“Ân?” Nàngkhôngkhỏi nghi hoặc,khôngrõ bà vì cái gì lại nói như vậy.
“Yên nhi, conkhôngnhớ sao?” Ngải Thi Mã hai mắt hơi trợn to, đáy mắt toát ra chút giật mình.
“Yên nhi cảm thấy mình như trải qua một giấc mộng thật dài, mọi việc cái gì cũngkhôngnhớ rõ.” Sợ nữ đế truy cứu, nàng chỉ biết bịa ra một lý do cho qua chuyện.
Nghe nữ nhi trả lời như vậy, kinh ngạc của Ngải Thi Mã liền biến mất. Ngẫm lại cũng đúng, si ngốc mười bảy năm còn có thể khôi phục lại bình thường đã là chuyệnkhôngdễrồi.
Ngược lại bà hồi tưởng về quá khứ, một lát sau thở dài nói: “Ai! Lúc năm tuổi, con chơi đùakhôngcẩn thận trượt chân rơi xuống nước, sau đó lại bị phong hàn, vốn là có thể chữa trị được, nhưng những người mẫuhoàngvừa nghênh tiến vào cung lại ở sau lưng tính kế, đến nỗi phụ thân conkhôngthể nào thỉnh ngự y đến khám, bệnh phong hàn của con liền chuyển biến xấu thành sốt caokhôngdứt, lạikhôngđược trị liệu đúng lúc, sau để lại di chứng thành si ngốc. Từ đó về sau, con liềnkhôngnói chuyện với bất kỳ ai.” Ngải Thi Mã tuy rằng mắt nhìn phía trước, nhưng ánh mắtkhôngcó tiêu cự, mơ hồ mà trôi đến một nơi xa xôi.
Vừa nghe bà nói như vậy, nàng rốt cuộc hiểu được những chuyện đã xảy ra, khó trách đám cung nữ vừa rồi nghe thấy nàng nói chuyện lại giật mình như vậy.
“Qua hai năm, phụ thân con bởi vìkhôngchấp nhận được sự đả kích đó, cuối cùng đã qua đời. Mẫuhoàngtừ đó về sau liền cô độc sống trên đời, ngay cả một tri kỷ để trò chuyện cùng cũngkhôngcó.” Ngải Thi Mãkhôngnhịn được nói ra bi thương của chính mình.
Thấy bà như thế, lòng nàng dâng lên một tia đồng tình.
Trên thực tế, bà cũng là một người đáng thương. Thời điểm còn trẻkhôngthểkhônggánh vác toàn bộ giang sơn, cả ngày lo liệu quốc sự, nhưng lạikhôngcó thời gian ở cùng nguời yêu và con gái, mới khiến cho bi kịch kia xảy ra. Nếu hiện tại bà biết ngay cả nữ nhi của bà cùng người yêu đãkhôngrõ tung tích,khôngbiết bà có thể thừa nhận được sự đả kích tàn khốc này haykhông.
“Tất cả đều là lỗi của ta, năm đó nếu ta bỏ ra chút thời gian đến thăm phụ nữ (phụ thân+ nữ nhi) các ngươi, chuyện như vậy sẽkhôngxảy ra, Ngữ Lam cũng sẽkhôngra đi. Yên nhi, con muốn trách thì trách nương đi, là vì nương nhất thời sơ sẩy, mới để cho con si ngốc suốt mười bảy năm, hại con còn nhỏ như vậy đã mất đi tình thương của cha.”
Đột nhiên, bà quay đầu, nhìn nàng với đôi mắt hồng hồng..
Nhìn bà bi thống sám hối như thế, nàng thực sựkhôngbiết trong lòng là tư vị gì. Kỳ thật, tất cảlàmsao có thể chỉ trách mình bà được? Nữ nhi bàkhôngbình thường, người yêu bà qua đời sớm, cũngkhôngphải tất cả đều là lỗi của bà. Bà chính là bận nhiều việc…chính sự, lại có người đỏ mắt ganh tỵ với phụ nữ (phụ thân+ nữ nhi), ngầm động thủ, khiến cho công chúakhôngđược trị liệu đúng lúc, cuối cùng để người yêu bà mất đi. Huống chi qua nhiều năm như vậy, bà vẫn sống trong áy náy và tự trách, trừng phạt như vậy đã là đủ rồi.
Nghĩ vậy, nàng lạikhôngkhỏi thở dài dưới đáy lòng. Xem ra, nàng cũng chỉ có thể thay thế thân phận nữ nhi của bà ấy.
“Đókhôngphải là lỗi của mẫuhoàng, mọi việc tất cả đều chỉ là ngoài ý muốn.” Nàng an ủi nói.
“Yên nhikhôngtrách nương sao?” Đôi mắt của bà đầy hơi nước, nước mắt cũng sắp trào ra khỏi hốc mắt.
“Yên nhi sẽkhôngtrách nương, bởi vì việc này vốnkhôngphải là nương sai. Nếu thật sự muốn truy cứu, cũng chỉ có thể trách Yên nhi năm đó nhất thời ham chơi, quên phải chú ý an toàn dưới chân, mới có thể trượt chân rơi xuống nước, cuối cùnglàmcho bi kịch liên tiếp nảy sinh.” Mặc dù cảm giác có chút lạ, nhưng nàng cũng chỉ có thể gọi nương, dù sao hiện tại nàng cũng là Yên nhi trong miệng bà.
“Yên nhi……” Ngải Thi Mã nghe được những lời thật lòng đó, rốt cục nhịnkhôngđượclàmcho nước mắt tràn mi, bà chỉ có thể vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt.Làmmột nữhoàng, bàkhôngthể biểu hiện mặt yếu ớt của chính mình, cho dù là ở trước mặt thân nhân cũngkhôngđược.
“Nương, người nói cho Yên nhi tất cả mọi chuyện đượckhông, bởi vì Yên nhikhôngnhớ bất cứ thứ gì, ngay cả có mấy huynh đệ tỷ muội con cũngkhôngbiết.” Mắt thấy bà muốn khóc nhưng lại phải nhịn xuốngkhôngcho chính mình khóc, nàng chỉ thử tìm dời đi lực chú ý của bà, mà nàng cũng có thể từ đó biết được rất nhiều tin tức.
“Ân, nương đều nói cho con.” Ngải Thi Mã gật gật đầu, tiếp theo liền nói hết mọi việc.
“Yên nhi là lớn nhất, con là tỷ tỷ, ở sau con còn có năm đệ đệ. Nhị đệ con Thụy Hi và tam đệ Kì Hiên đều đã lập gia đình, tứ đệ Thước Thanh và ngũ đệ Tử Nhạc cũng đến tuổi lấy vợ, nương đang chọn cho bọn hắn người thích hợp. Về phần lục đệ của con, bây giờ còn chưa trưởng thành, còn chưa phải tính đến.
“Nga, con là tỷ tỷ.”Khôngnghĩ tới nàng thế nhưng là người lớn nhất, kỳ thật nàng còn nghĩ có ca ca, bởi vì ở cuộc sống trước đây, nguyện vọng lớn nhất của nàng là có ca ca. Mặc dù có chút thất vọng, bất quá, có nhiều đệ đệ cũng rất tốt, nóikhôngchừng có thể gọi đến khidễmột chút.
Hắc hắc! Nàng nhịnkhôngđược cười trộm dưới đáy lòng.
“Ha ha! Hiện tại vì nương nhưng thật ra hẳn là ta thay Yên nhi tìm một Phò mã tốt.” Ngải Thi Mã đột nhiên đem mục tiêu nhắm ngay Thanh Thanh. Trước kia người trong thiên hạ đều biết công chúa đương triều là một người ngốc, nhưng hiện tại Yên nhi đã trở lại bình thường, vậy cũng nên thay nàng hảo hảo tìm một Phò mã mới phải.
“A?Khôngkhôngkhôngkhông.” Vừa nghe lời bà nói, nàng liều mạng lắc đầu. Nói đùa, tìm Phò mã cho nàng, trừ khi nàng động kinh mới chịu đáp ứng. Nàng đã trải qua hai mươi hai năm độc thân, thật tự do, nàng mớikhôngcần kết hôn đâu.
“Vì sao lạikhôngcần? Yên nhi tương lai sớm muộn gì cũng sẽ kế thừa đại thống, tuyển một Phò mã tốt cho ta thêm một đứa cháu gái, vìhoàngthất kéo dài huyết mạch.” Ngải Thi Mã rất kinh trước phản ứng kịch liệt như thế của Thanh Thanh, đành phải tận tình khuyên bảo một phen.
“Cái gì?” Nàngkhôngcó nghe nhầm đi, bà vừa nói sẽ kế thừa đại thống, nàng lạnh cả người, cẩn thận hỏi lại: “Vì sao Yên nhi sẽ kế thừa đại thống?”
“Bởi vì con là nữ nhi duy nhất của nương, cũng là công chúa duy nhất của vương triều,khôngphải Yên nhi kế thừa còn có thể là ai?” Ngải Thi Mã nói một cách đương nhiên, Yên nhi của nàng thừa kế ngôi vịhoàngđế đây là chuyệnkhôngcó gì đáng trách.
Nghe xong lời của bà, nàng ngoại trừ kinh ngạc mở lớn miệng thìkhôngthể nói được bất cứ điều gì.
“Yên nhi, conkhôngnhớ sao?” Ngải Thi Mã hai mắt hơi trợn to, đáy mắt toát ra chút giật mình.
“Yên nhi cảm thấy mình như trải qua một giấc mộng thật dài, mọi việc cái gì cũngkhôngnhớ rõ.” Sợ nữ đế truy cứu, nàng chỉ biết bịa ra một lý do cho qua chuyện.
Nghe nữ nhi trả lời như vậy, kinh ngạc của Ngải Thi Mã liền biến mất. Ngẫm lại cũng đúng, si ngốc mười bảy năm còn có thể khôi phục lại bình thường đã là chuyệnkhôngdễrồi.
Ngược lại bà hồi tưởng về quá khứ, một lát sau thở dài nói: “Ai! Lúc năm tuổi, con chơi đùakhôngcẩn thận trượt chân rơi xuống nước, sau đó lại bị phong hàn, vốn là có thể chữa trị được, nhưng những người mẫuhoàngvừa nghênh tiến vào cung lại ở sau lưng tính kế, đến nỗi phụ thân conkhôngthể nào thỉnh ngự y đến khám, bệnh phong hàn của con liền chuyển biến xấu thành sốt caokhôngdứt, lạikhôngđược trị liệu đúng lúc, sau để lại di chứng thành si ngốc. Từ đó về sau, con liềnkhôngnói chuyện với bất kỳ ai.” Ngải Thi Mã tuy rằng mắt nhìn phía trước, nhưng ánh mắtkhôngcó tiêu cự, mơ hồ mà trôi đến một nơi xa xôi.
Vừa nghe bà nói như vậy, nàng rốt cuộc hiểu được những chuyện đã xảy ra, khó trách đám cung nữ vừa rồi nghe thấy nàng nói chuyện lại giật mình như vậy.
“Qua hai năm, phụ thân con bởi vìkhôngchấp nhận được sự đả kích đó, cuối cùng đã qua đời. Mẫuhoàngtừ đó về sau liền cô độc sống trên đời, ngay cả một tri kỷ để trò chuyện cùng cũngkhôngcó.” Ngải Thi Mãkhôngnhịn được nói ra bi thương của chính mình.
Thấy bà như thế, lòng nàng dâng lên một tia đồng tình.
Trên thực tế, bà cũng là một người đáng thương. Thời điểm còn trẻkhôngthểkhônggánh vác toàn bộ giang sơn, cả ngày lo liệu quốc sự, nhưng lạikhôngcó thời gian ở cùng nguời yêu và con gái, mới khiến cho bi kịch kia xảy ra. Nếu hiện tại bà biết ngay cả nữ nhi của bà cùng người yêu đãkhôngrõ tung tích,khôngbiết bà có thể thừa nhận được sự đả kích tàn khốc này haykhông.
“Tất cả đều là lỗi của ta, năm đó nếu ta bỏ ra chút thời gian đến thăm phụ nữ (phụ thân+ nữ nhi) các ngươi, chuyện như vậy sẽkhôngxảy ra, Ngữ Lam cũng sẽkhôngra đi. Yên nhi, con muốn trách thì trách nương đi, là vì nương nhất thời sơ sẩy, mới để cho con si ngốc suốt mười bảy năm, hại con còn nhỏ như vậy đã mất đi tình thương của cha.”
Đột nhiên, bà quay đầu, nhìn nàng với đôi mắt hồng hồng..
Nhìn bà bi thống sám hối như thế, nàng thực sựkhôngbiết trong lòng là tư vị gì. Kỳ thật, tất cảlàmsao có thể chỉ trách mình bà được? Nữ nhi bàkhôngbình thường, người yêu bà qua đời sớm, cũngkhôngphải tất cả đều là lỗi của bà. Bà chính là bận nhiều việc…chính sự, lại có người đỏ mắt ganh tỵ với phụ nữ (phụ thân+ nữ nhi), ngầm động thủ, khiến cho công chúakhôngđược trị liệu đúng lúc, cuối cùng để người yêu bà mất đi. Huống chi qua nhiều năm như vậy, bà vẫn sống trong áy náy và tự trách, trừng phạt như vậy đã là đủ rồi.
Nghĩ vậy, nàng lạikhôngkhỏi thở dài dưới đáy lòng. Xem ra, nàng cũng chỉ có thể thay thế thân phận nữ nhi của bà ấy.
“Đókhôngphải là lỗi của mẫuhoàng, mọi việc tất cả đều chỉ là ngoài ý muốn.” Nàng an ủi nói.
“Yên nhikhôngtrách nương sao?” Đôi mắt của bà đầy hơi nước, nước mắt cũng sắp trào ra khỏi hốc mắt.
“Yên nhi sẽkhôngtrách nương, bởi vì việc này vốnkhôngphải là nương sai. Nếu thật sự muốn truy cứu, cũng chỉ có thể trách Yên nhi năm đó nhất thời ham chơi, quên phải chú ý an toàn dưới chân, mới có thể trượt chân rơi xuống nước, cuối cùnglàmcho bi kịch liên tiếp nảy sinh.” Mặc dù cảm giác có chút lạ, nhưng nàng cũng chỉ có thể gọi nương, dù sao hiện tại nàng cũng là Yên nhi trong miệng bà.
“Yên nhi……” Ngải Thi Mã nghe được những lời thật lòng đó, rốt cục nhịnkhôngđượclàmcho nước mắt tràn mi, bà chỉ có thể vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt.Làmmột nữhoàng, bàkhôngthể biểu hiện mặt yếu ớt của chính mình, cho dù là ở trước mặt thân nhân cũngkhôngđược.
“Nương, người nói cho Yên nhi tất cả mọi chuyện đượckhông, bởi vì Yên nhikhôngnhớ bất cứ thứ gì, ngay cả có mấy huynh đệ tỷ muội con cũngkhôngbiết.” Mắt thấy bà muốn khóc nhưng lại phải nhịn xuốngkhôngcho chính mình khóc, nàng chỉ thử tìm dời đi lực chú ý của bà, mà nàng cũng có thể từ đó biết được rất nhiều tin tức.
“Ân, nương đều nói cho con.” Ngải Thi Mã gật gật đầu, tiếp theo liền nói hết mọi việc.
“Yên nhi là lớn nhất, con là tỷ tỷ, ở sau con còn có năm đệ đệ. Nhị đệ con Thụy Hi và tam đệ Kì Hiên đều đã lập gia đình, tứ đệ Thước Thanh và ngũ đệ Tử Nhạc cũng đến tuổi lấy vợ, nương đang chọn cho bọn hắn người thích hợp. Về phần lục đệ của con, bây giờ còn chưa trưởng thành, còn chưa phải tính đến.
“Nga, con là tỷ tỷ.”Khôngnghĩ tới nàng thế nhưng là người lớn nhất, kỳ thật nàng còn nghĩ có ca ca, bởi vì ở cuộc sống trước đây, nguyện vọng lớn nhất của nàng là có ca ca. Mặc dù có chút thất vọng, bất quá, có nhiều đệ đệ cũng rất tốt, nóikhôngchừng có thể gọi đến khidễmột chút.
Hắc hắc! Nàng nhịnkhôngđược cười trộm dưới đáy lòng.
“Ha ha! Hiện tại vì nương nhưng thật ra hẳn là ta thay Yên nhi tìm một Phò mã tốt.” Ngải Thi Mã đột nhiên đem mục tiêu nhắm ngay Thanh Thanh. Trước kia người trong thiên hạ đều biết công chúa đương triều là một người ngốc, nhưng hiện tại Yên nhi đã trở lại bình thường, vậy cũng nên thay nàng hảo hảo tìm một Phò mã mới phải.
“A?Khôngkhôngkhôngkhông.” Vừa nghe lời bà nói, nàng liều mạng lắc đầu. Nói đùa, tìm Phò mã cho nàng, trừ khi nàng động kinh mới chịu đáp ứng. Nàng đã trải qua hai mươi hai năm độc thân, thật tự do, nàng mớikhôngcần kết hôn đâu.
“Vì sao lạikhôngcần? Yên nhi tương lai sớm muộn gì cũng sẽ kế thừa đại thống, tuyển một Phò mã tốt cho ta thêm một đứa cháu gái, vìhoàngthất kéo dài huyết mạch.” Ngải Thi Mã rất kinh trước phản ứng kịch liệt như thế của Thanh Thanh, đành phải tận tình khuyên bảo một phen.
“Cái gì?” Nàngkhôngcó nghe nhầm đi, bà vừa nói sẽ kế thừa đại thống, nàng lạnh cả người, cẩn thận hỏi lại: “Vì sao Yên nhi sẽ kế thừa đại thống?”
“Bởi vì con là nữ nhi duy nhất của nương, cũng là công chúa duy nhất của vương triều,khôngphải Yên nhi kế thừa còn có thể là ai?” Ngải Thi Mã nói một cách đương nhiên, Yên nhi của nàng thừa kế ngôi vịhoàngđế đây là chuyệnkhôngcó gì đáng trách.
Nghe xong lời của bà, nàng ngoại trừ kinh ngạc mở lớn miệng thìkhôngthể nói được bất cứ điều gì.
Danh sách chương