Người ta nhân lúc rảnh rỗi thì lên kế hoạch đi ra ngoài chơi, Địch Vũ Liễn thì không có thời gian nhàn rổi như vậy, nàng ngay cả chữ chơi viết như thế nào còn không biết, cũng không biết chơi suy cho cùng cảm giác ra làm sao, giải quyết đại phiền toái trước mắt mới là chính sự của nàng.

“Vương gia, xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy tình huống có vẻ bất thường, Trương Hoan chạy đến nơi, hạ giọng hỏi. Hắn mặt không biến sắc nhìn quanh quan sát, thấy trên mặt đất có không ít xác bồ câu, nhưng chỉ có một ống tre bỏ lại, nói cách khác tức là một bồ câu giữ tin đã chạy thoát, hoàn hảo là hắn chuẩn bị hai con, nhiều hơn cũng không tốt lắm, hai con chính là vừa đủ!

Trông thấy hắn, Địch Vũ Liễn sa sầm nét mặt, chất vấn hỏi: “Bồ câu truyền tin trong cốc là do kẻ nào trông?”

“Bồ câu truyền tin? Bẩm Vương Gia, quặng cốc làm sao có bồ câu truyền tin chứ?” Bồ câu hắn thả tuy đúng là nuôi trong cốc, nhưng là hắn bí mật phái người nuôi, chổ nuôi cũng bí mật nốt, cho nên hắn mới không sợ mà giả bộ nghi hoặc.

“…,” Địch Vũ Liễn đưa mắt nhìn hắn đăm đăm không nói, căn nhắc lại quả đúng là ở quặng cốc thì không nên có bồ câu truyền thư, không phải người ở trong cốc làm, chẳng nhẽ lại tới thêm một nhóm người khác? Đôi bên đồng thời nghe được bí mật này? Bất quá, từ trước đến giờ nghe người nói đều nghi ba phần, nàng quyết định tạm thời bảo lưu ý kiến, nhìn nhìn hắn rồi lại nói, “Nơi này không còn việc của ngươi, nên làm gì thì đi làm đi! Nhớ kỹ, lúc Liễu Chí Thành đến, thông báo bản vương một tiếng!” Trực giác bảo là nàng không thích cái thằng này.

Trương Hoan muốn nghe ngóng, nhưng lại không thể làm quá lộ liễu đành lên tiếng đáp trả rồi thối lui.

Đám người Mạc Hàn Nghị trong lòng có chút thấp thỏm, mơ hồ nhận ra được Liễn Vương tìm bọn hắn là vì chuyện đêm qua cả nhà nói bị người nghe lén, liên tưởng đến bốn hạ nhân bị giết hôm qua, càng cảm thấy bọn hắn bị triệu đến hẳn là lành ít dữ nhiều.

“Sáng nay bản vương ở đây săn được không ít bồ câu, tăng thêm nhạc thú thì không nói, còn để cho bản vương đọc được một tin tức thú vị!” Miệng thì nói thú vị, nhưng nét mặt của nàng lại bảo là không có thú vị như vậy đâu, “Hiển nhiên là hôm qua có người lừa bản vương, không chịu thành thật!” Rõ ràng, người kia đứng giữa lớp nam tử chỉ có thể tính là lùn, khuôn mặt kia lại còn nét trẻ con, nhìn qua chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, sao cứ gây cho người khác cảm giác áp bách không cách nào nói rõ.

Địch Vũ Liễn đưa tờ giấy bị nắm trong tay qua cho Mạc Hàn Nghị, ý bảo hắn cầm lấy.

Mạc Hàn Nghị chần chừ một lúc, nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận, vừa mới mở ra, thì bảy chữ ”Hiền Phi sinh hạ là công chúa” đập vào mắt hắn, nghĩ thầm quả nhiên là thế, nguyên nhân là vì chuyện đêm qua cả nhà hắn nói bị người đứng bên ngoài nghe được, thật sự không xong rồi! Hắn lại không thể để cho người nhà vì việc này mà lần nữa gặp nạn, phải làm gì bây giờ? “Bản vương hôm qua hiển nhiên hạ thủ đã quá lưu tình rồi! Rốt cuộc là có bao nhiêu người biết được việc này!?”

“Chỉ có…” Mạc Hàn Nghị muốn nói chỉ có mình hắn và Vũ Toàn biết, nhằm bảo vệ mấy vị Mạc Gia khác, lại bị Địch Vũ Liễn ngăn lại bằng một câu uy hiếp.

“Trước khi nói, nhớ đến đám Mạc Gia ở Ly Hồn Sơn!” Địch Vũ Liễn hơi nhướng người cúi xuống, nặng nề nhìn Mạc Hàn Nghị. Nàng tuy thân không cao, nhưng khí thế thì rõ ràng hơn người một bậc.

“…, chỉ có mười tám người trong buồng chúng thần!” Xong rồi, một kiếp hôm nay liền khó tránh a! Đối với Mạc Hàn Nghị mà nói thì người ở Ly Hồn Sơn quan trọng hơn.

“Tiện nhân Mạc Tương Vân kia sinh ra tiểu công chúa, chúng ta biết thì tính là cái quái gì? Làm gì phải diễn như là bí mật không thể để cho người biết thế, còn làm cái dạng muốn giết bọn ta diệt khẩu kia! ?” Mạc Tương Triệt cao, đúng lúc nhìn qua vai lão cha thì nhìn thấy nội dung ghi trên tờ giấy, nghĩ rằng thứ này cũng đâu phải bí mật kinh thiên động địa gì, hôm qua, Liễn Vương vì thế mà giết người hắn xem đã không vừa mắt, hôm nay lại tới phiên cả nhà sắp vì nó mà gặp nạn, hắn rất bực bội liền nói mà không cần suy nghĩ.

Thật là sóng gió chưa yên thì phong ba bão táp đã ập tới, không kịp bịt miệng thằng mãng phu thiếu não này, hắn nói rất nhanh, đợi khi Phong Tử Diệu kịp phản ứng, hắn đã nói xong rồi. Tức đến nỗi Phong Tử Diệu phóng tới trước bóp chặt cổ hắn, mà mười hai gã hộ vệ bên người Địch Vũ Liễn thì chuyện vốn không biết đều trở thành chuyện đã biết.

Mặt Địch Vũ Liễn càng thêm thối ra, nàng tức mình vậy mà lại liên tiếp hai ngày sơ suất, hôm qua đã không nên tha cho bọn này, hôm nay dò hỏi lại không cẩn thận hơn! Bất quá, nàng có thể vì chuyện mình làm sai mà bực bội, lại tuyệt đối sẽ không vì thế mà hối hận, nàng thủy chung vẫn cho rằng hối hận chuyện đã làm chỉ thêm phí thời gian! Làm sai nên nỗ lực cứu chữa, cứu vãng không xong thì nhân đó mà khắc sâu vào đầu, để vĩnh viễn sẽ không tái phạm sai lầm đồng dạng nữa!

Cả đám người Mạc Hàn Nghị căng thẳng nhìn Mạc Tương Triệt đương bị bóp cổ, mặt sung huyết đỏ bừng, hô hấp không thông, đang cố gắng vùng vẫy, những tưởng cái mạng này của hắn đã tới giờ Diêm Vương đòi lại rồi, không nghĩ đến lại nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Liễn Vương vang lên: “Buông hắn ra!”

“Vương gia! Không thể lại tha cho bọn chúng!” Phong Tử Diệu không đồng ý, trái lại tay càng thêm lực, mắt Mạc Tương Triệt đã dần trắng dã. Nhưng đương lúc Phong Tử Diệu muốn khuyên giải Địch Vũ Liễn vài câu đem đám người Mạc Gia giết sạch thì nhìn thấy nét mặt của nàng, hắn lập tức thả tay ra, thần sắc Vương gia nhà hắn rõ ràng là nói, nếu như hắn dám trái lệnh, liền giết hắn!

Phong Tử Diệu hung hăn liếc Mạc Tương Triệt một cái, thằng kia vừa tìm được đường sống trong chổ chết, đang há mồm thở hổn hểnh trong khi người nhà đang đỡ hắn, không cam tâm mà lui về bên cạnh Địch Vũ Liễn, lo lắng nhìn nàng.

Địch Vũ Liễn không nhìn lại Mạc Tương Triệt mà quay đầu nhìn sang đám người của nàng, chỉ thấy nàng diện vô biểu tình chậm rãi đảo mắt quanh mười hai gã hắc y hộ vệ, đôi phượng mâu lạnh lùng, sâu không thấy đáy, thâm thúy dán lên người bọn hắn.

Mười hai người này khi lý giải xong ý tứ đại biểu đằng sau mấy lời nói của Mạc Tương Triệt, bọn hắn giật mình, kinh hãi, không dám tin mà nhìn Địch Vũ Liễn, vương gia vậy mà là nữ nhân!?

Lại thấy Địch Vũ Liễn nhìn về phía mình, bọn hắn nguyên bản hơi lúng túng, nhưng dù sao cũng là tinh anh, tiếp tục nghĩ một lát thì lòng trung thành liền thúc đẩy cả đám khụy gối xuống, cùng lúc lên tiếng: “Thuộc hạ thề chết tận trung với Vương gia, chuyện hôm nay, nếu như có nữa lời tiết lộ, nhất định bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế, tuyệt tử tuyệt tôn, gia tộc diệt môn!” Nói xong, đồng loạt móc ra chủy thủ tùy thân, lưu loát rạch một đường trên cổ tay mình, máu tươi tức thì phún ra, sống chết đều để cho Địch Vũ Liễn quyết định.

Giống như không thấy mười hai người đương tự sát, Địch Vũ Liễn hồi đầu lại, nhìn người Mạc Gia, tay chắp sau lưng, diện vô biểu tình, không ai biết được nàng đương nghĩ cái gì.

Mấy người Mạc Gia ngây người nhìn mười hai kẻ nọ, càng thêm hiểu không nỗi việc này đến tộc cùng như thế nào lại có thể khiến cho tiểu vương gia thậm chí ngay cả mệnh của người mình cũng không muốn lưu.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt mười hai người đã trở nên nhợt nhạt, thậm chí còn nghĩ rằng Liễn Vương sẽ không lưu lại tính mệnh bọn họ thì thanh âm lành lạnh đó lại vang lên: “Tử Diệu, đủ rồi! Đứng cả lên đi!”

Tiếng nói rớt xuống, thân ảnh Phong Tử Diệu nẩy lên, rất nhanh đã lướt tới trước mặt, điểm vài huyệt vị của bọn họ, máu tươi tức thời ngừng chảy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện