Sau một lúc, trí nhớ phi thường tốt của Vũ Văn Dật Thần đã nhớ ra hai người có tên này là ai, liền hồi đáp: “Ta nhớ ra rồi! Là Tương Vân tiểu cô cô và Lãnh Diễm tiểu thúc thúc!” Thấy hai vị đệ đệ vẻ mặt như không hiểu nhìn mình, hắn lên tiếng giải thích, “Vốn chính là người nhà Mạc Gia trụ ở phủ bên. Hai người bọn họ đều rất tốt, rất quen với ta, cũng rất tốt với ta! Bất quá, từ năm ta bảy tuổi, Tương Vân tiểu cô cô bị ép tiến cung xong, ta đã không gặp lại cô cô nữa. Cô cô và Lãnh Diễm tiểu thúc thúc là một đôi yêu nhau, cô cô tiến cung làm cho tiểu thúc thúc rất thương tâm.” Hắn đã nói hắn không thích hoàng tộc mà, hoàng thượng có nhiều nữ nhân như vậy còn ngại thiếu, một mực muốn cướp người yêu của người ta, thực sự là quá phận! “Hai người bị ép phải phân ly rất đáng thương. Hai người các đệ khi ấy đều quá nhỏ, không nhớ rõ bọn họ! Về sau nghe nói hai người bọn họ bỏ trốn thành công rồi, đáng tiếc đổi lại là Mạc Gia bị lưu vong.” Ai, chính vì như vậy, bằng hữu tốt nhất của hắn Mạc Vô Ngân quay về Tùy Châu xong liền không trở lại nữa, mấy người Vô Địch chơi chung hắn cũng đều bị bắt đi. Còn chưa biết chuyện Mạc Tương Vân đã sinh hạ một tiểu hoàng tử, Vũ Văn Dật Thần vì một nhà Mạc Gia mà bất bình.

Nữ tử nhập cung cùng người bỏ trốn? Còn là nữ tử Mạc Gia! Này chẳng phải là mẫu phi của Liễn Vương sao!? Được xưng là trùm buôn chuyện, Vũ Văn Dật Tân vừa mới liên tưởng đến Liễn Vương đã thấy đại đường ca đoạt lại mảnh giấy nhỏ từ tay hắn, xoạt xoạt vài cái, thể hiện nghệ thuật xé giấy hoàn mỹ, tức thì mảnh giấy hóa thành mảnh vụn.

“Đại đường ca, ngươi làm cái gì vậy?” Cảm thấy kinh ngạc đến tận tim.

“Tuy rằng không thể giúp gì cho hai người Lãnh Diễm tiểu thúc thúc, nhưng kéo dài chuyện mà người hạ lệnh này muốn làm thêm được bao lâu liền có thể giúp hai người bọn họ tranh thủ thời gian được bấy lâu.” Cư nhiên vẫn bị truy nã, hai người hãy còn phải chạy lánh nạn nha! Thật đáng thương! Vũ Văn Dật Thần tự động phân loại người hạ lệnh thành kẻ xấu, vì hai người Mạc Tương Vân mà bất bình, muốn làm chút chuyện giúp đỡ hai người mà mình quen.

Vũ Văn Dật Tân trong một lúc nhất thời nghĩ không thông có chổ nào không đúng, chỉ có thể sững sờ đứng nhìn đại đường ca của hắn.

Vũ Văn Dật Luân nghe đại ca hắn nói xong, linh quang chợt lóe, nhớ ra hoa văn nọ hắn đã ở nơi nào từng thấy. Hắn tỉ mĩ nhìn kỹ chiếc vòng lần nữa, xác định hoa văn là dấu hiệu đặc trưng đại biểu cho Liễn Vương, còn chưa kịp nói ra, đã nghe tiếng xé giấy vang lên, quay đầu nhìn lại, đại ca hắn đã xé nát mảnh giấy kia. Sắc mặt của hắn tức tốc biến ra vô cùng khó coi, miệng mở to há hốc, kinh hoàng đến thiếu chút nói không thành lời, ra sức dỗ dịu lại nội tâm đang chết khiếp, lại nhìn thằng đại ca của mình mà bực bội nói: “Đại ca ngươi biết ngươi làm hỏng cái gì chưa? Đây là chỉ thị của Liễn Vương truyền cho thủ hạ! Ngươi lại dám xé!”

“Cái gì ~~~! Của Liễn Vương!?” Vừa nghe đến Liễn Vương, Vũ Văn Dật Tân óc đã dại ra, lại nhớ tới kết cuộc của đám người dám mạo phạm đến Liễn Vương, hắn sợ đến quay mòng mòng, “Đại đường ca, ngươi mới vừa rồi sao xuống tay nhanh vậy a! Xong, xong! Chúng ta chết chắc rồi! Nếu để Liễn Vương biết mà nói, hắn sao có thể buông tha bọn ta a!”

Vì thế mà, đã từng cùng Liễn Vương chinh chiến trên sa trường, Vũ Văn Dật Luân mặt tái nhợt, đã từng nghe qua đủ loại tiếng tăm của Liễn Vương, Vũ Văn Dật Tân mặt hốt hoảng, chỉ riêng Vũ Văn Dật Thần, bạn đầu sỏ gây án thì bình tĩnh vô cùng.

Đương nhiên, hắn bình tĩnh là vì hắn căn bản không hiểu rõ trọng điểm khiến cho hai vị đệ đệ phải lo lắng, đồng thời hắn còn đang suy nghĩ đến một vấn đề không trọng yếu khác. Liễn Vương, ai a? Đúng rồi, chính là vị tân chủ nhân phẩm vị hết sức quái dị của cái phủ bên cạnh kia đi! Xé đã xé rồi, cũng đâu thể ăn thịt người, cảm thấy cũng không phải người tốt gì! (Vâng, bà xã đại nhân đó anh ạ! >.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện