Gosa có diễn tại một lễ hội âm nhạc tại Macau, Vu Khải đi cùng cô bám dính không rời.

Cô tranh thủ đi chơi, chụp ảnh ở những địa điểm nổi tiếng, và anh không làm cô thất vọng. Vu Khải không thuê thợ ảnh, mà tự cầm điện thoại lăn lê bò toài theo bạn gái chụp choẹt khắp nơi.

Ảnh được Gosa đăng lên mạng xã hội, nhận được nhiều lời khen khiến cô rất tự hào.

Cô yêu anh một phần vì thế, giàu cỡ nào nhưng vẫn muốn tự tay làm nhiều việc. Và với anh, Gosa là ngoại lệ, chưa có cô bạn gái nào khiến anh nhọc công tốn sức như thế, miễn cô vui là anh cũng vui.

Anh à, em định đi thăm một người quen.Em có người quen ở đây sao?Vu Khải hơi ngạc nhiên, bởi Gosa từ nhỏ sống bên UK, mãi sau này mới về nước hoạt động âm nhạc. Mà Macau là chốn hoa lệ, có người quen nơi này đúng là lạ. Ai mà không biết đây là nơi ăn chơi của các đại gia Châu Á.

- Ừm, anh đưa em đi.

Khi Gosa chìa địa chỉ cho Vu Khải, anh nhíu này nhìn lại 3 lần mới thôi.

Em có chắc là địa chỉ này không?Chắc ạ. Đây là địa chỉ bà cho em, dặn khi nào có dịp qua Macau thì tới thăm bà mà.Anh tưởng người quen của cô là một người bạn cùng làm âm nhạc, nghe "bà" lại càng hoang mang.

Bà?Um. Em quen bà Văn khi bà ấy đi du lịch ở chỗ chúng ta. Lúc ấy bà bị tai nạn và mất máu, bệnh viện gọi cho em và em đã hiến máu cho bà. Sau đó bà về Macau thì em chưa gặp lại, chỉ thi thoảng gọi điện hỏi thăm thôi.Vu Khải đoán bà Văn mà cô nhắc tới là Tống Tú Văn- nữ đại gia khét tiếng ở đất Macau. Nghe cách Gosa nói thì có vẻ cô không biết về thân thế lẫy lừng của người phụ nữ này.

Tống Tú Văn sống cùng thời với ông trùm Hoắc Long, đến Hoắc Long còn kính nể vài phần. Kì diệu thế nào mà

Gosa cũng quen biết.

Vu Khải không tiết lộ cho Gosa, mà cùng cô đi tới khu phố vùng ven. Gosa nhìn đường xá và khung cảnh toàn biệt thự cổ kính thì ngơ ngác.

- Có phải nhầm địa chỉ không nhỉ? Hay em gọi lại hỏi bà xem. Bà Văn chắc không sống ở khu này đâu, vì bà bảo bà đi du lịch theo tour giá rẻ và sống một mình thôi ý.

Trong tiềm thức của Gosa, người bà này không giàu có, mà rất hiền hậu khiêm tốn, ăn mặc giản dị, đơn sơ. Thậm chí cô còn thương khi nghĩ bà ở tuổi già mà vẫn sống lủi thủi hiu quạnh một mình.

Gần tới rồi, cứ tới xem sao đã.Ừm.Gosa háo hức nhìn giỏ hoa quả vừa mua. Cô tới thăm bà không thể đi tay không, chợt nhớ hồi ở viện thường thấy bà Văn ăn hoa quả mềm mọng. Thế là cô đã mua một giỏ toàn quả chín và thơm ngon để biếu bà.

Xe dừng trước một biệt phủ nguy nga bề thế, Gosa nhăn nhó.

- Hình như nhầm thật rồi.

Vẻ mặt anh nghiêm túc dặn dò.

- Em ngồi yên đây, anh xuống hỏi thăm xem sao.

Trong lúc Vu Khải đi tới cổng bấm chuông, Gosa lo lắng gọi cho bà Văn.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

- Bà ơi, cháu là Gosa đây ạ.

" Ừm, ta biết là cháu mà"

- Dạ, cháu có dịp tới Macau nên tới thăm bà, nhưng có vẻ như cháu tới nhầm hay sao ấy. Có phải là....

"Có phải cháu và bạn đang ở trước cổng không?"

- Dạ... Nhưng sao bà biết ạ, bạn trai cháu đang đi hỏi...

" Đợi ta xíu, ta sẽ ra đón hai cháu".

Gosa đẩy cửa xe bước xuống đi tới bên Vu Khải.

- Anh à, bà nói sẽ ra đón chúng ta. Nhưng em thấy cấn cấn sao sao ấy. Bà Văn sống ở đây quá là ngoài sức tưởng tượng.

Vu Khải mỉm cười ôn nhu, anh cầm giỏ hoa quả giúp cô, tay còn lại xoa xoa đầu cô.

- Đời mà, không gì là không thể. Lát em sẽ còn ngạc nhiên nữa.

Cô nheo mắt nhìn anh thăm dò.

- Anh biết gì à? Anh cười trừ và gật gù. Lúc này cánh cổng mở ra, Tống Tú Văn mặc đồ truyền thống màu đen và hân hoan chào đón.

Gosa ôm bà chào hỏi, Vu Khải đợi hai người bịn rịn xong thì cũng lên tiếng.

- Cháu chào bà, cháu là Vu Khải - bạn trai Gosa ạ. Nay chúng cháu tới thăm bà.

Tống Tú Văn vừa nghe giới thiệu thì nhìn Vu Khải chăm chú.

- Họ Vu? Hoắc Liên Bang?

Anh mỉm cười gật đầu.

- Dạ!

Ánh mắt Tống Tú Văn không khỏi ngạc nhiên, chỉ có Gosa chưa hiểu lắm. Tống Tú Văn đâu còn lạ gì Hoắc Liên Bang, thời bà ấy, họ Vu là một trong những trụ cột và thân tín của Hoắc gia, bà ấy còn biết ông của Vu Khải cơ mà.

Xưa kia Tống Tú Văn một thời va phải sự lãng tử của Vu Thần, từng làm ăn hợp tác rất suôn sẻ. Trai hư thường có sức hút, Tống Tú Văn dù là bông hồng thép trên thương trường vẫn bị rung động trước kẻ đào hoa. Tiếc là Vu Thần chọn Hoắc Liên, mà Tống Tú Văn dù năng lực có thừa cũng không thể đắc tội với Hoắc gia thời ấy được.

Bà mỉm cười và nói.

- Rất giống người đó!

Bảo sao vừa thấy Vu Khải, Tống Tú Văn đã thấy quen mắt, thì ra là có nét giống Vu Thần.

Gosa tròn mắt nhìn bạn trai thắc mắc lại tò mò.

Anh cũng quen bà?Anh có biết chút xíu thôi.Hai người theo người phụ nữ lớn tuổi vào trong. Cảnh tượng dần hiện ra, Gosa há hốc kinh ngạc.

Cô bị sốc, sốc toàn tập.

Đi qua khoảng sân rộng, là một sảnh gỗ cổ kính với những cột gỗ lớn nhuốm màu thời gian mà vẫn sang trọng.

Có đèn lồng đỏ treo dưới mỗi cột.

Người giàu sưu tầm đồ cổ thường là gốm sứ và thư pháp, nhưng Tống Tú Văn lại chơi đồ cổ bằng cách sưu tầm nhà của người khác. Sự rộng lớn của khuôn khổ căn biệt phủ tới mức Gosa tưởng đây là bảo tàng. Nói là nhà, nhưng chia từng khu, có cả một dãy trưng bày trang phục truyền thống thời cổ đại.

Qua mấy dãy nhà vẫn chưa tới nơi, Gosa còn thấy có một khuôn viên nuôi những con chim công tuyệt đẹp.

Vu Khải cũng phải trầm trồ, quy mô này còn hơn cả tứ hợp viện Hoắc gia của ông trùm Hoắc Liên Bang. Ở Macau đắt đỏ mà Tống Tú Văn vẫn sở hữu một bất động sản khổng lồ này, chứng tỏ tài sản bà ấy nắm giữ rất đồ sộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện