Nước đã nhấn chìm cả kinh thành, binh lính Assyria bỏ mạng rất nhiều, quốc vương Assyria sống chết không rõ, đoàn người Ai Cập vội vã rời khỏi, sợ lát nữa nước dâng cao hơn sẽ không đi kịp, vậy mà Menfuisư cứ gào thét:
- Ta phải giết thằng mất dạy đó, hắn dám nhục mạ ta cùng Carol…
Ban đầu ta im lặng không nói, lát sau lại phát bực lên:
- Có im đi không? Ai bảo ngươi tự chui đầu vào rọ, bây giờ trách ai? Chém hắn đứt một cái tay, sau này coi như tàn phế, ngươi còn muốn gì nữa? Bớt ấu trĩ, mau rời khỏi đi, không tí nữa thần linh cũng không cứu được các người.
Ta quay đầu ngựa lại, tướng Shouta cùng Mamoru vội chạy lên đi đầu, các vị tướng còn lại cũng bao vây bảo hộ ta ở giữa. Ta có tí buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn phi ngựa đi trước. Ai mà biết khi nào kinh thành sập hoàn toàn? Rút đi trước là an toàn hơn cả. Menfuisư thấy ta ngoảnh mặt bỏ đi không thương tiếc như thế mới chịu quay về, tay bế Carol nhảy phốc lên ngựa đã được Minưê chuẩn bị sẵn. Mitamun cưỡi ngựa chạy phía sau ta, khẽ ngoái đầu lại nhìn Minưê, sau đó kéo khăn che mặt lên, thúc ngựa theo kịp mọi người.
Dù ta vừa mới giúp Ai Cập xong nhưng trên danh nghĩa ta vẫn là hoàng phi Hitaito, mà xét theo góc độ nào đó thì hoàng tử Hitaito là Izumin vừa mới ép hôn Carol, do đó mọi người trong đoàn Ai Cập có vẻ kiêng kỵ e dè ta, ta cũng mặc kệ. Carol bị Angon bắt có một phần lỗi ở Ari nên ta mới cứu chúng nó khỏi Assyria, chờ chữa trị vết thương cho Carol nữa là ta trở về Hitaito được rồi. Hạ Ai Cập trước sau gì cũng là của ta, Menfuisư và Carol không có khả năng cai quản, xét về độ trung thành của tướng Nakuto thì miễn bàn, vả lại Carol và Menfuisư cũng được tính là minh quân, có cai quản Hạ Ai Cập cũng không sao. Nhưng tính cách của Menfuisư là rất coi trọng người nhà, người nhà của nó bây giờ cũng chỉ còn mỗi ta, chắc chắn nó không dám nghi ngờ, chỉ hậm hực muốn biết tại sao Izumin làm thế nhưng chưa có cơ hộ để hỏi.
- Hoàng phi, chúng ta đi theo bọn họ về Ai Cập? - Ừ, ta có vài chuyện cần giải quyết ở đó, tới đây cũng an toàn rồi, ai muốn về Hitaito thì cứ về.
- Không được, thần phải ở bên cạnh hoàng phi
- Vậy cứ đi cùng ta, khi nào chơi chán ta về.
Therru choáng váng cố gắng nắm chặt dây cương trong tay, hoàng tử, phen này ngài lại chịu khổ rồi. Người bình thường không lấy, lại đi lấy bà nữ hoàng biến thái tưng tưng này.
- Ta phải giết thằng mất dạy đó, hắn dám nhục mạ ta cùng Carol…
Ban đầu ta im lặng không nói, lát sau lại phát bực lên:
- Có im đi không? Ai bảo ngươi tự chui đầu vào rọ, bây giờ trách ai? Chém hắn đứt một cái tay, sau này coi như tàn phế, ngươi còn muốn gì nữa? Bớt ấu trĩ, mau rời khỏi đi, không tí nữa thần linh cũng không cứu được các người.
Ta quay đầu ngựa lại, tướng Shouta cùng Mamoru vội chạy lên đi đầu, các vị tướng còn lại cũng bao vây bảo hộ ta ở giữa. Ta có tí buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn phi ngựa đi trước. Ai mà biết khi nào kinh thành sập hoàn toàn? Rút đi trước là an toàn hơn cả. Menfuisư thấy ta ngoảnh mặt bỏ đi không thương tiếc như thế mới chịu quay về, tay bế Carol nhảy phốc lên ngựa đã được Minưê chuẩn bị sẵn. Mitamun cưỡi ngựa chạy phía sau ta, khẽ ngoái đầu lại nhìn Minưê, sau đó kéo khăn che mặt lên, thúc ngựa theo kịp mọi người.
Dù ta vừa mới giúp Ai Cập xong nhưng trên danh nghĩa ta vẫn là hoàng phi Hitaito, mà xét theo góc độ nào đó thì hoàng tử Hitaito là Izumin vừa mới ép hôn Carol, do đó mọi người trong đoàn Ai Cập có vẻ kiêng kỵ e dè ta, ta cũng mặc kệ. Carol bị Angon bắt có một phần lỗi ở Ari nên ta mới cứu chúng nó khỏi Assyria, chờ chữa trị vết thương cho Carol nữa là ta trở về Hitaito được rồi. Hạ Ai Cập trước sau gì cũng là của ta, Menfuisư và Carol không có khả năng cai quản, xét về độ trung thành của tướng Nakuto thì miễn bàn, vả lại Carol và Menfuisư cũng được tính là minh quân, có cai quản Hạ Ai Cập cũng không sao. Nhưng tính cách của Menfuisư là rất coi trọng người nhà, người nhà của nó bây giờ cũng chỉ còn mỗi ta, chắc chắn nó không dám nghi ngờ, chỉ hậm hực muốn biết tại sao Izumin làm thế nhưng chưa có cơ hộ để hỏi.
- Hoàng phi, chúng ta đi theo bọn họ về Ai Cập? - Ừ, ta có vài chuyện cần giải quyết ở đó, tới đây cũng an toàn rồi, ai muốn về Hitaito thì cứ về.
- Không được, thần phải ở bên cạnh hoàng phi
- Vậy cứ đi cùng ta, khi nào chơi chán ta về.
Therru choáng váng cố gắng nắm chặt dây cương trong tay, hoàng tử, phen này ngài lại chịu khổ rồi. Người bình thường không lấy, lại đi lấy bà nữ hoàng biến thái tưng tưng này.
Danh sách chương