Rời khỏi Bát Trân Các, người trên phố gần như đều đã tản đi hết, Bích Tiêu lúc bấy giờ mới hỏi chuyện muội muội đã tự ý chủ trương.

“Đòi người ta tặng lễ sinh thần, ngươi sao có thể làm chuyện mất mặt như thế? Còn dám mượn danh nghĩa của chủ tử, làm mất sĩ diện của chủ tử a! Nếu như chủ tử biết được, ngươi còn giữ được mệnh sao? Vả lại, đòi gã A Đấu cái kia làm gì? Thậm chí là một bách tính bình thường, tùy tiện đã có thể cầu được bùa bình an, chủ tử nếu thật muốn có bùa bình an, nhờ thẳng quốc sư khai quang làm phép, tụng kinh cầu Phật, bùa chính thống hẳn hoi so ra không tốt hơn cái này gấp mấy trăm lần sao!”

“Tỷ, sao ngươi lại nói thế chứ? Ngươi không thấy hành vi của chủ tử hôm nay khác thường ư? Tin ta đi, đối với chủ tử mà nói, bùa bình an mà A Đấu tặng mới là bảo bối!” Tử Địch vô cùng tự tin, “Nên biết là, kiếm còn người còn, kiếm mất người vong, kiếm của chủ tử chưa từng ly thân, ngay cả lúc đi tắm, cũng đặt nó ở chổ mà vươn tay là có thể chạm tới. Từ trước đến giờ, kiếm đều do chủ tử đích thân lau, vì lẽ gì hôm nay lại giao kiếm cho A Đấu bảo hắn tẩy sạch? Chủ tử thậm chí còn yên tâm lưu kiếm cho hắn, hôm khác mới lại lấy. Ngươi không thấy lạ hả?”

“Đúng là hơi lạ! Tuy rằng trí nhớ của chủ tử đặc biệt tốt, thế nhưng, chuyện bốn tuổi nhớ kỹ như vậy, chẳng những thế, chủ tử còn như rất để bụng chuyện A Đấu có nhớ ra nàng hay không, này…” Bích Tiêu bắt đầu trầm ngâm.

“Nếu muốn thì ta nói, chủ tử tháng này đã tròn mười bảy tuổi rồi, tỷ, ngươi hiểu ý ta chưa? Nếu như là Tử Diệu hay Tiểu Phúc Tử, bọn hắn không hiểu cũng bình thường, nhưng mà ngươi, nếu bảo không hiểu thì thật hết cách nói rồi!” Nữ hài mười bảy tuổi, tuổi mới chớm yêu nha! Giống như nàng đó, mười sáu tuổi đã thích Tử Diệu rồi, đáng tiếc, hắn ở bên ngoài hết mấy năm, không có tiển triển gì được, Tử Địch tiếc nuối, bĩu bĩu môi.

“Ngươi nói chủ tử nàng…” Thích A Đấu kia? Bích Tiêu giật mình nhìn Tử Địch, “Làm sao có thể! Tên ngốc đó đâu…” xứng đôi với, Bích Tiêu ngừng lời, ba chữ “xứng đôi với” dùng khẩu hình nói với Tử Địch, xong mới tiếp tục cất tiếng, “Chủ tử thông minh hoàn mỹ như vậy!”

“Ta lại thấy rất hợp! Chủ tử mạnh mẽ như vậy, vừa khéo!” Rất xứng a! Cũng giống như nam cường nữ nhược vậy, nữ tử nếu như quá mạnh mẽ, đâu có người thích, theo như nàng thấy, Vũ Văn Dật Thần này, dứt khoát là do lão thiên đặc biệt đo riêng khuôn cho chủ tử nhà nàng. Tuy là ngây ngô nhưng ánh mắt trong vắt, nhân phẩm chính trực, quá mức thiện lương, nói tóm lại, chủ tử nhà nàng có thể tùy ý nặn tròn nặn dẹp, quá xá tốt! Đã từng nghe qua đủ loại chuyện kể về Vũ Văn Dật Thần, Tử Địch rất vừa lòng.

“Cho là ngươi nói đúng, nhưng với thân phận của chủ tử, không có khả năng!” Một khi bí mật chủ tử là nữ tử bị tiết lộ sẽ dẫn đến đại họa không lường, làm sao lại có thể yêu đương? Nói không chừng, chủ tử đời này định sẵn là cô đơn tới già, Bích Tiêu ưu tư nghĩ.

“Làm sao không thể? Trào lưu thích nam nhân đâu phải chưa từng có trong chúng hoàng tử, mà chủ tử của chúng ta, thu lưu nam nhân, đó gọi là thiên kinh địa nghĩa! Nếu như chủ tử chịu thu vài người, bảo Tiểu Phúc Tử đi tìm xem, tìm vài ba dạng, không chừng chủ tử thích hết!” Hoàng thượng đều có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, từ đó suy ra, nếu như chủ tử nhà nàng ngồi lên long ỷ, vậy thì tam cung lục viện bảy mươi hai nam phi, hiện tại tuyển sớm cho hắn vài ba thị thiếp, không, phải kêu là thị nam, há không phải rất bình thường! Cho rằng dựa vào quyền thế hô phong hoán vũ của chủ tử ưu tú nhà mình, không sớm thì muộn sẽ ngồi vào vị trí thái tử, Tử Địch nổi lên ý nghĩ quái gỡ nói.

“Ngươi học từ đâu ra mấy lời này?” Bích Tiêu kinh ngạc, trợn mắt nhìn muội muội của nàng, kiểu như nhìn kẻ từ trên trời rơi xuống, nhíu mày bực bội nói, “Tôi trung không thờ hai chúa, ngươi đọc câu tiếp theo đàng hoàng cho ta!” Rõ ràng là từ một song bào thai cùng chui ra, không hiểu vì sao muội muội này tư tưởng cứ luôn kỳ kỳ quái quái.

Không phải là liệt nữ không lấy hai chồng sao, nhưng tình huống của chủ tử nhà nàng lại không giống lắm! Tử Địch huýt huýt miệng, tiếp đó đảo mắt một vòng, ngon ngọt cất giọng nũng nịu với tỷ của nàng, “Tỷ, sau khi trở về, ngươi nghìn vạn lần đừng khai ra ta đòi Vũ Văn Dật Thần lễ sinh thần a! Dù sao A Đấu ba tên kia cũng không chạy tới trước mặt chủ tử để nói đâu, để chủ tử tưởng là A Đấu chủ động tặng đi, chủ tử mới vui bụng!”

“Ta sẽ không nói, nhưng ngươi lần sau đừng tự tiện chủ trương như thế nữa, suy đoán của ngươi vị tất chính xác.”

“Đâu có sao, chỉ cần khiến cho chủ tử vui vẻ, Tử Địch ta cái gì cũng dám làm! Với lại, ta dám chắc ta đoán không sai, tâm tư của chủ tử, có thể tự nàng cũng không hiểu rõ đó! Người ngoài cuộc thì sáng! Mặc kệ nói thế nào, với chủ tử mà nói, A Đấu rất đặc biệt!” Tử Địch mười phần khẳng định.

Hai người bước vội tới Huyên Cấm Thành, nhưng nghi thức khao quân cầu kỳ ở nơi đó đã sớm kết thúc, Hắc Kỵ Quân rời đi nơi khác, Địch Vũ Liễn thì trở về hoàng cung với phụ hoàng của nàng.

Tiệc thọ chưa bắt đầu, nên Duyên Lân Đế bảo nàng nghĩ ngơi cho lại sức, vì vậy nàng về thẳng tẩm điện của mình ~~~ từ lúc nàng mười tuổi đã dọn đến Yên Vân Hiên của Tả Hòa Điện. Bởi vì Tả Hòa Điện là nơi ở của hầu hết các hoàng tử chưa thành thân, trừ thái tử, cách nơi tần phi hậu cung của hoàng đế ở khá xa, cho nên mười ba tên hắc y hộ vệ tự nhiên cũng theo nàng về Yên Vân Hiên.

Tuy là nàng chưa dùng qua ngọ thiện, bất quá sau khi nàng phân phó Phong Tử Diệu xử lý vài chuyện, thì lại đi tắm trước. Cho nên, lúc hai tỷ muội Bích Tiêu về tới thì, từ gian ngoài lại nhìn thấy Tiểu Phúc Tử cũng không biết đã về khi nào đang cẩn thận lau tóc cho nàng ở buồng trong, vừa lau vừa bẩm cáo sự tình.

Địch Vũ Liễn nghe Tiểu Phúc Tử nói đã tra được, từng có người nhìn thấy một gã nam tử thân mặc trang phục học đồ của Ngự Y Viện, ở ngoài cung, ôm một chú ưng đi, qua miêu tả, chú ưng kia chính là Hải Đông Thanh thuần đen độc nhất vô nhị ở Duyên Huyên, cũng chính là ái ưng Si Mị của nàng. Nàng tức đến xanh mặt, không thể tha cho tên lớn mật kia, gằn giọng nói: “Tìm tên lớn mật đó cho ta.”

“Vương gia, học đồ Ngự Y Viện không ít, sợ là cần ít nhiều thời gian…”

“Tối nay bản vương phải biết tên!”

“Dạ!”

Cảm thấy chủ tử hẳn đã rất đói, hai người Bích Tiêu mở thực hạp ra, lấy thức ăn nhanh gọn bày ra hết trên bàn ở gian ngoài. Địch Vũ Liễn cũng đã nhìn thấy hai người, bèn ra hiệu cho Tiểu Phúc Tử không cần lau nữa.

Tóc dài tung tán loạn, tôn thêm khuôn mặt nhỏ nhắn, càng tăng thêm nét nữ tính của Địch Vũ Liễn, nếu không phải mặt nàng quá âm trầm, sẽ không ai nhận lầm giới tính của nàng.

Nàng bước ra gian ngoài, ngồi ở trước bàn, cầm đôi đũa lên, nếm một ngụm rau xào trước, ăn thấy ngon, lập tức có thêm khẩu vị, từ từ nhấm nháp. Quả nhiên, hắn mời cái gì ăn cũng ngon cả! Nàng không ngăn được thầm nghĩ.

Chủ tử dùng bữa không thích nói chuyện, cho nên tỷ muội Bích Tiêu cũng giống như Tiểu Phúc Tử, im lặng đứng ở bên cạnh.

Dùng xong ngọ thiện, Địch Vũ Liễn đảo mắt sang ba kẻ tâm phúc nói: “Ở đây không còn chuyện của các người, lui hết đi!” Nàng tính ngồi đọc sách, tiêu hóa một chút, sau đó thử xem có thể ngủ một lúc không.

“Vương gia, nô tỳ có chuyện bẩm báo.” Tử Địch vội cản Địch Vũ Liễn lúc này đã đứng lên, đương quay bước đi về phòng.

Địch Vũ Liễn dừng lại, nhìn nàng, không nói, chờ đợi.

“Đây là lễ sinh thần Vũ Văn công tử tặng cho người.” Tử Địch hai tay dâng tấm bùa lên, nâng tới trước mặt nàng.

Đôi mắt của Địch Vũ Liễn hơi hé to, hiển nhiên rất bất ngờ, chỉ là không muốn lộ rõ ra, nhìn thoáng qua Tử Địch xong, liền dán mắt nhìn chăm chú tấm bùa bình an trong tay nàng.

Chủ tử không lên tiếng, Tử Địch tay vẫn đang nâng tấm bùa bình an không khỏi có chút không yên, không lẽ đúng như lời tỷ tỷ nói, đoán sai rồi, đương lúc nàng lo lo, nghe được Địch Vũ Liễn hơi khàn khàn hỏi: “Vũ Văn công tử nào?”

“Vũ Văn Dật Thần!” Tử Địch vội trả lời.

Địch Vũ Liễn lại đăm đắm nhìn tấm bùa bình an, tiếp tục trầm mặc. Ngay lúc Tử Địch sắp sửa khẩn trương lần nữa, nàng mới đưa tay muốn tiếp lấy, nhưng lúc tay vừa chạm tới tấm bùa thì vội vàng giựt lại, sau đó, hình như do dự một lúc, lại vươn tay ra, lúc này mới nhận lấy tấm bùa bình an trong tay của Tử Địch.

Hô, bị dọa sợ quá! Trước đó, Tử Địch mặc dù nói rất tự tin, nhưng lúc nãy chân chính giáp mặt với chủ tử nàng lại đổ hết một trận mồ hôi lạnh.

Địch Vũ Liễn nhìn tấm bùa bình an trong tay, giật giật chiếc lục lạc nhỏ, tiếng lục lạc lanh lãnh, đáng yêu vang lên, ba kẻ tâm phúc của nàng vì thế mà đều được chiêm ngưỡng vẻ nhu hòa lướt qua trong mắt nàng, cằm thiếu chút rớt xuống.

Tiểu Phúc Tử thấy chủ tử nhà mình hình như khá thích lễ sinh thần này, nghĩ rằng có phải hay không chủ tử đối với mấy thứ lễ vật này nọ trước kia không để ý tới, mặc cho hắn xử lý, nhưng bây giờ lại thấy thích thú, bèn dọ ý của nàng nói: “Vương gia, mấy ngày qua đại thần trong triều đều đã dâng lễ sinh thần, người muốn xem qua không?”

“Ân?” Địch Vũ Liễn nhíu mày nhìn hắn, thấy không vui, “Ngươi xử lý là được rồi!”

Tương phản quá xá, Tiểu Phúc Tử đơ người, không hiểu nổi, chủ tử hình như thích tấm bùa bình an rẻ tiền này hơn là những vật phẩm quý giá mà các đại thần trong triều tặng, hắn còn muốn đứng đó liệt kê ra vài thứ, xem xem có thể làm cho chủ tử thích hay không, nhưng đã nghe Địch Vũ Liễn bực bội nói: “Đủ rồi, các ngươi lui xuống đi! Bản vương muốn nghĩ ngơi!” Nàng khoát khoát tay, đuổi người.

Ba kẻ vội vã cáo lui, Địch Vũ Liễn đi vào gian trong nghĩ ngơi.

Lui ra tới bên ngoài, Tiểu Phúc Tử dự tính đi giục người tiếp tục điều tra kẻ chặn đường Si Mị của chủ tử, lại thấy Tử Địch túm hắn lại, xúi hắn đi điều tra tất cả những chuyện về Vũ Văn Dật Thần.

“Vì sao?” Tiểu Phúc Tử bối rối.

“Bởi vì thế đó! Các người nghe!” Tử Địch chỉ chỉ vào trong phòng, nhỏ giọng nói.

Ba người bèn vểnh lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe.

Lục lạc tuy nhỏ, tiếng kêu lại rất véo von, tiếng leng keng nho nhỏ phát ra không liên tục, chứng tỏ người nào đó chơi vui đến không nỡ buông tay.

Tử Địch rất đắc ý, Tiểu Phúc Tử vẫn không hiểu, nhưng hắn đáp ứng giúp Tử Địch điều tra xong mới được đi.

Nói là đọc sách, nhưng sau khi Địch Vũ Liễn mở sách ra, lại không buồn lật tiếp. Bàn tay không tự giác đã cầm lấy tấm bùa bình an, liên tục gảy gảy chiếc lục lạc nho nhỏ, trong lòng tuôn trào loại cảm giác gì đó, trong đầu luôn hiện lên nét chữ xấu xấu của người nào đó đã gặp qua ban trưa, nghe thấy tiếng nói của hắn, một lần rồi lại một lần, tưởng niệm rồi lại tưởng niệm hoài không chán, ngay cả ký ức lúc bốn tuổi cũng bị kéo trở về.

Qua một hồi lâu, nàng mới đột nhiên phát hiện mình một chữ cũng chưa đọc xong, không hiểu nổi chính mình, nàng lắc lắc đầu, buông cả sách và bùa bình an xuống, dự định đi ngủ một chút.

Nàng đứng lên đi được hai bước, lại đừng lại, nhìn sách và bùa bình an đặt trên bàn, dằn lòng không nổi quay trở lại, sau khi cầm lấy chiếc bùa bình an lên, mới bước tới giường.

Nói là muốn ngủ, kết quả cũng không khác gì lúc đọc sách, Địch Vũ Liễn mới nhắm mắt lại, liền mở mắt ra. Nàng nằm thẳng ngưỡng mặt, giơ chiếc bùa bình an lên cao, ngắm nó, nàng bĩu môi tỏ vẻ mất hứng. Thì ra, lúc nàng nhắm mắt để ngủ, không ngờ nhịn không nổi lại nghĩ đến Vũ Văn Dật Thần, nhớ tới lúc bốn tuổi gặp mặt hắn, lại phát hiện ban nãy khi gặp lại, mặt hắn đã bị trang giấy che kín, nàng không trông được hắn lớn lên bộ dạng thế nào! Cho ngươi che mặt lại, cho ngươi dám không trương mặt ra nữa! Địch Vũ Liễn bực bội thầm nghĩ, ngón giữa ra sức búng vào chiếc lục lạc, động tác như đương cốc lên đầu Vũ Văn Dật Thần cho hả giận, khiến cho lục lạc kêu lên không thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện