“Không sao, vừa hay tôi cũng định vào thị trấn tìm bạn, bây giờ đi luôn nhé.
”“Được.
”Nói rồi, Bạch Vi lại hơi khom người chào bố mẹ tôi: “Chào cô chú, cháu đi trước đây ạ, cảm ơn cô chú đã tiếp đãi.
”Mẹ tôi hơi có vẻ thất vọng: “Đừng khách sáo, hay là cháu ngồi chơi thêm một lúc nữa đã.
”“Thôi ạ, cháu còn phải đi tìm khách sạn để ở.
”“Ừ được rồi, thế mai nhớ qua nhà cô ăn cơm nhé.
”“Vâng, cháu cảm ơn cô.
”Bố tôi cũng đứng dậy, nghiêm mặt nói với tôi: “A Dương, lái xe chậm tôi, nếu vào thị trấn mà uống rượu thì đừng lái xe về vội, chờ tỉnh rồi hãy về.
”“Con biết rồi, nếu uống nhiều quá thì con ở lại nhà Hữu Ngân luôn.
”Tôi vừa nói vừa đi ra ngoài, lấy một chiếc mũ bảo hiểm dự phòng ở sau cửa.
Bạch Vi đeo chiếc ba lô của cô ta lên đi ra theo.
Mẹ tôi như nhớ ra chuyện gì đó, nói “Dương, cầm chút đồ này cho Hữu Ngân hộ mẹ!”, sau đó bà đi vào phòng bên cạnh.
Tôi đi đến cạnh chiếc mô tô Jialing 125CC mà bố tôi đã dùng nhiều năm, đưa mũ bảo hiểm cho Bạch Vi, nói: “Đội đi!”“Ừm.
” Bạch Vi nhận lấy, sau khi vén tóc ra sau, cô ta mới đội mũ lên đầu.
Tôi lấy một chiếc mũ bảo hiểm khác đeo sẵn trêи càng xe đội lên đầu, cài dây, rồi lại nhìn Bạch Vi, phát hiện cô ta đang kéo dây cài, nhưng mãi không kéo được.
Tôi nhìn một lát, không nhịn được đi tới: “Đưa đây.
”“Đây.
” Bạch Vi buông lỏng tay.
Tôi sáp lại gần hơn, điều chỉnh vị trí và độ dài dây cài một chút, vì vướng mái tóc dài của cô ta, nên tôi lại vén tóc ra sau tai giúp đối phương.
Cô ta cụp mắt không dám nhìn tôi, hàng mi dài khẽ run run, nhưng cô ta lại như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, để mặc cho tôi vén tóc và chạm vào mặt.
Tôi thấy hơi thất thần, tim đập nhanh một cách kỳ lạ.
Thậm chí tôi còn quên động tác trêи tay, cứ chìn cô ta chằm chằm.
Vì dáng vẻ cụp mắt này của cô ta rõ ràng cực kỳ đẹp trong màn đêm.
Tôi đã từng hận và rất ghét Bạch Vi.
Tôi hận cô ta đã hại tôi phải ngồi tù, ghét các tính kiêu căng ngạo mạn và sự phiến diện của cô ta.
Tôi từng hôn Bạch Vi không chỉ một lần, còn đè cô ta lên tường, kéo lên giường, lần nào cũng suýt chút nữa là…Nhưng đó là vì tôi muốn trả thù cô ta.
Về sau, cô ta vạch trần tôi, nói tôi chỉ muốn trả thù mình và không hề thích tôi chút nào.
Sau đó, tôi đã lùi bước, không trêu ghẹo và cũng không cưỡng hôn cô ta nữa.
Tôi chỉ muốn rời đi, từ nay đôi người đôi ngả.
Nhưng hôm nay, tôi lại có cảm giác tim đập nhanh.
Hình như tôi bắt đầu thích cô ta rồi.
Không biết bắt đầu từ khi nào nữa.
Nhưng tôi và cô ta vốn là người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Không chỉ có tính cách không hợp, mà bối cảnh gia đình, điều kiện kinh tế, chất lượng và môi trường sống, trình độ giáo ɖu͙ƈ, quan hệ xã hội và sở thích cũng đều không thuộc cùng một thế giới.
Hình như tôi không nên thích cô ta.
Đang lúc thất thần, trong sân chợt vang lên tiếng bước chân, kéo tôi từ trong ngỡ ngàng trở lại thực tại.
Bấy giờ, tôi mới phát hiện Bạch Vi ở gần tôi trong gang tấc đã đỏ mặt.
Ban nãy, hình như tôi cứ nhìn cô chằm chằm, ít nhất cũng phải vài giây.
Tay tôi vẫn còn đặt trêи vành tai của cô ta, kéo một lọn tóc dài.
“Dương, cầm ít đồ đưa cho Hữu Ngân hộ mẹ.
” Mẹ tôi vừa gọi vừa đi ra sân.
Tôi vội vàng vén tóc cho Bạch Vi, rồi nhanh chóng cài mũ bảo hiểm cho cô ta, tiếp đó đi đến cạnh chiếc mô tô cắm chìa khóa, cuối cùng thầm thở phào một hơi.
Dường như Bạch Vi cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mẹ tôi đi từ trong nhà ra, cầm một cái túi, nói: “Chỗ dưa chuột và đu đủ muối này là cho Hữu Ngân, mẹ nhớ trước kia nó rất thích ăn hai loại quả này.
Mẹ còn chuẩn bị một ít cho Tiểu Vi nữa, bao giờ đi làm thì hai đứa mang theo.
”“Cháu cũng có phần ạ?” Bạch Vi hỏi, nhưng không dám nhìn thẳng vào mẹ tôi, như sợ đối phương nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình.
“Có chứ, nhà cô chú cũng không có thứ gì đặc biệt, chỉ có ít dưa tự muối thôi, không đáng tiền, chính là hai bát trêи bàn ăn vừa nãy ý, cũng không biết cháu có thích ăn không nữa.
”“Thích ạ, vừa nãy cháu ăn nhiều lắm, rất đưa cơm, cảm ơn cô.
”“Không cần cảm ơn, cháu thích là được rồi.
”“Đi thôi.
” Tôi cầm lấy chiếc túi, treo lên xe, sau đó khởi động xe, quay đầu ở chỗ đất trống tại cổng.
Món đu đủ muối này là món đặc sản rất đưa cơm ở chỗ chúng tôi, cứ thái lát đu đủ ra ướp là xong.
Còn dưa chuột muối thì không phải là loại dưa màu xanh và thon dài như bình thường, loại đó chúng tôi gọi là dưa xanh, còn loại da vàng chúng tôi mới gọi là dưa chuột.
Sau khi ướp muối và phơi khô là đã có thể bê lên mâm được rồi.
Bắt đầu từ thời cấp hai, Đàm Hữu Ngân đã thường xuyên đến nhà tôi chơi, nên đã rất thân thiết với bố mẹ tôi.
Cậu ta rất thích ăn mấy món do mẹ tôi muối, nên mẹ tôi thường bảo tôi mang một ít cho cậu ta.
Dù không phải món ăn đặc biệt gì, nhưng ban nãy khi ăn cơm, sau khi nếm thử một miếng, hình như Bạch Vi cũng rất thích.
Quay đầu xe xong, tôi dừng bên cạnh Bạch Vi.
Bạch Vi vén gọn chiếc váy dài màu đen, ngồi lên xe, nhưng sau khi ngồi quá gần tôi, cô ta hơi nhích người ra sau như sợ chạm vào lưng tôi.
Chào tạm biệt mẹ tôi và bố tôi ở trong nhà xong, tôi đi men theo con đường đất nhỏ đã được rải bê tông từ mấy năm trước, chẳng mấy chốc đã đi lên đường lớn.
Tôi tập trung lái xe, Bạch Vi cũng không nói gì, vả lại hình như cô ta còn hơi căng thẳng.
Để làm dịu bầu không khí, hơn nữa cô ta thật sự ngồi quá gần đuôi xe, nên tôi cố tình nói: “Trước kia, cô đã từng đi xe máy bao giờ chưa?”“Gì cơ?” Bạch Vi không nghe rõ, có lẽ do tiếng gió bên tai khi đi xe máy quá lớn.
Tôi ngoảnh lại, tăng âm lượng: “Trước kia, cô đã đi xe máy bao giờ chưa?”Cô ta tiến lên phía trước một chút: “Chưa, đây là lần đầu đấy, cảm giác gió thổi thế này rất dễ chịu.
”“Thế cô có thể ngồi xích vào tôi một chút được không? Nếu ngồi xa quá, không cân xe, khó lái lắm.
”“Ờ.
”Cô ta cẩn thận nhích người lên trước một chút, hơi chạm vào mép ngoài đùi tôi, nên vội vàng lùi lại, còn thân trêи vẫn không chạm vào tôi.
“Đừng căn thẳng, thả lỏng ra, nếu không cô sẽ ngồi mỏi lắm đấy.
” Tôi lại bổ sung một câu.
“Ừ.
”Sau đó, tôi tiếp tục tập trung lái xe, cô ta cũng không nói gì nữa.
Trời đã tối đen, trêи đường cũng ít xe qua lại, thi thoảng chỉ có mấy người nông dân đã bán hoa xong đang vội về nhà trêи làn xe đối diện, cũng có mấy cậu thanh niên đèo bạn gái hoặc tụ tập cả nhóm lượn xe điện đi hóng gió.
Đêm tháng năm tương đối mát mẻ, hương hoa nhài hòa vào làn gió phả vào mặt, hương thơm ngát tỏa khắp cả đường đi.
Bạch Vi đã thả lỏng, dường như đang ngất ngây bởi hương thơm ngát trong màn đêm này.
Cô ta bắt đầu chạm vào mép ngoài đùi tôi, không buông ra, tay cũng khẽ đè lên lưng tôi.
.
”“Được.
”Nói rồi, Bạch Vi lại hơi khom người chào bố mẹ tôi: “Chào cô chú, cháu đi trước đây ạ, cảm ơn cô chú đã tiếp đãi.
”Mẹ tôi hơi có vẻ thất vọng: “Đừng khách sáo, hay là cháu ngồi chơi thêm một lúc nữa đã.
”“Thôi ạ, cháu còn phải đi tìm khách sạn để ở.
”“Ừ được rồi, thế mai nhớ qua nhà cô ăn cơm nhé.
”“Vâng, cháu cảm ơn cô.
”Bố tôi cũng đứng dậy, nghiêm mặt nói với tôi: “A Dương, lái xe chậm tôi, nếu vào thị trấn mà uống rượu thì đừng lái xe về vội, chờ tỉnh rồi hãy về.
”“Con biết rồi, nếu uống nhiều quá thì con ở lại nhà Hữu Ngân luôn.
”Tôi vừa nói vừa đi ra ngoài, lấy một chiếc mũ bảo hiểm dự phòng ở sau cửa.
Bạch Vi đeo chiếc ba lô của cô ta lên đi ra theo.
Mẹ tôi như nhớ ra chuyện gì đó, nói “Dương, cầm chút đồ này cho Hữu Ngân hộ mẹ!”, sau đó bà đi vào phòng bên cạnh.
Tôi đi đến cạnh chiếc mô tô Jialing 125CC mà bố tôi đã dùng nhiều năm, đưa mũ bảo hiểm cho Bạch Vi, nói: “Đội đi!”“Ừm.
” Bạch Vi nhận lấy, sau khi vén tóc ra sau, cô ta mới đội mũ lên đầu.
Tôi lấy một chiếc mũ bảo hiểm khác đeo sẵn trêи càng xe đội lên đầu, cài dây, rồi lại nhìn Bạch Vi, phát hiện cô ta đang kéo dây cài, nhưng mãi không kéo được.
Tôi nhìn một lát, không nhịn được đi tới: “Đưa đây.
”“Đây.
” Bạch Vi buông lỏng tay.
Tôi sáp lại gần hơn, điều chỉnh vị trí và độ dài dây cài một chút, vì vướng mái tóc dài của cô ta, nên tôi lại vén tóc ra sau tai giúp đối phương.
Cô ta cụp mắt không dám nhìn tôi, hàng mi dài khẽ run run, nhưng cô ta lại như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, để mặc cho tôi vén tóc và chạm vào mặt.
Tôi thấy hơi thất thần, tim đập nhanh một cách kỳ lạ.
Thậm chí tôi còn quên động tác trêи tay, cứ chìn cô ta chằm chằm.
Vì dáng vẻ cụp mắt này của cô ta rõ ràng cực kỳ đẹp trong màn đêm.
Tôi đã từng hận và rất ghét Bạch Vi.
Tôi hận cô ta đã hại tôi phải ngồi tù, ghét các tính kiêu căng ngạo mạn và sự phiến diện của cô ta.
Tôi từng hôn Bạch Vi không chỉ một lần, còn đè cô ta lên tường, kéo lên giường, lần nào cũng suýt chút nữa là…Nhưng đó là vì tôi muốn trả thù cô ta.
Về sau, cô ta vạch trần tôi, nói tôi chỉ muốn trả thù mình và không hề thích tôi chút nào.
Sau đó, tôi đã lùi bước, không trêu ghẹo và cũng không cưỡng hôn cô ta nữa.
Tôi chỉ muốn rời đi, từ nay đôi người đôi ngả.
Nhưng hôm nay, tôi lại có cảm giác tim đập nhanh.
Hình như tôi bắt đầu thích cô ta rồi.
Không biết bắt đầu từ khi nào nữa.
Nhưng tôi và cô ta vốn là người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Không chỉ có tính cách không hợp, mà bối cảnh gia đình, điều kiện kinh tế, chất lượng và môi trường sống, trình độ giáo ɖu͙ƈ, quan hệ xã hội và sở thích cũng đều không thuộc cùng một thế giới.
Hình như tôi không nên thích cô ta.
Đang lúc thất thần, trong sân chợt vang lên tiếng bước chân, kéo tôi từ trong ngỡ ngàng trở lại thực tại.
Bấy giờ, tôi mới phát hiện Bạch Vi ở gần tôi trong gang tấc đã đỏ mặt.
Ban nãy, hình như tôi cứ nhìn cô chằm chằm, ít nhất cũng phải vài giây.
Tay tôi vẫn còn đặt trêи vành tai của cô ta, kéo một lọn tóc dài.
“Dương, cầm ít đồ đưa cho Hữu Ngân hộ mẹ.
” Mẹ tôi vừa gọi vừa đi ra sân.
Tôi vội vàng vén tóc cho Bạch Vi, rồi nhanh chóng cài mũ bảo hiểm cho cô ta, tiếp đó đi đến cạnh chiếc mô tô cắm chìa khóa, cuối cùng thầm thở phào một hơi.
Dường như Bạch Vi cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mẹ tôi đi từ trong nhà ra, cầm một cái túi, nói: “Chỗ dưa chuột và đu đủ muối này là cho Hữu Ngân, mẹ nhớ trước kia nó rất thích ăn hai loại quả này.
Mẹ còn chuẩn bị một ít cho Tiểu Vi nữa, bao giờ đi làm thì hai đứa mang theo.
”“Cháu cũng có phần ạ?” Bạch Vi hỏi, nhưng không dám nhìn thẳng vào mẹ tôi, như sợ đối phương nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình.
“Có chứ, nhà cô chú cũng không có thứ gì đặc biệt, chỉ có ít dưa tự muối thôi, không đáng tiền, chính là hai bát trêи bàn ăn vừa nãy ý, cũng không biết cháu có thích ăn không nữa.
”“Thích ạ, vừa nãy cháu ăn nhiều lắm, rất đưa cơm, cảm ơn cô.
”“Không cần cảm ơn, cháu thích là được rồi.
”“Đi thôi.
” Tôi cầm lấy chiếc túi, treo lên xe, sau đó khởi động xe, quay đầu ở chỗ đất trống tại cổng.
Món đu đủ muối này là món đặc sản rất đưa cơm ở chỗ chúng tôi, cứ thái lát đu đủ ra ướp là xong.
Còn dưa chuột muối thì không phải là loại dưa màu xanh và thon dài như bình thường, loại đó chúng tôi gọi là dưa xanh, còn loại da vàng chúng tôi mới gọi là dưa chuột.
Sau khi ướp muối và phơi khô là đã có thể bê lên mâm được rồi.
Bắt đầu từ thời cấp hai, Đàm Hữu Ngân đã thường xuyên đến nhà tôi chơi, nên đã rất thân thiết với bố mẹ tôi.
Cậu ta rất thích ăn mấy món do mẹ tôi muối, nên mẹ tôi thường bảo tôi mang một ít cho cậu ta.
Dù không phải món ăn đặc biệt gì, nhưng ban nãy khi ăn cơm, sau khi nếm thử một miếng, hình như Bạch Vi cũng rất thích.
Quay đầu xe xong, tôi dừng bên cạnh Bạch Vi.
Bạch Vi vén gọn chiếc váy dài màu đen, ngồi lên xe, nhưng sau khi ngồi quá gần tôi, cô ta hơi nhích người ra sau như sợ chạm vào lưng tôi.
Chào tạm biệt mẹ tôi và bố tôi ở trong nhà xong, tôi đi men theo con đường đất nhỏ đã được rải bê tông từ mấy năm trước, chẳng mấy chốc đã đi lên đường lớn.
Tôi tập trung lái xe, Bạch Vi cũng không nói gì, vả lại hình như cô ta còn hơi căng thẳng.
Để làm dịu bầu không khí, hơn nữa cô ta thật sự ngồi quá gần đuôi xe, nên tôi cố tình nói: “Trước kia, cô đã từng đi xe máy bao giờ chưa?”“Gì cơ?” Bạch Vi không nghe rõ, có lẽ do tiếng gió bên tai khi đi xe máy quá lớn.
Tôi ngoảnh lại, tăng âm lượng: “Trước kia, cô đã đi xe máy bao giờ chưa?”Cô ta tiến lên phía trước một chút: “Chưa, đây là lần đầu đấy, cảm giác gió thổi thế này rất dễ chịu.
”“Thế cô có thể ngồi xích vào tôi một chút được không? Nếu ngồi xa quá, không cân xe, khó lái lắm.
”“Ờ.
”Cô ta cẩn thận nhích người lên trước một chút, hơi chạm vào mép ngoài đùi tôi, nên vội vàng lùi lại, còn thân trêи vẫn không chạm vào tôi.
“Đừng căn thẳng, thả lỏng ra, nếu không cô sẽ ngồi mỏi lắm đấy.
” Tôi lại bổ sung một câu.
“Ừ.
”Sau đó, tôi tiếp tục tập trung lái xe, cô ta cũng không nói gì nữa.
Trời đã tối đen, trêи đường cũng ít xe qua lại, thi thoảng chỉ có mấy người nông dân đã bán hoa xong đang vội về nhà trêи làn xe đối diện, cũng có mấy cậu thanh niên đèo bạn gái hoặc tụ tập cả nhóm lượn xe điện đi hóng gió.
Đêm tháng năm tương đối mát mẻ, hương hoa nhài hòa vào làn gió phả vào mặt, hương thơm ngát tỏa khắp cả đường đi.
Bạch Vi đã thả lỏng, dường như đang ngất ngây bởi hương thơm ngát trong màn đêm này.
Cô ta bắt đầu chạm vào mép ngoài đùi tôi, không buông ra, tay cũng khẽ đè lên lưng tôi.
.
Danh sách chương