“Hừ, theo như lời các người nói cần phải tuân theo tộc quy, Thiếu
tông chủ phải là con của vợ cả, thật đơn giản thôi! Đưa Tam phu nhân của cháu lên làm chính, hưu ly[2] Mẫn Mẫn, giáng xuống làm thiếp, Hạo Nhiên, cháu tự quyết định đi!” Đại
trưởng lão trầm giọng nói, lần này dù nói cái gì đi nữa thì ông cũng
không chấp nhận nhượng bộ, nếu tương lai Vũ Văn gia rơi vào trong tay
tiểu tử Vũ Văn Dật Thần đó, ông làm sao còn mặt mũi để đi gặp liệt tổ
liệt tông[3]!
“Từ khi Mẫn Mẫn phát điên, cháu đã tuyên bố rồi, Mẫn Mẫn là chính thê của cháu, việc này vĩnh viễn không có khả năng thay đổi được!” Sắc mặt Vũ Văn Hạo Nhiên trở nên sa sầm.
“Việc lần đó cháu lấy quyền tông chủ bắt chư vị trưởng lão chúng ta không được thay đổi gia chủ mẫu lại là việc khác, chúng ta nghe theo bởi vì chuyện đấy đối với toàn tộc mà nói thì không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng đối với chuyện Thiếu tông chủ này, tuyệt đối không phải chuyện mà một mình tông chủ cháu định đoạt!”
Đại trưởng lão đập mạnh xuống bàn trà bên cạnh ông, mày cau chặt, tức giận nhìn Vũ Văn Hạo Nhiên.
“Đủ rồi, đủ rồi, đừng như vậy nữa, tất cả mọi người bình tĩnh lại đi!” Vũ Văn Hạo Chính thấy không khí trở nên căng thẳng, vội vàng xoa dịu cảm xúc của mọi người, “Việc này… không phải đại sư Liễu Khước đã từng nói Vũ Văn Dật Thần đứa nhỏ này có mệnh đại phú đại quý sao, vinh hiển của bộ tộc Vũ Văn chúng ta…”
“Cháu tin ông ta hả? Nếu ông ta có thể nói ra được lời chuẩn xác, thế sao không tính được ông ta sẽ bởi vì một lời nói xấu một vị tiểu hoàng tử bốn tuổi mà bị hoàng thượng ban chết! Hừ!” Đại trường lão từ trước vẫn không vừa mắt quốc sư[4], Vũ Văn Hạo Chính vừa đề cập lại nói không thật sự chính xác, tựa như đổ thêm dầu vào lửa.
“Cái này… Khụ, cháu suýt chút nữa thì quên, “Kỳ Quái[5] tiên nhân Kỳ Toán Tử hiện tại đang làm khách tại phủ của cháu, mời ông ta đi xem một lượt cho toàn bộ mấy đứa nhỏ được không?” Vũ Văn Hạo Chính nhìn thấy sắc mặt của đại trưởng lão càng lúc càng khó xem, đột nhiên nhớ ra quý phủ mình còn có một vị khách như vậy.
“Cái vị tiếng tăm lẫy lừng tại Ngự Phong Quốc?” Sắc mặt đại trưởng lão hòa hoãn hơn.
“Đúng! Ông ta thật sự bói toán như thần, trước hết để ông ta giúp đại ca tính tính cho mấy đứa trẻ. Việc phế lập Thiếu tông chủ này chúng ta quyết định sau vậy, như thế được không? Vũ Văn Hạo Kỳ cảm thấy đấy là một biện pháp tốt, nghe Ngũ đệ của ông nhắc tới, ông đột nhiên cũng nhớ lại lời của quốc sư nói Vũ Văn Dật Thần nhất định mang đến vinh hiển cho bộ tộc Vũ Văn, tuy nhiên ông đối với việc ấy cũng rất nghi ngờ không tin, giả sử Kỳ Toán Tử kia cũng tính ra kết quả giống như vậy thì đến lúc đó nhóm đại trưởng lão sẽ không còn điều gì để nói rồi!
Ông vừa nói như thế, tất cả mọi người đều cho rằng rất được, thế mới thấy danh hào của vị Kỳ Toán Tử kia thật vang dội, lúc này đây, bọn họ đã phái người đi mời Kỳ Toán Tử, thêm vào đó còn gọi chư vị tiểu thiếu gia tới trước chờ tại chính sảnh. Chẳng qua là vì đại trưởng lão vốn trời sinh tính đa nghi, không dễ dàng tin tưởng người khác được, thế nên ông mới gọi mấy đứa nhỏ nhà Vũ Văn Hạo Kỳ cùng Vũ Văn Hạo Chính cũng cùng tới, dự định không nói cho Kỳ Toán Tử biết đứa nào là con của nhà ai, để xem ông ta nói sao về tương lai của mấy đứa trẻ này.
“ Tại sao Kỳ Toán Tử lại ở quý phủ nhà cháu?” Tam trưởng lão cảm thấy ngạc nhiên, trong lúc chờ đợi thuận miệng hỏi.
“Là do cháu mời ông ta đến,” Vũ Văn Hạo Nhiên tiếp lời, “Trinh sát tra xét được ông ta đi vào nước ta, thế nên cháu mới để Hạo Chính nghĩ cách bí mật mời ông ta tới. Dựa vào sự thuận tiện của chức vụ Hạo Chính, lặng lẽ để Kỳ Toán Tử xem cho chư vị hoàng tử.”
Không cần nói quá rõ ràng, những người không biết việc này vừa nghe Hạo Nhiên nói thế liền hiểu được ý ông là gì.
Đương kim Thánh thượng tuy rằng đã lập Đại hoàng tử làm Thái tử, nhưng đến tột cùng tương lai thái tử có kế thừa được ngôi vị hoàng đế không lại là chuyện không ai có thể nói chính xác được. Hơn nữa tháng năm năm nay, Hoàng thương cho phép Thập lục hoàng tử tiến vào ở tại An Khang điện, đích thân dạy dỗ, cho người ta thấy ý tứ muốn cực kỳ chiều chuộng vị hoàng tử này, thế nên tương lai lại càng dễ thêm nhiều sự thay đổi.
Tục ngữ từng nói, vua nào triều thần nấy, Vũ Văn bộ tộc của họ có thể đời đời nhận được ân huệ cũng là do lựa chọn chính xác của mỗi đời tông chủ. Tuy nhiên lần này lại khác, hoàng từ của đương kim Hoàng thượng rất nhiều, lại thêm người người đều tựa như rồng trong loài người, làm cho Vũ Văn huynh đệ ba người đang làm quan trong triều khó có thể lựa chọn, vừa lúc Kỳ Toán Tử tiến vào Diên Huyên Quốc, thế nên Vũ Văn Hạo Nhiên mới ra quyết định mời vị đạo nhân này tính toán tương lai cho các vị hoàng tử, sau đó bọn họ mới có mưu tính tiếp theo.
“Việc này lo liệu như thế nào rồi?” Đại trưởng lão rất chú trọng, nhìn về phía Vũ Văn Hạo Chính dò hỏi.
“Tất cả các hoàng tử ông ta đều gặp qua rồi, ngày sinh tháng đẻ thì ngoại trừ Thập lục hoàng tử ra đã nều nói cho ông ta biết. Do đề cập đến hoàng tộc nên theo giao ước, ông ta chỉ nói cho chúng ta biết kết quả quẻ bói của hai vị hoàng tử mà ông ta cho là quan trọng nhất thôi, cháu cũng không có hỏi kỹ việc này!” Vũ Văn Hạo Chính lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Đợi lát nữa ông ta đến, trước hết để ông ta vào phòng nghị sự.” Vũ Văn Hạo Nhiên vừa nghĩ vừa nói.
“Sau khi ông ta nói xong, không thể giữ lại!” Nhị trưởng lão dặn dò.
“Việc đấy là điều tất nhiên, đợi ông ta ra khỏi Yến Đô, sẽ ……” Vũ Văn Hạo Kỳ ra dấu một động tác giết người.
Mọi người gật đầu, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật, việc bộ tộc Vũ Văn bọn họ muốn điều tra thăm dò để biết tương lai đế vị sẽ rơi vào tay ai không thể để cho người nào biết đến!
Khi bộc nhân[6] tới báo Kỳ Toán Tử đã đến, Vũ Văn Hạo Nhiên cùng mọi người trước tiên gọi người dẫn ông ta tới phòng nghị sự. Người vừa đến, xung quanh phòng nghị sự không có phép lưu lại bất kỳ người nào.
Chứng kiến Kỳ Toán Tử một thân đạo bào, tay cầm phất trần, râu dài ngang ngực, khuôn mặt hơi hơi gầy yếu, đôi mắt sáng ngời, cả người mang bộ dáng tiên phong đạo cốt[7].
Mọi người cùng vị Kỳ Toán Tử kia chào hỏi lẫn nhau, sau khi giới thiệu mới tiến vào chủ đề chính.
Lúc bị hỏi tới kết quả bói toán của hai vị hoàng tử, Kỳ Toán Tử trầm ngâm không nói, thực ra trong lòng liên tục than ba tiếng, aiz, aiz, aiz! Ông tại sao phải chạy đến Diên Huyên Quốc? Đều là do Thiếu tông chủ Cung gia kia, Phượng Hiên thiếu gia! Cũng bởi vì ông không chịu giúp đứa bé vị đại thiếu gia đó yêu thích đổi mệnh nên bị ghi hận mất rồi, lại thêm chuyện đại thiếu gia của ông lạc mất đứa nhỏ kia tìm không thấy, nhất định vì thế mà đem việc này tính sổ trên đầu ông. Tám năm gần đây kiếm chuyện làm cho ông chạy tới chạy lui bên ngoài Cung Châu mà phỏng chừng vẫn còn cảm thấy chưa giải hận, đầu năm nay lại nói cái gì đó cần biết tình huống các nước khác, mà thân phận của ông lại rất phù hợp để trà trộn vào nhà các trọng thần chư quốc. Coi thử xem, ông đường đường là đạo trưởng lại bị dùng như mật thám! Chính vì thế, ông cứ vậy mà bị vị đại thiếu gia kia một chân đá ra khỏi Ngự Phong Quốc, lưu lạc đến tận nơi này.
Sau khi ông xem mặt chư vị hoàng tử của Diên Huyên Quốc, thật kinh động! Hoàng tử bình thường đều văn võ song toàn, rồng trong loài người, không hiểu tại sao các vị hoàng tử của Diên Huyên Quốc nếu không phải yếu đuối, thì nhất định hung tàn, nếu không thì cũng không có gì nổi bật, không bằng phụ hoàng bọn họ Diên Lân đế có tài, thậm chí ông thật lo lắng ngôi vị hoàng đế truyền sai người sẽ dẫn đến tình cảnh Diên Huyên Quốc bị suy yếu. Tuy nhiên, bình thường cũng tốt, thông minh cũng tốt, liên quan gì tới đại thiếu gia Phượng Hiên nhà ông? Cũng không phải hoàng tử của Ngự Phong Quốc! Mà Ngự Phong Quốc cùng Hiên Duyên Quốc còn cách nhau một Huyền Vũ Quốc đó thôi!
Aiz, ông thật đáng thương, ông vẫn còn mong đợi Phượng Hiên đại thiếu gia có thể cho phép ông về Cung Châu! Vì lẽ đó nên tại giờ phút này, mặc dù là ông biết nếu đã tham dự việc này, tuyệt đối sẽ bị người ta nghĩ tới việc diệt khẩu, ông vẫn kiên định làm theo lời của Phương Hiên, tay cũng đã cầm ngày sinh tháng đẻ của chư vị hoàng tử, tướng mạo cũng đã xem. Aiz, ngày mai sau khi rời quý phủ của Vũ Văn Hạo Chính, ông phải chạy nhanh bỏ trốn mất dạng thôi!
“Theo giao ước, bần đạo chỉ có thể cho biết kết quả quẻ bói của hai vị hoàng tử.” Kỳ Toán Tử nhìn Vũ Văn Hạo Nhiên nói.
Vũ Văn Hạo Nhiên gật đầu, ý bảo ông nói.
“Tương lai Đại hoàng tử nhất định sẽ trở thành một vị Vương gia!”
Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều kinh ngạc, Đại hoàng từ bây giờ đang là Thái tử, sẽ trở thành Vương gia, chẳng phải là tương lai quả nhiên có biến đổi!
“Thập nhị hoàng tử sẽ trở thành lựa chọn tốt nhất cho việc kế nhiệm trong lòng Hoàng đế!”
“Là Thập nhị!? Không phải là Bát hay Thập tam!?” Vũ Văn Hạo Kỳ ngạc nhiên thốt lên, mọi người quay mặt nhìn nhau, không thể tin được. Vị thập nhị hoàng tử này, mẫu thân xuât thân từ cung nữ tạp dịch trong cung, lại không có sủng ái, cũng không nổi bật trong chư vị hoàng tử, lại được hoàng để lựa chọn kế nhiệm đế vị!
“……, đạo trưởng có thể cho chúng ta biết thêm một ít không? Ví dụ như là Bát hoàng tử, Thập tam hoàng tử, Thập lục hoàng tử, ba vị ấy đi!” Người được chọn cho việc kế nhiệm trong lòng hoàng thượng không phải Bát hoàng tử hay Thập tam hoàng tử có gia tộc mẫu phi hiển hách, thậm chí cũng cũng không phải vị Thập lục hoàng tử đang được sủng ái kia, tuy nói rằng Kỳ Toán Tử không nói ra những lời dối trả để làm hỏng chiêu bài[8] của ông ta, nhưng mà Vũ Văn Hạo Nhiên vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, vẻ mặt thành khẩn nhìn Kỳ Toán Tử, hy vọng ông ta có thể tiết lộ thêm gì đó.
“Vậy thì chỉ có thể thêm một vị nữa thôi, không biết ngài muốn biết vị hoàng tử nào?” Kỳ Toán Tử có chút chột dạ, ông chọn lấy hai người quan trọng nói ra, nhưng lại chỉ có nói một nửa, thế nên lúc này ông sẵn lòng nói thêm về một vị nữa.
“Vậy Thập lục hoàng tử đi! Quẻ tượng của cậu ấy như thế nào?” Vũ Văn Hạo Nhiên cẩn thận cân nhắc một chút, sau lại thương lượng thêm với Vũ Văn Hạo Chính rồi mới nói.
“……” Đưa nhỏ giống như sát tinh kia sao!? Vẻ mặt Kỳ Toán Tử hiện lên vẻ cổ quái.
“Đạo trưởng, tương lai Thập lục hoàng tử như thế nào?” Vũ Văn Hạo Chính quan sát thấy vẻ mặt của Kỳ Toán Tử không bình thường, chậm rãi nhẹ giọng hỏi.
“Đứa trẻ đó, nếu là nữ, tất làm đế!” Nhất thời không phòng bị, Kỳ Toán Tử không cẩn thận nói ra những lời đang tự nhủ trong lòng.
“Cái gì!?” Lần này tất cả mọi người đều cùng kinh ngạc hô lên.
Không xong, nói ra mất rồi! Trong lòng Kỳ Toán Tử trở nên căng thẳng, vội vàng nghĩ cách sửa chữa: “Nhưng cậu ấy lại là hoàng tử, không phải công chúa, hơn thế nữa, các vị lại không nói ngày sinh tháng đẻ của cậu ấy cho ta, nên ta cũng chỉ có thể tính được sơ sơ cho cậu ấy. Bần đạo chỉ có thể tính ra rằng nếu trong cuộc đời này đứa nhỏ đó không có người có thể kiềm giữ được hành vi, buộc cậu ấy nghe lời làm việc thiện tích công đức, hai tay người ấy nhất định dính đầu máu tươi, đạp lên vô số thi cốt, tội nghiệt sát sinh quá nặng, sống không quá mười chín tuổi!” Kỳ lạ, kỳ lạ! Ông thế nào cũng thấy mặt tướng nữ, sao lại là hoàng tử? Nếu là nữ, vậy mệnh cách kia hoàn toàn không có chuyện như vậy!
Thập lục hoàng tử đương nhiên không phải công chúa, đây chẳng phải là lời nói nhảm sao!? Đại trưởng lão bĩu môi, hoài nghi sâu sắc quẻ bói của Kỳ Toán Tử này có thực chuẩn như lời đồn đãi.
Cuộc đời này Kỳ Toán Tử rất ghét bị người khác nghi ngờ ông ta là loại lừa đời lấy danh, Kỳ Toán Tử thấy được vẻ mặt mọi người, nhất là sắc mặt của đại trưởng lão, lúc này mới hiểu được ông ta đang bị mọi người hoài nghi.
Trong lòng không vui, tỉ mỉ quan sát tướng mặt của vị đại trưởng lão kia, Kỷ Toán Tử nở nụ cười, nói lời chúc mừng: “Đại trưởng lão, chúc mừng!”
Mọi người không hiểu nhìn lại ông ta.
“Đại trưởng lão năm bảy mươi tuổi sẽ có thêm một vị chắt trai nội, trước hết bần đạo xin chúc mừng tại nơi này!”
Đại trưởng lão nhíu mày nghĩ thầm: cháu dâu trưởng ở đất phong đang có bầu, chẳng những thế còn dự tính sinh vào tháng sau, dù là vậy, ông ta làm sao mà biết được rằng là con trai?
“Có phải thật vậy hay không, đại trưởng lão đến lúc đó chẳng phải sẽ biết?” Kỳ Toán Tử tủm tỉm cười.
Vũ Văn Hạo Chính nhận ra Kỳ Toán Tử có hành động như vậy là do vừa rồi mọi người vì ông nói ra một câu quá mức kinh hãi thế tục mà nghi ngờ độ chính xác trong thuật bói toán của ông, lại để ông ta biết được, do đó Vũ Văn Hạo Chính vội vàng hòa giải: “Ha ha,vậy thì thật tốt quá, là việc tốt chuyện vui nha! Về phần ngày sinh tháng đẻ của Thập lục hoàng tử, lúc Hoàng thượng biết được từ trong miệng lãnh cung phế phi cũng không hỏi lại kỹ càng, nghe nói ngày đó kỳ thật cũng không chuẩn xác, thế nên mới không nói cho ngài! Thật ra ngài có thể cho chúng ta biết những điều ấy thế là đủ rồi! Mặc khác, chúng ta còn muốn thỉnh đạo trưởng bốc quẻ cho mấy đứa nhỏ trong tộc một phen, chẳng biết có được không?”
Kỳ Toán Tử gật đầu ngay lập tức, có thể có cơ hội nhìn thấy thế hệ sau của gia tộc Vũ Văn của Diên Huyên Quốc, ông ta làm sao bỏ qua được. Tốt nhất là để ông tìm được chuyện gì có thể làm cho Phương Hiên Thiếu tông chủ cảm thấy hứng thú, khiến vị đại thiếu gia khó chơi kia tâm tình vui thích, cho phép bản thân mình quay về Cung Châu thì tốt!
Thế là ngay sau đó mọi người liền rời chân hướng về chính sảnh của Vũ Văn phủ
“Từ khi Mẫn Mẫn phát điên, cháu đã tuyên bố rồi, Mẫn Mẫn là chính thê của cháu, việc này vĩnh viễn không có khả năng thay đổi được!” Sắc mặt Vũ Văn Hạo Nhiên trở nên sa sầm.
“Việc lần đó cháu lấy quyền tông chủ bắt chư vị trưởng lão chúng ta không được thay đổi gia chủ mẫu lại là việc khác, chúng ta nghe theo bởi vì chuyện đấy đối với toàn tộc mà nói thì không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng đối với chuyện Thiếu tông chủ này, tuyệt đối không phải chuyện mà một mình tông chủ cháu định đoạt!”
Đại trưởng lão đập mạnh xuống bàn trà bên cạnh ông, mày cau chặt, tức giận nhìn Vũ Văn Hạo Nhiên.
“Đủ rồi, đủ rồi, đừng như vậy nữa, tất cả mọi người bình tĩnh lại đi!” Vũ Văn Hạo Chính thấy không khí trở nên căng thẳng, vội vàng xoa dịu cảm xúc của mọi người, “Việc này… không phải đại sư Liễu Khước đã từng nói Vũ Văn Dật Thần đứa nhỏ này có mệnh đại phú đại quý sao, vinh hiển của bộ tộc Vũ Văn chúng ta…”
“Cháu tin ông ta hả? Nếu ông ta có thể nói ra được lời chuẩn xác, thế sao không tính được ông ta sẽ bởi vì một lời nói xấu một vị tiểu hoàng tử bốn tuổi mà bị hoàng thượng ban chết! Hừ!” Đại trường lão từ trước vẫn không vừa mắt quốc sư[4], Vũ Văn Hạo Chính vừa đề cập lại nói không thật sự chính xác, tựa như đổ thêm dầu vào lửa.
“Cái này… Khụ, cháu suýt chút nữa thì quên, “Kỳ Quái[5] tiên nhân Kỳ Toán Tử hiện tại đang làm khách tại phủ của cháu, mời ông ta đi xem một lượt cho toàn bộ mấy đứa nhỏ được không?” Vũ Văn Hạo Chính nhìn thấy sắc mặt của đại trưởng lão càng lúc càng khó xem, đột nhiên nhớ ra quý phủ mình còn có một vị khách như vậy.
“Cái vị tiếng tăm lẫy lừng tại Ngự Phong Quốc?” Sắc mặt đại trưởng lão hòa hoãn hơn.
“Đúng! Ông ta thật sự bói toán như thần, trước hết để ông ta giúp đại ca tính tính cho mấy đứa trẻ. Việc phế lập Thiếu tông chủ này chúng ta quyết định sau vậy, như thế được không? Vũ Văn Hạo Kỳ cảm thấy đấy là một biện pháp tốt, nghe Ngũ đệ của ông nhắc tới, ông đột nhiên cũng nhớ lại lời của quốc sư nói Vũ Văn Dật Thần nhất định mang đến vinh hiển cho bộ tộc Vũ Văn, tuy nhiên ông đối với việc ấy cũng rất nghi ngờ không tin, giả sử Kỳ Toán Tử kia cũng tính ra kết quả giống như vậy thì đến lúc đó nhóm đại trưởng lão sẽ không còn điều gì để nói rồi!
Ông vừa nói như thế, tất cả mọi người đều cho rằng rất được, thế mới thấy danh hào của vị Kỳ Toán Tử kia thật vang dội, lúc này đây, bọn họ đã phái người đi mời Kỳ Toán Tử, thêm vào đó còn gọi chư vị tiểu thiếu gia tới trước chờ tại chính sảnh. Chẳng qua là vì đại trưởng lão vốn trời sinh tính đa nghi, không dễ dàng tin tưởng người khác được, thế nên ông mới gọi mấy đứa nhỏ nhà Vũ Văn Hạo Kỳ cùng Vũ Văn Hạo Chính cũng cùng tới, dự định không nói cho Kỳ Toán Tử biết đứa nào là con của nhà ai, để xem ông ta nói sao về tương lai của mấy đứa trẻ này.
“ Tại sao Kỳ Toán Tử lại ở quý phủ nhà cháu?” Tam trưởng lão cảm thấy ngạc nhiên, trong lúc chờ đợi thuận miệng hỏi.
“Là do cháu mời ông ta đến,” Vũ Văn Hạo Nhiên tiếp lời, “Trinh sát tra xét được ông ta đi vào nước ta, thế nên cháu mới để Hạo Chính nghĩ cách bí mật mời ông ta tới. Dựa vào sự thuận tiện của chức vụ Hạo Chính, lặng lẽ để Kỳ Toán Tử xem cho chư vị hoàng tử.”
Không cần nói quá rõ ràng, những người không biết việc này vừa nghe Hạo Nhiên nói thế liền hiểu được ý ông là gì.
Đương kim Thánh thượng tuy rằng đã lập Đại hoàng tử làm Thái tử, nhưng đến tột cùng tương lai thái tử có kế thừa được ngôi vị hoàng đế không lại là chuyện không ai có thể nói chính xác được. Hơn nữa tháng năm năm nay, Hoàng thương cho phép Thập lục hoàng tử tiến vào ở tại An Khang điện, đích thân dạy dỗ, cho người ta thấy ý tứ muốn cực kỳ chiều chuộng vị hoàng tử này, thế nên tương lai lại càng dễ thêm nhiều sự thay đổi.
Tục ngữ từng nói, vua nào triều thần nấy, Vũ Văn bộ tộc của họ có thể đời đời nhận được ân huệ cũng là do lựa chọn chính xác của mỗi đời tông chủ. Tuy nhiên lần này lại khác, hoàng từ của đương kim Hoàng thượng rất nhiều, lại thêm người người đều tựa như rồng trong loài người, làm cho Vũ Văn huynh đệ ba người đang làm quan trong triều khó có thể lựa chọn, vừa lúc Kỳ Toán Tử tiến vào Diên Huyên Quốc, thế nên Vũ Văn Hạo Nhiên mới ra quyết định mời vị đạo nhân này tính toán tương lai cho các vị hoàng tử, sau đó bọn họ mới có mưu tính tiếp theo.
“Việc này lo liệu như thế nào rồi?” Đại trưởng lão rất chú trọng, nhìn về phía Vũ Văn Hạo Chính dò hỏi.
“Tất cả các hoàng tử ông ta đều gặp qua rồi, ngày sinh tháng đẻ thì ngoại trừ Thập lục hoàng tử ra đã nều nói cho ông ta biết. Do đề cập đến hoàng tộc nên theo giao ước, ông ta chỉ nói cho chúng ta biết kết quả quẻ bói của hai vị hoàng tử mà ông ta cho là quan trọng nhất thôi, cháu cũng không có hỏi kỹ việc này!” Vũ Văn Hạo Chính lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Đợi lát nữa ông ta đến, trước hết để ông ta vào phòng nghị sự.” Vũ Văn Hạo Nhiên vừa nghĩ vừa nói.
“Sau khi ông ta nói xong, không thể giữ lại!” Nhị trưởng lão dặn dò.
“Việc đấy là điều tất nhiên, đợi ông ta ra khỏi Yến Đô, sẽ ……” Vũ Văn Hạo Kỳ ra dấu một động tác giết người.
Mọi người gật đầu, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật, việc bộ tộc Vũ Văn bọn họ muốn điều tra thăm dò để biết tương lai đế vị sẽ rơi vào tay ai không thể để cho người nào biết đến!
Khi bộc nhân[6] tới báo Kỳ Toán Tử đã đến, Vũ Văn Hạo Nhiên cùng mọi người trước tiên gọi người dẫn ông ta tới phòng nghị sự. Người vừa đến, xung quanh phòng nghị sự không có phép lưu lại bất kỳ người nào.
Chứng kiến Kỳ Toán Tử một thân đạo bào, tay cầm phất trần, râu dài ngang ngực, khuôn mặt hơi hơi gầy yếu, đôi mắt sáng ngời, cả người mang bộ dáng tiên phong đạo cốt[7].
Mọi người cùng vị Kỳ Toán Tử kia chào hỏi lẫn nhau, sau khi giới thiệu mới tiến vào chủ đề chính.
Lúc bị hỏi tới kết quả bói toán của hai vị hoàng tử, Kỳ Toán Tử trầm ngâm không nói, thực ra trong lòng liên tục than ba tiếng, aiz, aiz, aiz! Ông tại sao phải chạy đến Diên Huyên Quốc? Đều là do Thiếu tông chủ Cung gia kia, Phượng Hiên thiếu gia! Cũng bởi vì ông không chịu giúp đứa bé vị đại thiếu gia đó yêu thích đổi mệnh nên bị ghi hận mất rồi, lại thêm chuyện đại thiếu gia của ông lạc mất đứa nhỏ kia tìm không thấy, nhất định vì thế mà đem việc này tính sổ trên đầu ông. Tám năm gần đây kiếm chuyện làm cho ông chạy tới chạy lui bên ngoài Cung Châu mà phỏng chừng vẫn còn cảm thấy chưa giải hận, đầu năm nay lại nói cái gì đó cần biết tình huống các nước khác, mà thân phận của ông lại rất phù hợp để trà trộn vào nhà các trọng thần chư quốc. Coi thử xem, ông đường đường là đạo trưởng lại bị dùng như mật thám! Chính vì thế, ông cứ vậy mà bị vị đại thiếu gia kia một chân đá ra khỏi Ngự Phong Quốc, lưu lạc đến tận nơi này.
Sau khi ông xem mặt chư vị hoàng tử của Diên Huyên Quốc, thật kinh động! Hoàng tử bình thường đều văn võ song toàn, rồng trong loài người, không hiểu tại sao các vị hoàng tử của Diên Huyên Quốc nếu không phải yếu đuối, thì nhất định hung tàn, nếu không thì cũng không có gì nổi bật, không bằng phụ hoàng bọn họ Diên Lân đế có tài, thậm chí ông thật lo lắng ngôi vị hoàng đế truyền sai người sẽ dẫn đến tình cảnh Diên Huyên Quốc bị suy yếu. Tuy nhiên, bình thường cũng tốt, thông minh cũng tốt, liên quan gì tới đại thiếu gia Phượng Hiên nhà ông? Cũng không phải hoàng tử của Ngự Phong Quốc! Mà Ngự Phong Quốc cùng Hiên Duyên Quốc còn cách nhau một Huyền Vũ Quốc đó thôi!
Aiz, ông thật đáng thương, ông vẫn còn mong đợi Phượng Hiên đại thiếu gia có thể cho phép ông về Cung Châu! Vì lẽ đó nên tại giờ phút này, mặc dù là ông biết nếu đã tham dự việc này, tuyệt đối sẽ bị người ta nghĩ tới việc diệt khẩu, ông vẫn kiên định làm theo lời của Phương Hiên, tay cũng đã cầm ngày sinh tháng đẻ của chư vị hoàng tử, tướng mạo cũng đã xem. Aiz, ngày mai sau khi rời quý phủ của Vũ Văn Hạo Chính, ông phải chạy nhanh bỏ trốn mất dạng thôi!
“Theo giao ước, bần đạo chỉ có thể cho biết kết quả quẻ bói của hai vị hoàng tử.” Kỳ Toán Tử nhìn Vũ Văn Hạo Nhiên nói.
Vũ Văn Hạo Nhiên gật đầu, ý bảo ông nói.
“Tương lai Đại hoàng tử nhất định sẽ trở thành một vị Vương gia!”
Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều kinh ngạc, Đại hoàng từ bây giờ đang là Thái tử, sẽ trở thành Vương gia, chẳng phải là tương lai quả nhiên có biến đổi!
“Thập nhị hoàng tử sẽ trở thành lựa chọn tốt nhất cho việc kế nhiệm trong lòng Hoàng đế!”
“Là Thập nhị!? Không phải là Bát hay Thập tam!?” Vũ Văn Hạo Kỳ ngạc nhiên thốt lên, mọi người quay mặt nhìn nhau, không thể tin được. Vị thập nhị hoàng tử này, mẫu thân xuât thân từ cung nữ tạp dịch trong cung, lại không có sủng ái, cũng không nổi bật trong chư vị hoàng tử, lại được hoàng để lựa chọn kế nhiệm đế vị!
“……, đạo trưởng có thể cho chúng ta biết thêm một ít không? Ví dụ như là Bát hoàng tử, Thập tam hoàng tử, Thập lục hoàng tử, ba vị ấy đi!” Người được chọn cho việc kế nhiệm trong lòng hoàng thượng không phải Bát hoàng tử hay Thập tam hoàng tử có gia tộc mẫu phi hiển hách, thậm chí cũng cũng không phải vị Thập lục hoàng tử đang được sủng ái kia, tuy nói rằng Kỳ Toán Tử không nói ra những lời dối trả để làm hỏng chiêu bài[8] của ông ta, nhưng mà Vũ Văn Hạo Nhiên vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, vẻ mặt thành khẩn nhìn Kỳ Toán Tử, hy vọng ông ta có thể tiết lộ thêm gì đó.
“Vậy thì chỉ có thể thêm một vị nữa thôi, không biết ngài muốn biết vị hoàng tử nào?” Kỳ Toán Tử có chút chột dạ, ông chọn lấy hai người quan trọng nói ra, nhưng lại chỉ có nói một nửa, thế nên lúc này ông sẵn lòng nói thêm về một vị nữa.
“Vậy Thập lục hoàng tử đi! Quẻ tượng của cậu ấy như thế nào?” Vũ Văn Hạo Nhiên cẩn thận cân nhắc một chút, sau lại thương lượng thêm với Vũ Văn Hạo Chính rồi mới nói.
“……” Đưa nhỏ giống như sát tinh kia sao!? Vẻ mặt Kỳ Toán Tử hiện lên vẻ cổ quái.
“Đạo trưởng, tương lai Thập lục hoàng tử như thế nào?” Vũ Văn Hạo Chính quan sát thấy vẻ mặt của Kỳ Toán Tử không bình thường, chậm rãi nhẹ giọng hỏi.
“Đứa trẻ đó, nếu là nữ, tất làm đế!” Nhất thời không phòng bị, Kỳ Toán Tử không cẩn thận nói ra những lời đang tự nhủ trong lòng.
“Cái gì!?” Lần này tất cả mọi người đều cùng kinh ngạc hô lên.
Không xong, nói ra mất rồi! Trong lòng Kỳ Toán Tử trở nên căng thẳng, vội vàng nghĩ cách sửa chữa: “Nhưng cậu ấy lại là hoàng tử, không phải công chúa, hơn thế nữa, các vị lại không nói ngày sinh tháng đẻ của cậu ấy cho ta, nên ta cũng chỉ có thể tính được sơ sơ cho cậu ấy. Bần đạo chỉ có thể tính ra rằng nếu trong cuộc đời này đứa nhỏ đó không có người có thể kiềm giữ được hành vi, buộc cậu ấy nghe lời làm việc thiện tích công đức, hai tay người ấy nhất định dính đầu máu tươi, đạp lên vô số thi cốt, tội nghiệt sát sinh quá nặng, sống không quá mười chín tuổi!” Kỳ lạ, kỳ lạ! Ông thế nào cũng thấy mặt tướng nữ, sao lại là hoàng tử? Nếu là nữ, vậy mệnh cách kia hoàn toàn không có chuyện như vậy!
Thập lục hoàng tử đương nhiên không phải công chúa, đây chẳng phải là lời nói nhảm sao!? Đại trưởng lão bĩu môi, hoài nghi sâu sắc quẻ bói của Kỳ Toán Tử này có thực chuẩn như lời đồn đãi.
Cuộc đời này Kỳ Toán Tử rất ghét bị người khác nghi ngờ ông ta là loại lừa đời lấy danh, Kỳ Toán Tử thấy được vẻ mặt mọi người, nhất là sắc mặt của đại trưởng lão, lúc này mới hiểu được ông ta đang bị mọi người hoài nghi.
Trong lòng không vui, tỉ mỉ quan sát tướng mặt của vị đại trưởng lão kia, Kỷ Toán Tử nở nụ cười, nói lời chúc mừng: “Đại trưởng lão, chúc mừng!”
Mọi người không hiểu nhìn lại ông ta.
“Đại trưởng lão năm bảy mươi tuổi sẽ có thêm một vị chắt trai nội, trước hết bần đạo xin chúc mừng tại nơi này!”
Đại trưởng lão nhíu mày nghĩ thầm: cháu dâu trưởng ở đất phong đang có bầu, chẳng những thế còn dự tính sinh vào tháng sau, dù là vậy, ông ta làm sao mà biết được rằng là con trai?
“Có phải thật vậy hay không, đại trưởng lão đến lúc đó chẳng phải sẽ biết?” Kỳ Toán Tử tủm tỉm cười.
Vũ Văn Hạo Chính nhận ra Kỳ Toán Tử có hành động như vậy là do vừa rồi mọi người vì ông nói ra một câu quá mức kinh hãi thế tục mà nghi ngờ độ chính xác trong thuật bói toán của ông, lại để ông ta biết được, do đó Vũ Văn Hạo Chính vội vàng hòa giải: “Ha ha,vậy thì thật tốt quá, là việc tốt chuyện vui nha! Về phần ngày sinh tháng đẻ của Thập lục hoàng tử, lúc Hoàng thượng biết được từ trong miệng lãnh cung phế phi cũng không hỏi lại kỹ càng, nghe nói ngày đó kỳ thật cũng không chuẩn xác, thế nên mới không nói cho ngài! Thật ra ngài có thể cho chúng ta biết những điều ấy thế là đủ rồi! Mặc khác, chúng ta còn muốn thỉnh đạo trưởng bốc quẻ cho mấy đứa nhỏ trong tộc một phen, chẳng biết có được không?”
Kỳ Toán Tử gật đầu ngay lập tức, có thể có cơ hội nhìn thấy thế hệ sau của gia tộc Vũ Văn của Diên Huyên Quốc, ông ta làm sao bỏ qua được. Tốt nhất là để ông tìm được chuyện gì có thể làm cho Phương Hiên Thiếu tông chủ cảm thấy hứng thú, khiến vị đại thiếu gia khó chơi kia tâm tình vui thích, cho phép bản thân mình quay về Cung Châu thì tốt!
Thế là ngay sau đó mọi người liền rời chân hướng về chính sảnh của Vũ Văn phủ
Danh sách chương