳ một người đàn ông nào. Ma ma nói rất đúng, cần gì phải để tâm tư trên người một người đàn ông? Đường Thanh Hoan nàng, thật là sống uổng phí vài chục năm, đến bây giờ còn suy nghĩ không thông một cái đạo lý.
"Ma ma dạy rất đúng, Thất Thất đã hiểu."
Nàng đứng lên, đi về hướng tú bà, chậm rãi cầm tay của đối phương.
Tay tú bà thập phần mềm mại, bà mặc dù đã là người gần tuổi trung niên, dung mạo vẫn xinh đẹp như hoa, nếp nhăn khóe mắt cũng che không được nét phong tình vạn chủng của bà. Không ít khách nhân đến Ỷ Hương viện này, không phải là vì các cô nương khác mà chính là vì đến xem dung mạo của tú bà. Bà cũng sẽ tiếp khách quý nhưng lại không bao giờ động tâm trước bất kỳ một người nam nhân nào nữa.
"Ma ma, có thể giúp con một việc không?"
Thanh Hoan nói.
"Con muốn ta giúp con cái gì?”
Lúc còn trẻ tú bà cũng từng yêu một người nam nhân, còn cùng nam nhân kia châu thai ám kết nhưng đáng tiếc không thể giữ được đưa bé. Lúc con của bà bị mất, nam nhân kia cũng không ở bên cạnh bà. Khi đó, bà liền minh bạch tình cảm trên thế gian này rất mỏng manh, ai có thể quản được chuyện tình cảm chứ? Ở trước mặt quyền thế cùng địa vị, cái gì cũng có thể bị hy sinh.
Tuổi của Thanh Hoan còn nhỏ hơn đứa con bị mất của bà nhiều nhưng nha đầu này từ lúc còn nhỏ đã hết sức nghe lời.
Từ lúc vào Ỷ Hương viện, nàng cũng không giống những nữ tử khác, tự cho mình là thanh cao cố ra sức giãy giụa, phản kháng. Nàng chưa từng chống đối với bà lại rất tri kỷ.
Nói thật ra, nếu trong lòng tú bà đối tình yêu còn có một tia ước ao và tín nhiệm thì bà sẽ không để Hoa tam làm nhục Thanh Hoan. Cùng với ngày sau đau khổ rơi lệ thì chẳng thà thừa dịp tơ tình chưa thâm dùng đao cắt đứt, còn tốt hơn sau này trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh.
"Con đã không thể cùng Quân Vô Nhai cùng một chỗ thì cũng không muốn cùng bất kỳ một người nam tử nào ở bên nhau nữa."
Thanh Hoan nói:
"Hoa tam kia liên tiếp vũ nhục con, muội muội hắn lại tâm cơ thâm trầm, muốn đem Quân Vô Nhai từ trong tay của con cướp đi. Ma ma, người nói xem con có thể ngậm bồ hòn làm ngọt sao?”
Nhìn thấy trong đáy mắt thiếu nữ tràn đầy âm mưu, tú bà nở nụ cười:
"Nữ nhân chúng ta tuy rằng địa vị thấp nhưng nếu là dùng đầu óc thì có cái gì không làm được chứ? Chỉ cần con hạ quyết tâm, trên đời này, có cái gì mà con không thể chiếm được?"
Thanh Hoan cong miệng lên cười:
"Nói như thế, như vậy ngày sau liền làm phiền ma ma rồi."
Rất nhanh tú bà liền vì Thanh Hoan tìm được một tiểu nha đầu cơ trí, nha đầu kia ước chừng mười hai mười ba tuổi. Là tú bà mua được từ chỗ mẹ mìn, cũng là một đứa trẻ có số khổ, bị cha mẹ của mình bán đi. Lăn qua lộn lại, lại đi vào Ỷ Hương viện, tên là Tiên Đào.
Tiên Đào là một nha đầu cực kỳ thông minh, làm người cũng thành thật. Có thể đi theo bên người Thanh Hoan mà không cần làm kỹ nữ, nàng tự nhiên vô cùng vui vẻ. Ngươi xem a, thế gian này, không chỉ có nam nhân mới xem thường kỹ nữ mà cả nữ nhân cũng xem thường kỹ nữ.
Nhắc tới cũng rất là kỳ quái, vì sao trên đời này, phái nữ lại mặc người xem thường vũ nhục, đại đa số đều là nữ tính mà? Tuy rằng Tiên Đào cũng không nói gì nhưng Thanh Hoan biết, trong lòng nha đầu kia không đồng ý đối với việc nàng cam tâm ở lại Ỷ Hương viện. Hy vọng nàng có thể rời khỏi nơi này, tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn.
Cuộc sống tốt hơn, đó là thứ căn bản không tồn tại. Nếu là làm thiếp hay nô tì cho người khác, tuy rằng có thể thoát ly thân phận ti tiện lại xóa không mất sự hèn mọn trong lòng.
Chủ nhà có thể tùy ý giết chết tỳ thiếp cùng nô tì trong nhà. Gái lầu xanh dáng người xinh đẹp ánh mắt câu hồn, phu nhân đàng hoàng làm sao có thể nhường nhịn? Nếu là vào cửa, tự nhiên không thiếu bị khi dễ. Cùng nhiều nữ tử chia sẻ một phu quân, nhiều lúc con của mình cũng không giữ được.
Còn nếu là rời khỏi thanh lâu ở một mình, một khi để người ngoài biết được ngươi từng là nữ tử thanh lâu. Nếu người khác không vừa mắt ngươi thì sao? Đã từng có một vị tỷ tỷ, dành dụm đủ tiền để chuộc rời khỏi Ỷ Hương viện, nàng thuê một gian tiểu viện ở một mình nhưng mà hàng xóm xung quanh lại không chịu được, suốt ngày giội uế vật vào cửa sổ nhà nàng. Lúc mua thức ăn thì người bán hàng cũng không thèm bán cho nàng. Các nữ nhân khinh bỉ nàng, các nam nhân luôn muốn chiếm tiện nghi của nàng. Đêm hôm khuya khoắt cho dù có người nghe thấy nàng hô to cứu mạng, cũng không có ai thèm quan tâm đến nàng.
Tất cả mọi người sẽ nghĩ: nàng là kỹ nữ, đã sớm cùng ngàn người ngủ bị vạn người gối. Nữ nhân như vậy, có nam nhân tới cửa hẳn sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Không phải rất đúng ý nàng ta sao?
Cuối cùng, tỷ tỷ kia bị ép buộc đến nổi phải trở về Ỷ Hương viện. Từ đó về sau cũng không đề cập tới việc rời đi nữa.
Trong kịch kép nam hát, danh kỹ hoàn lương, vào cung làm phi, về nhà làm vợ nhưng cuối cùng lại mấy người có kết cục tốt như vậy? Chẳng thà ở lại chỗ này, ít nhất là ngươi có thể chọn lựa nam nhân mà không phải cùng nhiều nữ nhân đi tranh đoạt một người nam nhân.
Thanh Hoan uống trà, khóe miệng mỉm cười nhìn Tiên Đào đang bận rộn. Nha đầu này hiện tại không hiểu nhưng rồi có một ngày nàng sẽ hiểu. Đến ngày đó, nàng sẽ biết, vô luận nữ tử lựa chọn thành thân hay không thành thân, hoàn lương hay không hoàn lương, làm mẫu thân hay không làm mẫu thân thì đều là quyền tự do của từng người.
Cũng có lẽ, nàng sẽ giống như tú bà hoặc là giống như rất nhiều tỷ muội ở Ỷ Hương viện, tan nát cõi lòng một lần, từ nay về sau cũng không còn đề cập tới hai chữ hoàn lương nữa.
Hoàn lương! Hoàn lương, chính là bản thân tự cho mình là người đê tiện!
Đại khái qua mấy ngày, rốt cục Quân Vô Nhai tranh thủ được thời gian lại đến Ỷ Hương viện. Mấy ngày nay hắn đều bị hoa Nhứ nhi quấn quít, dẫn theo nàng chơi đùa nơi nơi. Trong lòng rất nhớ Thanh Hoan nhưng hắn thật sự là không thể thoát thân.
Không biết nàng sống có tốt không?
Quân Vô Nhai vừa nghĩ vừa chuẩn bị bước chân lên lầu nhưng ngay lúc một chân hắn mới vừa đặt lên thang lầu thì một mỹ nữ ăn mặc y phục thêu hoa bu lại, mùi thơm xông vào mũi, khăn tay múa may ở trước mặt hắn:
"A! Đây không phải Vô Nhai công tử sao? Sao vậy! Hôm nay là làn gió nào đem người thổi tới Ỷ Hương viện chúng ta vậy?"
Lời này vừa nói ra, các cô nương ở Ỷ Hương viện đều che miệng cười.
Quân Vô Nhai nhíu mày, trước kia hắn cũng thường xuyên đến nhưng những cô gái này xưa nay đều là đối với hắn nhìn như không thấy. Tại sao lần này lại nói như thế?
"Cô nương, ta tới tìm Thất Thất, thỉnh cô nương nhường đường."
Nụ cười trên mặt nữ tử càng tươi hơn, thân mình nàng mềm mại giống như như rắn nước tiến vào trong lòng người nam nhân bên cạnh, tùy ý tay của người nam nhân này ở trên người mình vuốt ve, ngoài miệng trêu đùa:
"Công tử nói cái gì vậy! Thất Thất cô nương của chúng ta chính là hoa khôi đứng đầu bảng Ỷ Hương viện. Cho dù công tử có tiền cũng không phải muốn gặp là có thể gặp nha. Bọn tỷ muội, các ngươi nói có phải hay không?"
Quân Vô Nhai không muốn tiếp tục cùng nàng dây dưa, trực tiếp vòng qua người nàng muốn đi lên lầu. Lại nghe được một loạt tiếng bước chân, làn gió thơm từng trận truyền đến, nguyên lai là tú bà từ lầu hai đi xuống. Nhìn thấy là tú bà, Quân Vô Nhai chắp tay làm lễ:
"Ma ma, ta tới tìm Thất Thất.”
Tú bà nhẹ nhàng lay động quạt tròn trong tay, lắc mông phong tình vạn chủng, từ từ đi xuống. Nhưng trong lòng lại nghĩ, cũng khó trách Thất Thất nha đầu kia đối với vị Vô Nhai công tử này nhớ mãi không quên.
Nam tử này mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, lại có võ công cao cường, đối đãi với người khác luôn ôn hòa. Nam tử như vậy, không phải là tình nhân trong mộng của các nữ tử sao? Mặc dù là bà, nếu trẻ lại vài chục tuổi, nhìn thấy nam tử như vậy cũng sẽ động tâm nha! Trong lòng thì nghĩ như vậy, ngoài miệng lại phá lệ lãnh đạm:
"Vô Nhai công tử nói sai rồi, Thất Thất của chúng ta cũng không phải là người nào đều có thể nhìn thấy. Hơn nữa bây giờ nàng không khỏe, hay là công tử ngày khác quay trở lại đi."
Nàng không khỏe?!
"Tại sao không phái người nói cho ta biết?"
Quân Vô Nhai nóng nảy:
"Nàng có sao không? Đã khỏe chưa?"
"Công tử trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm sự sống chết của nha đầu Thất Thất?"
Một cô gái khác cười nói:
"Người ta bận rộn dẫn mỹ nhân bơi hồ, thả diều, dùng trà nghe bình thư, bận rộn như thế. Làm sao có thời gian đây!"
Nghe vậy, Trên mặt Quân Vô Nhai lộ ra vẻ xấu hổ. Kỳ thật hắn cũng biết mình sai.
Gần một tháng không tới thăm Thất Thất, là hắn không tốt.
Thật sự là Nhứ Nhi rất dính người, mặc kệ hắn ở nơi nào nàng đều muốn đi theo. Hắn lại không thể luôn đem một nha đầu đàng hoàng vào kỹ viện. Nên chỉ phải tạm thời tránh mà không thấy Thất Thất. Thật vất vả Hoa gia tam huynh đệ đều tới, rốt cục có thể đánh lạc hướng sự chú ý của nha đầu kia, trốn đến nơi này. Không biết Thất Thất có giận dỗi hắn hay không nữa? Xem bộ dáng đám người tú bà, sợ là nàng rất tức giận?
"Là tại hạ sơ sót, làm phiền các vị ở trước mặt Thất Thất nói tốt giùm vài câu.”
Tú bà lại cự tuyệt hắn nhận lấy ngân phiếu của hắn:
"Cô nương ở Ỷ Hương viện của chúng ta cũng không phải ai đều có thể dùng tiền là mua được. Công tử hãy quay trở về đi! Nếu Thất Thất khỏe lại, muốn gặp công tử, tự nhiên sẽ liên lạc với công tử. Tinh thần nàng không được tốt, công tử hãy cho nàng một chút thời gian nghỉ ngơi."
Quân Vô Nhai bị lý do này thuyết phục, thật sự thì hắn không muốn đánh nhiễu người trong lòng. Vì thế hắn chỉ phải quay đầu rời đi, miệng thì không ngừng dặn dò, một khi Thất Thất khỏe lại, phải lập tức báo tin cho hắn.
Tú bà cười híp mắt tiễn hắn rời đi, Quân Vô Nhai cho rằng là bà đã chấp thuận lời nhờ vả của mình. Nhưng hắn lại không chú ý tới, từ đầu tới đuôi, một câu đáp ứng bà ta cũng chưa nói.
Nhìn bóng dáng Quân Vô Nhai rời đi, Thanh Hoan ngồi ở bên cửa sổ yên tĩnh không nói. Tiên Đào thấy vậy, nhịn không được khuyên nhủ:
"Cô nương, người cũng đừng tức giận với Vô Nhai công tử. Theo cách nhìn của nô tì thì công tử đối xử với người rất tốt!"
Thanh Hoan nhìn nàng một cái, nàng lập tức cúi đầu không dám nhiều lời nữa.
Danh sách chương