Ta buồn chán gọi Therru đi cùng ta ra ngoài đầm lầy, ngồi đưa tay nghịch nghịch đám bèo xanh um tươi tốt đang nổi trôi bập bềnh…

Bất ngờ nghe thấy tiếng Therru rút kiếm ra, ta quay đầu lại.

Ragashu, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.

Ta giả vờ hoảng sợ cực độ, sau đó e thẹn chớp mắt nhìn Ragashu. Hắn cũng ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ nhìn ta, mặc kệ Therru dang chắn trước mặt. 

Một cô gái kiều diễm xinh đẹp…

- Cô gái, sao nàng lại ở đây? - Ta…

- Nàng ở đâu, để ta đưa nàng về…

- Ta…

Nhìn bộ dạng nham hiểm của Ragashu, ta cảm thấy chán ghét vô cùng. Izumin, ngươi ở đâu, ra hốt tên này đi, hắn định bắt hoàng phi của ngươi đi kìa.

Quả nhiên Therru không phải đối thủ của Ragashu, lát sau đã bị hắn đánh ngất xỉu. Ta lo lắng nhìn Therru, sau đó cười ngượng:

- Thật là, ngại quá, chồng ta đến đón ta rồi!

- Chồng?

Ragashu có vẻ không tin, đến khi quay lại thì thấy vẻ mặt âm u như sắp giết người của Izumin. Izumin liếc mắt nhìn cánh tay đang ôm ngang hông của ta, khẽ hừ hừ bất mãn:

- Hoàng đế Ragashu, không biết ngài định làm gì hoàng phi của ta?

- Hoàng phi?

Hắn không tin, trợn mắt nhìn ta. Ta cười cười, gật đầu.

Hoàng phi Hitaito, nữ hoàng Ai Cập lừng lẫy giang hô mấy hôm nay chính là ta đây.

Hắn luống cuống rút tay lại, thả ta ra. Ta ngoan ngoãn đi về trốn sau lưng Izumin, ta còn đứng bên cạnh Ragashu nữa có khi hắn rút gươm chém chết Ragashu thật…

Âm mưu sang Ai Cập hỏi cưới nữ hoàng Asisư, lợi dụng mâu thuẫn giữa Asisư và Carol để gây rối Ai Cập của Ragashu bị chóp chết từ đây!

Izumin bế ta quay trở lại lều trại của Hitaito, bắt đầu hỏi:

- Asisư, bây giờ nàng muốn thế nào?

Ta biết, ý hắn muốn hỏi bây giờ hắn phải làm thế nào cho ta đồng ý quay về Hitaito. Có điều hắn không biết, trước sau gì ta và hắn cũng đã kết hôn, ta có lông bông bên ngoài bao lâu, cuối cùng vẫn sẽ trở về hoàng cung Hitaito.

Nhớ lại cảnh tượng hắn không suy nghĩ lao người xuống hố cát, ôm chặt lấy ta như thể sợ ta vĩnh viễn biến mất vậy…

Có lẽ hắn yêu ta…

Còn ta, ta đã yêu hắn từ rất lâu rồi.

Haiz…

Ta ngẩng đầu lên nhìn Izumin, nhẹ giọng trả lời:

- Ta muốn trở về Ai Cập…

Quả nhiên Izumin bóp nát cả ly rượu đang cầm trên tay, ánh mắt lạnh tanh nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười mê người:

- Được, nghe theo ý nàng, chúng ta trở về Ai Cập trước, sau đó mới về Hitaito.

“Chúng ta”? 

Ta nghệt mặt ra, chẳng lẽ hắn…

- Ừ, ta đã bàn giao tất cả mọi chuyện lại cho phụ hoàng rồi, nàng muốn đi đâu ta sẽ đi cùng nàng.

Ta cũng không đóng kịch nữa, nhẹ nhàng ôm cổ hắn lại!

- Chúng ta trở về nhà đi! Ta không đi nữa!

Chỉ cần hắn yêu ta, thế là đủ rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện