Đi ra khỏi từ đường, Địch Vũ Liễn dừng lại ở gần đó, sờ sờ bọc quần áo  yêu quý trong lòng, phong thái tươi cười của nữ nhi trông thật đáng yêu, sau lại nghĩ muốn làm cho người nào đó yêu thương nàng.

Chính là, tuy nói nhất định làm được, trên thực tế, trong triều một tay che trời, nhưng dường như người  không gì là không làm được như nàng lại không biết làm thế nào để việc này trở thành sự thật. Nàng khó xử nhíu mi tự hỏi mình, thật khó giải quyết, cuối cùng quyết định trở về  tìm bốn thuộc hạ đắc lực đến, tiếp thu ý kiến quần chúng.

Phụ cận có tiếng người, đại khái là thân hộ đội phụ trách tuần tra vương phủ, nhìn thấy Địch Vũ Liễn lập tức biến sắc, hơi thở trên người trong nháy mắt thay đổi, bộ dáng Liễn vương quen thuộc đã quay trở lại.

Nếu như Vũ Văn Dật Thần nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này, tám phần là sẽ đi lấy đậu hũ đập vào đầu mình, bị lừa rồi! Chỉ tiếc hắn không biết, cho nên hắn vẫn đối diện với bức tường cười ngây ngô xong, lại ngẩng đầu ngây ngô với trăng sáng, sau khi cười xong, lại đi đến sát tường, nghĩ rằng tuy nói lưng của hắn tiếp xúc với Tiểu Vũ không tính là gì, nhưng nếu như nàng nghĩ rằng hắn chiếm tiện nghi của nàng, vậy thì không tốt. Hắn suy nghĩ muốn để Tiểu Vũ có ấn tượng tốt với hắn, cố gắng cân nhắc làm thế nào phá bức tường này đi mà không bị người khác phát hiện, nhưng tìm tới tìm lui, rất thất bại, không có chỗ nào thích hợp. Quên đi, hắn sẽ tìm cho Tiểu Vũ một cái thang để đi qua như vậy thật tốt. Đã có quyết định, cũng đã tìm ra được giải pháp khiến tâm tình hắn thật thoải mái băng tường đi về, chuần bị một cái thang thật tốt.

Sau khi khôi phục tính cách giống lúc trước, Địch Vũ Liễn thi triển khinh công, tránh sự tuần tra của thân hộ đội, đi vào tẩm viện của mình.

Lúc này, một cỗ áp suất thấp tràn ngập trong tẩm viện của nàng, ba người Tiểu Phúc Tử đều không nói gì, mười ba người hộ vệ áo đen cùng tất cả lấy Phong Tử Diệu đứng đầu, nếu thấy nàng phát cuồng liền xông ra ngoài, đám người Tiểu Phúc Tử  khẩn trương tụ tập nhân thủ đến tìm nàng. Bọn họ không dám nói một cách đàng hoàng là không thấy Liễn vương, nhưng đã hỏi qua thân hộ đội, có nhìn thấy người nào không, lại nhận được đáp án không tốt là không có, thậm chí ngay đến cả Hữu Ảnh Hi đã từng xuất hiện cũng nói cho Tiểu Phúc Tử biết, hắn đã mất dấu chủ tử, hơn nữa, thẳng đến giờ phút này bọn họ còn không tìm được nàng, như vậy có thể nghĩ tất cả lo lắng đều là thật. Nhất là ba người Tiểu Phúc Tử, không chỉ lo lắng, còn oán giận đối phương nói lung tung.

Kể từ lúc ấy, chỉ thấy không khí trong viện khẩn trương lên, Tiểu Phúc Tử cùng Tử Đich giống như hai con gà chọi, trừng mắt với đối phương, nói ba câu đã bất hòa, hai người này rõ ràng là muốn đánh nhau một trận, bị Phong Tử Diệu cùng Bích Tiêu cứng rắn giữ chặt.

Trong lúc tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của một cô gái, bọn Tiểu Phúc Tử nghe thấy đầu tiên là toàn thân căng thẳng, tiếp theo đó là rút kiếm ra, nhanh chóng chạy qua.

“ A a a---!” Tiếng thét chói tai bao hàm sự sợ hãi của  cô gái liên tục không ngừng, bối rối muốn chạy trốn, lại phát hiện bất luận nàng chạy  về hướng nào, cái tên trên người một thân áo trắng kia đêu xuất hiện trước mặt, ngăn trở hướng đi của nàng.

Mái tóc dài màu đen bay lên trong không trung, áo choàng cũng theo gió phiêu động, quần áo dài màu trắng mặc trên người Địch Vũ Liễn , lại rất tương xứng với khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh lung không chút thay đổi , ánh mắt lạnh lùng thị huyết,  thân thủ không lường được, giống như bạch vô thường ở dưới âm ti, khiến nữ tử sợ tới mức chân mềm ra, té ngã tại chỗ.

Lúc bọn Tiểu Phúc Tử  đuổi tới, chính là thấy tình cảnh như vậy. Vừa thấy là chủ tử nhà mình, mọi người lập tức thu hồi kiếm trong tay vào vỏ, hết thảy quỳ xuống, thi lễ nói: “ Thuộc hạ tham kiến vương gia”

Vương gia? Nghĩ đến mình gặp quỷ, nữ tử đang cố gắng đi về phía trước dừng lại động tác, ngạc nhiên quay đầu ngưỡng mộ “ Quỷ” mà nàng nghĩ đến.

Hắc y hộ vệ có người cầm đuốc, nương theo ánh sáng, nữ tử nhìn thấy rõ bộ dáng của Địch Vũ Liễn , cũng vì vậy mà phát hiện chính mình đã làm trái với quy định trong phủ, tự tiện trộm đi tới nơi đây, vì khẩn trương quá độ, sai lầm đem Liễn vương bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ban đêm thành nữ quỷ. Nữ quỷ!? Nữ tửmở to hai mắt không dám tin, nhìn chằm chằm Địch Vũ Liễn.

Lúc này Địch Vũ Liễn không có buộc ngực, lại xõa tóc dài, nhìn thế nào, cũng có thể nhìn ra nàng là nử tử.

Liễn vương là nữ!? Nữ tử vì sự thật này khiến cả người run run đứng lên, như vậy, người từng ở trên giường sủng hạnh nàng, nam tử cùng nàng mây mưa thất thường là ai!? “ Đều miễn lễ đi!Đi, đem người đang chạy tới đây! Nàng là người quý phủ nào đưa tới?” Giọng nói lạnh như băng không có một chút độ ấm, Địch Vũ Liễn liếc mắt nhìn nữ tử, hạ lệnh nói. Vừa rồi nàng đến gần tẩm viện, chỉ thấy nử tử ở nơi nào lén lút tiến vào tẩm viện, nàng lập tức xuất hiện trước mặt nàng ta, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai , thế nhưng có thể đột phá phòng vệ nghiêm mật của hộ vệ bên trong phủ, chạy đến chỗ này.

Lập tức mọi người đứng dậy, người Phong Tử Diệu phái đi cũng bị kinh động đúng lúc chặn lại, Tiểu Phúc Tử cầm lấy cây đuốc trong tay một gã hộ vệ, tiến đến gần nữ tử kia, nương theo ánh sáng nhìn rõ là ai xong,hướng về phía Địch Vũ Liễn cung kính bẩm báo nói: “ Bẩm vương gia, là người chi thứ nhất thái tử đưa tới , kêu Lâm Lê.”

Địch Vũ Liễn thâm trầm nhìn chằm chằm vào nàng ta, chỉ thấy nữ tử bởi vì phát hiện điều không nên biết mà biến thành bức tượng lung lay trong gió, vẻ mặt sợ hãi nhìn nàng. Nhìn ra sự sợ hãi lẫn không dám tin của nữ tử kia, Địch Vũ Liễn dường như nhớ tới cái gì, chậm rãi ngửa đầu nhìn thứ chính mình đang mặc. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử kia, cả người nhiễm sts ý nồng đậm, mọi người chỉ tháy một bong trắng lướt qua, nghe được tiếng kiếm ra khỏi vỏ, lúc nhìn thấy kiếm quang chợt lóe, nữ tử ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng, đầu đã rơi xuống.

“Đem thi thể đến Thanh Nhã Uyển, để ở trong viện đi! Đầu cũng  để ở cửa Thanh Nhã Uyển! Ta muốn cho các nàng biết dám không tuân theo quy củ của bổn vương, sẽ có kết cục như thế nào!” Người chết mới có thể giữ bí mật vĩnh viễn! Một thân áo trắng không dính một giọt máu nào, kiếm trong tay bay ra, trở về nằm trong vỏ kiếm của Phong Tử Diệu không sai lệch chút nào, Địch Vũ Liễn lạnh lung vô tình hạ lệnh, cũng không có một chút dao động với nữ tử.

“ Vâng!”

“ Bốn người các ngươi đi theo bổn vương, những người khác nên làm cái gì thì làm cái đó đi!” Tiểu Phúc Tử nói đúng. Hiện tại nàng giống như đi trên miếng băng mỏng, không thể có một chút sai sót, nàng không thể để chuyện bản thân là nữ tử mà đưa đến một số người! Sinh ra trong gia đình đế vương, vô tình mới có thể sinh tồn! Nếu ngay cả hoàng gia nàng cũng không sống yên được, như vậy làm cho Vũ Văn Dật Thần yêu nàng thì có nghĩa lí gì? Hôm nay lâm triều còn có một trận đánh ác liệt chờ nàng, nàng muốn thu hoạch hôm qua có thể phát huy được tác dụng lớn nhất, làm đảng thái tử bị thương nặng, tuyệt không nương tay!

Địch Vũ Liễn dẫn bốn tâm phúc rời đi, quyết định sửa đổi một ít mệnh lệnh, trước chuyên tâm đối phó với với nhóm địch nhân như hổ rình mồi, buổi tối lại đến chỗ tường tìm Vũ Văn Dật Thần .

Ai cũng không biết Địch Vũ Liễn cùng nhóm thuộc hạ nói cái gì, chỉ biết trước khi nàng vào triều, thi thể của nữ tử chết đi đã được đưa vào Thanh Nhã Uyển, làm cho toàn bộ nử tử khủng hoảng sợ hãi, muốn đóng cả cửa chính lẫn cửa sổ trốn tránh, lại bị thị vệ bắt phải xem.

Liễn vương cải biến đem từ đường hủy đi, quyết định sửa thành tẩm viện, mà Liễn vương phủ cũng có quy củ mới, bên trong từ đường cùng với những chỗ gần từ đường trở thành chỗ cấm, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào, ngay cả đám người Tiểu Phúc Tử cũng cấm đi vào, dám đi vào, chết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện