Quân Vô Nhai năm nay đã mười tám tuổi, trong chốn giang hồ không ít nữ nhân ái mộ hắn. Nhưng hắn luôn luôn giữ mình trong sạch chưa từng làm bậy nên cho đến nay hắn vẫn chưa gần nữ sắc. Bỗng nhiên nhìn thấy cơ thể nữ nhân như dương chi bạch ngọc như thế này, trong lòng liền hoảng loạn.
Nhất là thân thể Thanh Hoan sinh ra có chân tay thon dài cân đối, làn da lại trắng như tuyết, mặc dù có những vết thương nhưng như vậy càng khiến nàng xinh đẹp hơn. Quân Vô Nhai cảm thấy nội tâm dao động, vội vàng niệm kiếm phổ, lúc này tay mới run rẩy bôi thuốc cho Thanh Hoan.
Cơ thể của nàng có thể nói là đã bị hắn nhìn qua rất nhiều lần, cho dù là nơi tư mật cũng không ngoại lệ. Từ đầu đến cuối Thanh Hoan đều tỏ ra vô cùng bình thản chỉ có Quân Vô Nhai đứng ngồi không yên. Việc này làm hắn có chút tức giận. Hắn nhìn thấy thân thể của nàng mà nàng lại không có một chút phản ứng nào cả sao? Thuốc mà hắn bôi cho Thanh Hoan chính là thánh phẩm trị thương. Miệng vết thương rất nhanh dùng mắt thường có thể nhìn thấy được kết vảy lại, Thanh Hoan kéo y phục bằng gấm lên lãnh đạm nói:
"Cảm ơn ân đức của công tử, tiểu nữ thật không biết như thế nào báo đáp nhưng vẫn làm phiền công tử đưa Thất Thất trở về Ỷ Hương viện."
Ỷ Hương viện? Chỗ đó quả là cách Lệ Kiếm sơn trang không xa lắm, còn là nơi giao dịch giữa giang hồ và triều đình. Cả người Quân Vô Nhai trở nên thâm trầm, mấy hôm trước lúc hắn kết giao bằng hữu, tình cờ nghe được đêm qua là ngày Ỷ Hương viện bán đấu giá hoa khôi mỗi năm một lần. Tú bà cố ý lộ ra hoa khôi lần này là một mỹ nhân mười hai tuổi, có một cơ thể quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp lại uyển chuyển mê hồn. Trước đó từng có bằng hữu hẹn hắn cùng đi chung.
Chẳng lẽ... chính là nàng?
Quân Vô Nhai nhịn không được mở miệng hỏi:
"Nàng tên gì?"
Thanh Hoan cười, nói:
"Thất Thất!"
"Thất Thất?"
Là thời kỳ trong thời kỳ xinh đẹp sao? ( Từ đồng âm trong tiếng trung)
Thanh Hoan hình như hiểu được trong lòng hắn nghĩ gì, nói:
"Là Thất Thất trong thê lương"
Quân Vô Nhai bị lời nói của nàng làm nhói, nhất thời không biết phải nói gì. Thanh Hoan không chịu ở lại Lệ kiếm sơn trang cuối cùng thì hắn chỉ đành đưa nàng trở về Ỷ Hương viện. Tú bà thấy Thanh Hoan quay trở lại rất là vui vẻ không ngừng cảm tạ hắn.
Quân Vô Nhai bỗng nhiên cảm thấy có một cổ chua xót dâng lên trong lòng, hắn chỉ có thể đứng yên nhìn nàng đi vào bên trong. Cửa Ỷ Hương viện từ từ đóng lại trước mặt hắn, giống như đem hắn và nàng chia cắt ra mỗi người một thế giới khác vậy.
Dĩ nhiên là khác rồi, hắn là trang chủ Lệ Kiếm sơn trang xuất thân cao quý lại có được tiền đồ vô lượng mà nàng bất quá chỉ là một kỹ nữ bên sông Trường Giang thôi. Hai người bất luận là thân phận hay là tri thức đều khác nhau một trời một vực.
Quân Vô Nhai không hiểu tại sao mình lại phải đứng ở chỗ này? Hắn muốn xoay người đi trở về nhưng không hiểu sao bàn chân không nhấc lên nổi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn rời đi.
Thanh Hoan ở phía sau cửa sổ nhìn theo bóng lưng của hắn, hai bàn tay nàng siết chặt thành nắm đấm. Nàng không phải là nữ hồn Thất Thất nên không biết như thế nào mới có thể cùng Quân Vô Nhai trò chuyện vui vẻ. Để hắn có thể đồng ý bao nàng, không để cho nàng tiếp khách.
Nàng chỉ có thể làm theo cách của riêng mình, không phải tiểu cô nương kia đã nói rồi sao chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ nàng có thể làm theo ý mình, không từ thủ đoạn.
Nàng tin là mình đã khơi dậy dục vọng chiếm hữu của Quân Vô Nhai. Hắn sẽ quay trở lại!
Nghĩ đến đây, nàng cắn răng trở lại trên giường. Trên người nàng có rất nhiều vết thương nếu muốn lành lại e rằng phải cần một chút thời gian.
Mới vừa cởi xuống ngoại bào của Quân Vô Nhai ra. Để xuống giường, thì nàng nghe thấy bên trong áo có âm thanh va chạm của đồ vật. Nàng đưa tay tìm kiếm, lấy ra được một bình thuốc. Đây là bình thuốc lúc nãy hắn bôi cho nàng?
Nàng nắm chặt chiếc bình, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Sau khi rời khỏi Ỷ Hương viện Quân Vô Nhai cho là mình và Thanh Hoan sẽ không bao giờ liên quan đến nhau nữa.
Nhưng mà lúc hắn nghe có người bàn luận về cô nương của Ỷ Hương viện liền vểnh tai yên lặng lắng nghe. Vừa hi vọng có thể nghe được tin tức có liên quan đến Thanh Hoan lại vừa sợ hãi sẽ nghe được. Hắn bị loại tâm lý mâu thuẫn này hành hạ đến sắp phát điên.
Cho đến khi hắn nghe được Ỷ Hương viện ba ngày sau tiếp tục đấu giá vì kết quả lần trước là không thành công. Lão viên ngoại lần trước vung tiền như rác dẫn cô nương kia đi. Nhưng lúc trở về cô nương kia vẫn còn thân hoàn bích.
Cô nương ấy đang chờ có một nam nhân chân chính đến cho nàng kiến thức một chút thế nào mới là một nam nhân thật sự.
Ở bên trong sơn trang Quân Vô Nhai đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được cầm lấy trường kiếm lên, vội vã đi ra ngoài.
Lúc hắn đến Ỷ Hương viện thì đấu giá vừa kết thúc, tú bà đang hô lên tuyên bố thanh Hoan sẽ thuộc về ai. Trong giây phút đó Quân Vô Nhai không biết mình bị cái gì nhập vào la to:
"Ta trả gấp đôi, vị cô nương này là của ta!"
Nghe vậy mọi người xôn xao, ngay cả tú bà cũng mở to mắt nhìn lại:
"Cái này! Vị đại gia này ngày đã nghĩ kỹ chưa vậy? Đây chính là năm ngàn lượng hoàng kim đó!"
Quân Vô Nhai không trả lời, cặp mắt đen láy của hắn có tia tức giận. Bởi vì hắn nhìn thấy y phục Thanh Hoan mặc trên người cực kỳ thiếu vải, da thịt trắng nõn của nàng cùng vòng ngực căng tràn, eo thon như dương liễu... đều ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng kia. Từ trong kẽ răng hắn bật ra từng chữ:
"Năm ngàn lượng hoàng kim lập tức đưa tới, ta muốn nàng lập tức mặt y phục vào!"
Tú bà thấy thiếu hiệp này anh tuấn như vậy trong lòng rất cao hứng, dù sao thì Thanh Hoan cũng là nha đầu mà bà ta thật lòng thương yêu, nếu trao đêm đầu tiên cho một nam nhân ưu tú như vậy cũng coi như xứng đáng.
Chẳng qua là bà ta lo sợ cho ánh mắt Thanh Hoan sau này sẽ cao, dù sao khách nhân có dung mạo tuấn tú khí chất phong nhã thế này rất là hiếm có.
Làm nghề kỹ nữ nên cam chịu số phận. Một khi tâm cao khí ngạo, số mạng liền phải khổ. Còn không bằng cam chịu số phận, nhân cơ hội còn trẻ kiếm nhiều bạc một chút.
Nói đến cùng thì nam nhân nhất định sẽ phản bội ngươi, tỷ muội cũng sẽ thọc một đao sau lưng ngươi, chỉ có bạc nếu là của ngươi thì sẽ là của ngươi.
Bất quá tú bà cảm thấy rất kì quái, nam nhân tới nơi này, ai không phải vì muốn mua vui hưởng lạc? Ai không hi vọng các cô nương mặc càng ít càng tốt? Tại sao, vị trước mắt này lại bảo cô nương người ta mặc y phục vào?
Thanh Hoan nhu thuận đứng lên, khoác thêm y phục vào nhưng y phục của Ỷ Hương viện có bộ nào là đứng đắn. Sau khi nàng mặc y phục vào Quân Vô Nhai vẫn thấy không vừa mắt. Hắn liền cởi áo ngoài của mình xuống, choàng lên người nàng rồi lạnh nhạt nói với tú bà:
"Ta có thể dẫn nàng đi rồi chứ?"
Tú bà do dự nói:
"Gia ra giá cao nhất, dĩ nhiên có thể mang theo người đi nhưng còn năm ngàn lượng hoàng kim kia thì..."
"Một nén hương sau tự nhiên sẽ có người đưa đến."
Dứt lời, Quân Vô Nhai ôm lấy Thanh Hoan bay lên. Bỏ lại tú bà giậm chân bóp tay, có thể dạy nên một vưu vật như Thanh Hoan tú bà tốn thời gian rất dài. Nhưng nam nhân này nói mang đi là mang đi, nếu hắn không đem vàng tới thì phải làm sao? Đây không phải là lấy mạng của nàng sao?
Quân Vô Nhai mang theo Thanh Hoan đi về Lệ Kiếm sơn trang.
Quản gia và hạ nhân trông thấy trang chủ ôm về một nữ nhân đều hết sức kinh ngạc. Nếu biết chuyện này những thiếu nữ thầm mến trang chủ sẽ phải khóc lóc đây! Lúc này Quân Vô Nhai lại không có lòng dạ nào đi để ý bọn họ nghĩ gì. Hắn bước thật nhanh vào phòng mình, đem Thanh Hoan đặt lên giường. Câu đầu tiên nói ra đã chất vấn:
"Nàng có biết là việc này là một chuyện không tốt không?"
Thanh Hoan bị hắn dùng khinh công đưa về, bị gió thổi cho choáng váng một lúc. Nghe thấy giọng nói của hắn như vậy chỉ nâng mắt lên, nói:
"Công tử cùng những nam nhân khác có gì khác nhau? Cũng đều muốn thân thể này của ta, cần gì phải cố làm ra vẻ người tốt chứ? Đến đây đi."
Nói xong nàng giang hai tay ra, bộ dáng mặt người làm thịt.
Nhất là thân thể Thanh Hoan sinh ra có chân tay thon dài cân đối, làn da lại trắng như tuyết, mặc dù có những vết thương nhưng như vậy càng khiến nàng xinh đẹp hơn. Quân Vô Nhai cảm thấy nội tâm dao động, vội vàng niệm kiếm phổ, lúc này tay mới run rẩy bôi thuốc cho Thanh Hoan.
Cơ thể của nàng có thể nói là đã bị hắn nhìn qua rất nhiều lần, cho dù là nơi tư mật cũng không ngoại lệ. Từ đầu đến cuối Thanh Hoan đều tỏ ra vô cùng bình thản chỉ có Quân Vô Nhai đứng ngồi không yên. Việc này làm hắn có chút tức giận. Hắn nhìn thấy thân thể của nàng mà nàng lại không có một chút phản ứng nào cả sao? Thuốc mà hắn bôi cho Thanh Hoan chính là thánh phẩm trị thương. Miệng vết thương rất nhanh dùng mắt thường có thể nhìn thấy được kết vảy lại, Thanh Hoan kéo y phục bằng gấm lên lãnh đạm nói:
"Cảm ơn ân đức của công tử, tiểu nữ thật không biết như thế nào báo đáp nhưng vẫn làm phiền công tử đưa Thất Thất trở về Ỷ Hương viện."
Ỷ Hương viện? Chỗ đó quả là cách Lệ Kiếm sơn trang không xa lắm, còn là nơi giao dịch giữa giang hồ và triều đình. Cả người Quân Vô Nhai trở nên thâm trầm, mấy hôm trước lúc hắn kết giao bằng hữu, tình cờ nghe được đêm qua là ngày Ỷ Hương viện bán đấu giá hoa khôi mỗi năm một lần. Tú bà cố ý lộ ra hoa khôi lần này là một mỹ nhân mười hai tuổi, có một cơ thể quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp lại uyển chuyển mê hồn. Trước đó từng có bằng hữu hẹn hắn cùng đi chung.
Chẳng lẽ... chính là nàng?
Quân Vô Nhai nhịn không được mở miệng hỏi:
"Nàng tên gì?"
Thanh Hoan cười, nói:
"Thất Thất!"
"Thất Thất?"
Là thời kỳ trong thời kỳ xinh đẹp sao? ( Từ đồng âm trong tiếng trung)
Thanh Hoan hình như hiểu được trong lòng hắn nghĩ gì, nói:
"Là Thất Thất trong thê lương"
Quân Vô Nhai bị lời nói của nàng làm nhói, nhất thời không biết phải nói gì. Thanh Hoan không chịu ở lại Lệ kiếm sơn trang cuối cùng thì hắn chỉ đành đưa nàng trở về Ỷ Hương viện. Tú bà thấy Thanh Hoan quay trở lại rất là vui vẻ không ngừng cảm tạ hắn.
Quân Vô Nhai bỗng nhiên cảm thấy có một cổ chua xót dâng lên trong lòng, hắn chỉ có thể đứng yên nhìn nàng đi vào bên trong. Cửa Ỷ Hương viện từ từ đóng lại trước mặt hắn, giống như đem hắn và nàng chia cắt ra mỗi người một thế giới khác vậy.
Dĩ nhiên là khác rồi, hắn là trang chủ Lệ Kiếm sơn trang xuất thân cao quý lại có được tiền đồ vô lượng mà nàng bất quá chỉ là một kỹ nữ bên sông Trường Giang thôi. Hai người bất luận là thân phận hay là tri thức đều khác nhau một trời một vực.
Quân Vô Nhai không hiểu tại sao mình lại phải đứng ở chỗ này? Hắn muốn xoay người đi trở về nhưng không hiểu sao bàn chân không nhấc lên nổi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn rời đi.
Thanh Hoan ở phía sau cửa sổ nhìn theo bóng lưng của hắn, hai bàn tay nàng siết chặt thành nắm đấm. Nàng không phải là nữ hồn Thất Thất nên không biết như thế nào mới có thể cùng Quân Vô Nhai trò chuyện vui vẻ. Để hắn có thể đồng ý bao nàng, không để cho nàng tiếp khách.
Nàng chỉ có thể làm theo cách của riêng mình, không phải tiểu cô nương kia đã nói rồi sao chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ nàng có thể làm theo ý mình, không từ thủ đoạn.
Nàng tin là mình đã khơi dậy dục vọng chiếm hữu của Quân Vô Nhai. Hắn sẽ quay trở lại!
Nghĩ đến đây, nàng cắn răng trở lại trên giường. Trên người nàng có rất nhiều vết thương nếu muốn lành lại e rằng phải cần một chút thời gian.
Mới vừa cởi xuống ngoại bào của Quân Vô Nhai ra. Để xuống giường, thì nàng nghe thấy bên trong áo có âm thanh va chạm của đồ vật. Nàng đưa tay tìm kiếm, lấy ra được một bình thuốc. Đây là bình thuốc lúc nãy hắn bôi cho nàng?
Nàng nắm chặt chiếc bình, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Sau khi rời khỏi Ỷ Hương viện Quân Vô Nhai cho là mình và Thanh Hoan sẽ không bao giờ liên quan đến nhau nữa.
Nhưng mà lúc hắn nghe có người bàn luận về cô nương của Ỷ Hương viện liền vểnh tai yên lặng lắng nghe. Vừa hi vọng có thể nghe được tin tức có liên quan đến Thanh Hoan lại vừa sợ hãi sẽ nghe được. Hắn bị loại tâm lý mâu thuẫn này hành hạ đến sắp phát điên.
Cho đến khi hắn nghe được Ỷ Hương viện ba ngày sau tiếp tục đấu giá vì kết quả lần trước là không thành công. Lão viên ngoại lần trước vung tiền như rác dẫn cô nương kia đi. Nhưng lúc trở về cô nương kia vẫn còn thân hoàn bích.
Cô nương ấy đang chờ có một nam nhân chân chính đến cho nàng kiến thức một chút thế nào mới là một nam nhân thật sự.
Ở bên trong sơn trang Quân Vô Nhai đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được cầm lấy trường kiếm lên, vội vã đi ra ngoài.
Lúc hắn đến Ỷ Hương viện thì đấu giá vừa kết thúc, tú bà đang hô lên tuyên bố thanh Hoan sẽ thuộc về ai. Trong giây phút đó Quân Vô Nhai không biết mình bị cái gì nhập vào la to:
"Ta trả gấp đôi, vị cô nương này là của ta!"
Nghe vậy mọi người xôn xao, ngay cả tú bà cũng mở to mắt nhìn lại:
"Cái này! Vị đại gia này ngày đã nghĩ kỹ chưa vậy? Đây chính là năm ngàn lượng hoàng kim đó!"
Quân Vô Nhai không trả lời, cặp mắt đen láy của hắn có tia tức giận. Bởi vì hắn nhìn thấy y phục Thanh Hoan mặc trên người cực kỳ thiếu vải, da thịt trắng nõn của nàng cùng vòng ngực căng tràn, eo thon như dương liễu... đều ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng kia. Từ trong kẽ răng hắn bật ra từng chữ:
"Năm ngàn lượng hoàng kim lập tức đưa tới, ta muốn nàng lập tức mặt y phục vào!"
Tú bà thấy thiếu hiệp này anh tuấn như vậy trong lòng rất cao hứng, dù sao thì Thanh Hoan cũng là nha đầu mà bà ta thật lòng thương yêu, nếu trao đêm đầu tiên cho một nam nhân ưu tú như vậy cũng coi như xứng đáng.
Chẳng qua là bà ta lo sợ cho ánh mắt Thanh Hoan sau này sẽ cao, dù sao khách nhân có dung mạo tuấn tú khí chất phong nhã thế này rất là hiếm có.
Làm nghề kỹ nữ nên cam chịu số phận. Một khi tâm cao khí ngạo, số mạng liền phải khổ. Còn không bằng cam chịu số phận, nhân cơ hội còn trẻ kiếm nhiều bạc một chút.
Nói đến cùng thì nam nhân nhất định sẽ phản bội ngươi, tỷ muội cũng sẽ thọc một đao sau lưng ngươi, chỉ có bạc nếu là của ngươi thì sẽ là của ngươi.
Bất quá tú bà cảm thấy rất kì quái, nam nhân tới nơi này, ai không phải vì muốn mua vui hưởng lạc? Ai không hi vọng các cô nương mặc càng ít càng tốt? Tại sao, vị trước mắt này lại bảo cô nương người ta mặc y phục vào?
Thanh Hoan nhu thuận đứng lên, khoác thêm y phục vào nhưng y phục của Ỷ Hương viện có bộ nào là đứng đắn. Sau khi nàng mặc y phục vào Quân Vô Nhai vẫn thấy không vừa mắt. Hắn liền cởi áo ngoài của mình xuống, choàng lên người nàng rồi lạnh nhạt nói với tú bà:
"Ta có thể dẫn nàng đi rồi chứ?"
Tú bà do dự nói:
"Gia ra giá cao nhất, dĩ nhiên có thể mang theo người đi nhưng còn năm ngàn lượng hoàng kim kia thì..."
"Một nén hương sau tự nhiên sẽ có người đưa đến."
Dứt lời, Quân Vô Nhai ôm lấy Thanh Hoan bay lên. Bỏ lại tú bà giậm chân bóp tay, có thể dạy nên một vưu vật như Thanh Hoan tú bà tốn thời gian rất dài. Nhưng nam nhân này nói mang đi là mang đi, nếu hắn không đem vàng tới thì phải làm sao? Đây không phải là lấy mạng của nàng sao?
Quân Vô Nhai mang theo Thanh Hoan đi về Lệ Kiếm sơn trang.
Quản gia và hạ nhân trông thấy trang chủ ôm về một nữ nhân đều hết sức kinh ngạc. Nếu biết chuyện này những thiếu nữ thầm mến trang chủ sẽ phải khóc lóc đây! Lúc này Quân Vô Nhai lại không có lòng dạ nào đi để ý bọn họ nghĩ gì. Hắn bước thật nhanh vào phòng mình, đem Thanh Hoan đặt lên giường. Câu đầu tiên nói ra đã chất vấn:
"Nàng có biết là việc này là một chuyện không tốt không?"
Thanh Hoan bị hắn dùng khinh công đưa về, bị gió thổi cho choáng váng một lúc. Nghe thấy giọng nói của hắn như vậy chỉ nâng mắt lên, nói:
"Công tử cùng những nam nhân khác có gì khác nhau? Cũng đều muốn thân thể này của ta, cần gì phải cố làm ra vẻ người tốt chứ? Đến đây đi."
Nói xong nàng giang hai tay ra, bộ dáng mặt người làm thịt.
Danh sách chương