Editor: Mễ Bối
Betaer: Triêu Nhan Y Nhi



__________________

"Bệ hạ, thần cũng nghĩ tới chuyện phải mau chóng chọn ra Phò Mã. Từ khi đất nước được lập tới nay, huyết mạchhoàngthất luôn luôn ảnh hưởng đến quốc gia sinh tồn, hưng thịnh, công chúa đến bây giờ vẫn chưa có nữ nhi, chỉ sợ tới dân chúng sẽ hiểu nhầm thành công chúakhôngthể vìhoàngthất mà sinh hạ người thừa kế.

Cứ như vậy, nên nghĩ cho tương lai! Nay công chúa cũng đã trở về, bệ hạ vừa lúc có thể mượn chuyện Phò Mã để tiêu trừ băn khoăn trong lòng dân chúng." Lý Hương Lan cũng nhân lúc có cơ hội mà nói.

Hôm qua lúc ở ngự thư phòng, nàng có hướng tới nữhoàngtấu, các nàng công chúa vốn chỉ là ngốc tử, lúc đó nữhoàngvẫn là kêu ngày sau hãy bàn, gặp nữhoàngnhư vậy cường ngạnh, nàng cũngkhôngtiện mà nói nhiều.

Nhưng buổi chiều lên nghe tới tin tức công chúa phục khang truyền khắphoàngcung, nàng liền tính toán trong lòng hướng nữhoàngđề nghị.

Nay đến cả Tần thái úy cũng đều mở miệng, nàng há có thểkhôngtheo? Nói vậy nữhoànghôm nay sẽkhôngbác bỏ các nàng thượng tấu, nghĩ nữhoàngcũng có khả năng hi vọng công chúa sẽ vìhoàngthất mà sinh hạ vài cái tiểu tử.

Nếu như thật muốn tuyển Phò Mã, người có khả năng nhất chính là con trai nàng, còn ai đủ tư cách với ngôi vị đó đâu? Suy nghĩ tới đó, Lý Hương Lan liền cực kì vui vẻ, nhưng bộ dạng vẫn là kinh sợ.

Bởi vì câu nói của Lý Hương Lan, triều đình liền ồn ào một trận, các triều thận bên dưới đều tụm nhóm lại với nhau mà xì xào bàn luận.

Đúng vậy, nếu công chúakhôngthể sinh hạhoàngtôn, nhất định rấtdễdẫn tới những chuyệnkhônghay phát nổ khắp nơi, chỉ sợ dân chúng cũng là e ngại ngốc công chúa có thể haykhôngsinh hạ huyết mạch cho triều đình.

Tuy nói công chúa đã muốn khang phục, nhưng cũngkhôngcó nghĩa là công chúa có thể nói hết với dân chúng, đem ra chứng minh công chúa đã hết ngốc.

Cách hay nhất cũng ban xuống dân chúng tin tức công chúa muốn tuyển Phò Mã, liền nhất định tất cả tin đồn đều sẽ bị gởi bỏ. hai ba năm sau, nếu là công chúa sinh hạ đượchoàngtử,hoàngnữ, liềnkhôngcó người có thể uy hiếp tới xã tắc giang sơn.

Ngồi ở long ỷ, Ngải Thi Mã nhìn xuống đám quan thận tụm nhóm nhỏ mà xôn xao, liền như có nhưkhôngphẫn nộ.

Này đó đám thần tử, mỗi người đều mong muốn Yên nhi của nàng tuyển Phò Mã, đơn giản chỉ là muốn đem con mình tiến cung đến bên cạnh của Yên nhi, một ngày kia nếu có thể may mắn gặp được ân sủng, các nàng liền có thể một bước đạp mây trên quan đường, hệt như diều gặp gió!

Nhưng là, lời các nàng chính là lại có đạo ý, dân chúng chính là bộ rễ của một quốc gia, nếukhôngthể tiêu trừ đi lòng hoài nghi của dân, nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện phiền toái.

Việc quan trọng hơn, chính là e ngại ngoại ngốc cũng đang âm thầm nhìn vào quốc gia của nàng, nếu Yên nhi vẫn là ngu ngốc bộ dạng, nóikhôngchừng có một ngày bọn họ nhất định khỏi binh đánh chiếm, nếu có thểlàmrõ tin tức Yên nhi khang phục trí tuệ, có lẽ có thể đánh gãy ý niệm của bọn họ.

Ai… nghĩ đến thật đau đầu. Trẫm vốn đã hứa với Yên nhi sẽkhôngbức nànglàmchuyện gì, ít nhất sẽ ở trước ngày nàng đăng cơ mà tiêu trừ đi ít sóng gió mà thôi. Chỉ cần nàng khoái khoái lạc lạc là tốt rồi.

Nhưng nhìn tới tình cảnh hiện tại, trẫm chỉ sợ bản thân yếu hèn nuốt lời với nàng.

"Bệ hạ?" Gặp bệ hạ im lặng, Lí Hương Lan nhịnkhôngđược mở miệng nói,khônglẽ thân thể của nữhoànghôm naykhôngkhỏe? Nàng liền đắn đo suy nghĩ.

"Chúng ái khanh đều cho rằng phải vì công chúa mà lập tức lập ngay Phò Mã sao?"

Nghe tiếng, Ngải Thi Mã liền thu hồi lại suy nghĩ chính mình, ngẩng đầu nhìn quan cận thận phía dưới mà hỏi.

"Hạ thần cho rằng lời nói của Thừa tướng đại nhân cùng Thái úy đại nhân nói rất đúng, bệ hạ cũng mau chóng vì công chúa định Phò Mã, cũng là vì công chúa được lòng dân chúng sau này, thật sớm để nàng vìhoàngthất hạ sinhhoàngtôn, củng cố giang sơn."

Cả sảnh đường đầy người quỳ xuống, thanh âm đồng nhất, có thể nói là mọi người đồng tâm.

"Bệ Hạ, lập Phò Mã, có thể vì công chúa mà cống sức giúp đỡ nàng, mà công chúa cũng có thể bắt đầu chăm chú về chuyện học hành, tiếp xúc triều chính, có thể giúp một phần nào cho Bệ Hạ, một công đôi việc."

Thật sâu liếc Lý Hương Lan một cái, lại thấy mọi người như vậy đồng tâm hiệp lực thuyết phục, Ngải Thi Mã cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhưng là quyền lợi lựa chọn người nàng nhất định giao cho Yên nhi, dù sao cũng là hạnh phúc sau này của nàng, trẫm sẽkhôngkhống chế luôn cả hạnh phúc của Yên nhi, đây là bồi thường mười bảy năm với nàng.

Vì thế Ngải Thi Mã thản nhiên nói: "Ngày mai trẫm sẽ mang công chúa vào triều, chờ công chúa tự mình ra quyết định, trẫm nhất định sẽ cho các khanh gia một câu trả lời thật thuyết phục."

Ngay lập tức, quần thần đều sôi trào ồn ào, để cho công chúa tự mình quyết định?

Nghe thậtkhôngcó đáng tin, các nàng cũng chưa một lần gặp qua công chúa,khôngbiết công chúa trong tình huống này sẽ như thế nào…

Chỉ sợ công chúa vẫn sẽ giống như trước đây cự tuyệt nam nhân thị tẩm, kia công sức chả phải tan thành bọt nước sao?

"Công chúa nàng…" Lí Hương Lan cùng Tần Di Dong đồng thời ra tiếng, các nàng trong lòng đều đánh chủ ý về con của bọn họ đều qua cái tuổi trưởng thành, sở dĩ vẫn chưa lập gia đình, cũng là vì một ngày nào đó có thể tiến cung,làmbạn bên người công chúa, nếu có cơ hội có thể đi lên ngôi vị Phượng ỷ, kia chính là toàn bộ vinh quang của gia tộc.

"Các khanh gia vẫn còn chuyện để khải tấu? Nếukhôngcó liền bãi triều đi." Thấy hai người vẻ mặt sốt ruột nôn nóng, Ngải Thi Mã liền lạnh giọng, ý chỉ đáng lui hai vị đại thần phía kia.

"Chúng thần vô sự." Nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn của nữhoàng, tất cả mọi người đều im miệng, dù sao cũngkhôngcó ai có gan dám đắc tội nữhoàngcả.

"Bãi triều." Ngay sau đó một tiếng thật dài tan triều truyền ra.

Gặp nữhoàngphẩy tay áo mà đi, quần thần đều nghiêm chỉnh mà quỳ: " Hạ thần cung đưa bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện