Két một tiếng, cửa bị đẩy ra: “Công tử, ngươi sao lai ngồi dậy? Mau nằm xuống mau nằm xuống.” Hôm qua kia kêu… kêu gì tiểu đồng lao tới đỡ lấy lão tử. Vẻ mặt y như hầu hạ hoàng hậu đang mang thai làm cho khóe miệng lão tử co rút một chặp.

“Bọn họ đang làm cái gì?” Thuận tay chỉ ngoài cửa sổ.

“Ặc, công tử ngươi muốn hỏi mấy công tử bên ngoài sao?” Tiểu đồng vừa lau mặt cho lão tử, vừa nói: “Đây là quy định của Bất Ly Cư, Thiếu trang chủ có lệnh phàm là vào sống ở Bất Ly Cư, sinh hoạt các công tử phải nghe theo sự quản lý của Hồ tổng quản, bình thường phải tham gia sự huấn luyện của Tả Thành giáo quan. Hai hôm nay ngài có thương tích, miễn huấn luyện ba ngày.”

“Huấn luyện cái gì?”

“ Mỗi ngày giờ dần rời giường, tai sân huấn luyện tập hợp tiến hành thao luyện. Giờ mẹo kết thúc, dùng bữa sáng, sau đó đến giờ dạy văn của Tôn Vũ tiên sinh, à cái này có kiểm tra định kỳ, kế tiếp cơm trưa, sau cùng buổi chiều như nhau là Tả giáo quan dạy võ thuật.

Lão tử lau mồ hôi: “Dừng dừng dừng. Hôm nay tới đây thôi.” Cắn một miếng đậu vàng tiểu đồng mang đến, lần nữa quay về nằm trên giường, lão tử ngắm xung quanh, vẫn là sớm cuốn gói bỏ chạy thôi…

Tỉnh ngủ lần nữa đã là buổi chiều. Lão tử duỗi người, mặc vào mớ trân châu kia, buộc lại tóc, dạo chơi trong viện.

“Chương trình học hôm nay là bộ Tầm Hoa kiếm pháp. Chú trọng nhẹ nhàng, mau lẹ, lấy nhu thắng cương.” Đây là sân huấn luyện? Lão tử chắp tay nhìn vị nam tử một thân trường sam ngân sắc vẻ mặt lãnh khốc đang thao thao bất tuyệt, bộ dạng không tính là rất tuấn tú nhưng mà thuộc loại càng nhìn càng thấy tư vị nam nhân, toàn thân có loại khí chất trang nghiêm. Đột nhiên có điểm nhìn thấy như Lãnh Lạc, a phi phi phi, điềm xấu không thể nói ra như vậy…

Còn chưa phi xong, vị huấn luyện kia đã múa một bộ Tầm Hoa kiếm pháp. Một bộ kiếm pháp phổ thông, do hắn múa ra, liền có sát khí bốn phía, hơn nữa chiêu chiêu giết địch, quả nhiên là nhanh chuẩn lợi hại, còn rất đẹp mắt.

“Hợp Hoan, tới ngươi.” Ngân y giáo quan lạnh lùng nghiêm mặt nói, phất tay đem kiếm hướng lên trên không. Ngay sau đó một nam tử ăn mặc gọn gàng trong đội ngũ nhảy ra, khéo tay tiếp được kiếm, bắt đầu múa.

Ta lần đầu tiên thấy cái gọi là nam sủng, nhưng bọn hắn đại đa số không như ta tưởng tượng nồng nặc son phấn, trái ngược lại, rất cương dương, hơn nữa theo như lão tử quan sát trái phải, có mấy người võ nghệ rất tốt. Thiếu trang chủ này, rốt cục là người ra sao… (Gì? Ngươi hỏi ta vì sao nói đại đa số? Ặc vì bên trong còn có mấy người tương đối chói mắt.)

Cái người có tên là Hợp Hoan đang múa kiếm kia, dáng người tỏa ra bây giờ làm cho ý nghĩ cuốn đồ bỏ đi của lão tử lại dao động…

Tả giáo quan chắp tay xem mọi người luyện kiếm, sau lại gọi thêm vài người đi ra đối kháng. Lão tử ngáp một cái, chậm rãi trở về phòng, tiếp tục ngủ…(Quân Hoa dùng sức lôi kéo: “ Ê ê ê, dậy đi, ngươi là heo sao? Lưu Ly khinh bỉ: “Ta xin ngươi có hiểu biết chút đi, hái hoa tặc không phải là ngày ngủ đêm làm việc sao?” “…”).

Ngủ sớm dậy sớm, buổi tối còn có việc…ZzzZZzzz…

Lăng Đằng Vân, Bắc Thần đệ nhất gian thương. Nắm trong tay Bắc Thần vương triều tiền trang, hiệu cầm đồ, tửu quán, kỹ quán, hiệu vải, hiệu lương thực vân vân…có hàng vạn cửa hàng. Có tài phú gần nửa Bắc Thần quốc.

Có người nói lần trước Lê Lân chính là ở đây học nghệ một tháng rồi xuất sư…

Từ tiểu đồng Tiểu Huyền kia hiểu được nhiều như vậy.

Khi đêm hôm đến, ánh trăng lên cao…

Thay quần áo gọn nhẹ, thổi tắt ngọn nến, khẽ đẩy cửa, các mỹ nam, lão tử đến đây! Đứng trên nóc nhà, bầu trời đên xanh thẳm, trăng tròn treo cao, gió mát phất phơ, giờ mới phát hiện Bất Ly Cư rất rộng lớn.Hơn nữa rất giống một cái luyện võ trường chuyên biệt.

Toàn bộ sân phân thành tám chỗ, bố cục không bàn mà hợp ý nhau đảo ngược kỳ môn bát quái mê tung trận, người không hiểu trận pháp muốn đi ra sợ là có vẻ khó khăn.

Qua khỏi Bất Ly Cư, là Đông Ly Hạ, xoay người nhảy lên lầu hai, lấy tay chọt một lỗ lên cửa sổ giấy, nhìn cái. Bên trong sa trướng buông xuống, vậy mà lại có tiếng rên rỉ cố kìm nén mơ hồ truyền đến.

Lăng Đằng Vân gần đây luôn ra ngoài dò xét sản nghiệp, khứu giác nhạy bén của lão tử lập tức nhắc nhở, khốn… ! có gian tình!

Cân nhắc thời gian lập tức xuất hiện tình cảnh như sau: một cước đá văng cửa, trong trướng gian phu dâm… Ặc, trong trướng hai tên gian phu kinh sợ ngồi dậy, cùng kêu lên xin khoan dung, sau đó lão tử có thể…

Hắc hắc hắc hắc…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện