Sau khi Trịnh Tây Dã hỏi xong, mọi người đều bị khí thế âm trầm hung hãn như sói của anh làm cho kinh sợ, bọn họ thất thần nhìn nhau, im lặng như ve sầu mùa đông.
Trần Tam chơi với chiếc vòng tay Phật, đôi mắt lớn bằng hạt đậu xanh hơi nheo lại, trong lòng bắt đầu cân nhắc.
Anh ta và Trịnh Tây Dã làm việc dưới quyền của Tưởng Kiến Thành, cả hai đều ở Lăng Thành, giao tiếp với nhau rất nhiều nên đương nhiên biết thủ đoạn của Trịnh Tây Dã. Vị gia này nổi tiếng hung ác, tàn nhẫn vô tình đến lục thân không nhận, điên lên ai cũng không nể mặt.
Lần này Trần Tam nghĩ mình đã có một kế hoạch tốt khi lấy con nhỏ này ra khai đao. Anh ta nghĩ, kết quả cuối cùng, tốt nhất là buộc Trịnh Tây Dã rời khỏi Lăng Thành, cũng có thể cảnh cáo Trịnh Tây Dã, về sau tốt nhất chấp nhận chuyển biến, kính cẩn gọi là anh ta "Tam gia".
Muốn nói Trần Tam không sợ sao? Tất nhiên là anh ta sợ.
Nhưng anh ta nghĩ lại, nhìn khắp Lăng Thành, anh ta bây giờ là người đầu tiên dám khiêu chiến Trịnh Tây Dã, bao nhiêu anh em dưới tay anh ta đều đang trợn mắt ngoác mồm nhìn, không nói nhướng mày tỏ vẻ uy quyền, bộ dáng làm căng dù sao cũng phải căng cho đủ.
Hơn nữa, cuộc sống bị cưỡi trên đầu, Trần Tam thực sự chịu quá đủ rồi.
Suy nghĩ một hồi, Trần Tam cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, lắc ngược hai lần rồi rút ra một điếu. Người bên cạnh mắt tinh nhanh tay, vội vàng châm bật lửa đi tới.
Trần Tam châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi nhả ra, trầm giọng nói: "Anh Dã, con nhỏ này đâm vào mắt anh em của tôi, vật lộn đôi chút, cũng là chuyện bình thường."
Nghe vậy, con ngươi Hứa Phương Phỉ run lên, không thể tin được nói: "Chú nói bậy bạ gì vậy? Tôi còn không biết anh em chú là ai, đâm vào mắt anh ta khi nào?"
"Ý nhóc là anh em của tôi vu oan cho nhóc?" Trần Tam cười lạnh nói.
Vừa lúc đó, một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác xám đẩy cửa bước vào. Vùng mắt trái của anh ta được quấn bằng một miếng gạc vuông, dáng vẻ khá ngay thẳng, sắc mặt tái nhợt, mắt phải còn lại đầy vẻ giang hồ.
Anh ta đi đến trước mặt Trần Tam, gọi một cách kính cẩn: "Tam gia."
"Yo, đến vừa lúc." Bàn tay kẹp điếu thuốc của Trần Tam giơ lên, nháy mắt với anh ta một cách không để lại dấu vết, "Nào A Khải, nói cho anh Dã biết, mắt chú bị sao đi."
Người đàn ông tên A Khải ngầm hiểu, gật đầu: "Vâng, Tam gia."
Anh ta chạm vào miếng gạc trên mắt, quay đầu giơ ngón tay lên, nháy mắt giả vờ dáng vẻ tức hộc máu rồi nói: "Đều là con nha đầu này! Em chỉ cùng nó nói vài câu, mẹ nó, nó lấy nước ớt xịt vào mặt em, thậm chí còn dùng dao chém em! May mắn là em kịp thời né tránh, lưỡi dao lướt qua mí mắt em, nếu đi lên nửa tấc, con mắt của em không còn nữa rồi!"
Nghe những lời này, Hứa Phương Phỉ không thể nhịn được nữa, tức giận nói: "Ngậm máu phun người! Tôi chưa từng gặp anh!"
Ánh mắt thiếu nữ kiên định như đuốc, người đàn ông chột mắt bị nhìn cô nhìn nhất thời cảm thấy chột dạ, lập tức cao giọng hơn nữa, nghiêm khắc quát: "Còn muốn không thừa nhận!"
"Đúng vậy." Bên cạnh có người lên tiếng, giễu cợt Hứa Phương Phỉ, "Nếu như nhóc không đâm A Khải, chúng ta vô cớ mời nhóc tới đây làm gì?"
Hứa Phương Phỉ nước mắt lưng tròng, vừa lo vừa giận, nói không ra lời: "Tối nay tan học đi trên đường, đột nhiên có người xông ra, lấy khăn tay bịt miệng tôi, làm sao tôi biết các người vì lý do gì bắt cóc tôi?"
"Em gái ơi, mạnh miệng cũng vô dụng, nói miệng không có bằng chứng, cái gì cũng phải có chứng cứ."
Sắc mặt Trần Tam ảm đạm, cười cười, nghiêng đầu hỏi: "Lục soát chưa?"
"Tam gia! Tìm được rồi!"
Một giọng nói trả lời. Mọi người hướng theo thanh âm quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn tóc xoăn chạy tới, trên tay xách một cái cặp cũ kỹ nhưng sạch sẽ màu trắng.
Tóc xoăn mở khóa kéo chiếc cặp sách, đang định trút hết đồ đạc bên trong thì bất ngờ bị một chiếc gạt tàn đè lên mu bàn tay.
Động tác tóc xoăn bị dừng lại, anh ta sửng sốt, nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Trịnh Tây Dã lặng lẽ nhìn anh ta chằm chằm, không lên tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì.
"..." Tóc xoăn sợ hãi nuốt khan.
Trịnh Tây Dã lại ngoắc nhẹ tay.
Tóc xoăn ngay lập tức thừa nhận sự hèn nhát của mình, liếm mặt mỉm cười tỏ ra nịnh nọt, đưa cho anh chiếc cặp sách một cách trân trọng bằng cả hai tay.
Trịnh Tây Dã chậm rãi xách cặp.
Tóc xoăn trầm giọng nói: "Đồ ở bên trong."
Trịnh Tây Dã liếc nhìn anh ta với vẻ mặt khó chịu.
Tóc xoăn vô cùng sợ hãi, nhìn trái nhìn phải, không dám bước xuống vũng nước bùn này, lủi đi không dấu vết trong lúc không ai để ý.
Trịnh Tây Dã mở cặp sách ra nhìn vào, quả nhiên có thứ gì đó ở phía dưới, được đè lại ngay ngắn bằng sách giáo khoa và sách bài tập, bọc trong một chiếc túi ni lông, cũng không biết đó là thứ gì.
Lấy ra nhìn lên, là một con dao gọt hoa quả dính đầy máu.
"Phải! Đúng đúng đúng!" Người đàn ông một mắt đột nhiên hét lên, "Nhỏ đó đâm em bằng con dao này!"
Muốn thêm tội cũng không có gì sai.
Hứa Phương Phỉ lắc đầu: "Thứ này không phải của tôi."
"Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa." Trần Tam nhìn Trịnh Tây Dã, "Anh Dã, bây giờ đã có bằng chứng, nhân chứng tôi cũng có rất nhiều. Anh nói chuyện này tính thế nào?"
Trịnh Tây Dã dường như không nghe thấy. Tùy ý ném con dao xuống đất, lại kéo khóa, sau đó trả lại cặp sách cho cô gái bên cạnh.
Hứa Phương Phỉ đem cặp sách ôm vào trong ngực, khẽ cắn môi, nghiêm túc nói: "Em thật sự không có."
Trịnh Tây Dã nhìn cô, nói một cách bình tĩnh: "Tôi biết. Chờ tôi một lát."
Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, trước khi cô hiểu anh muốn cô đợi gì, cô đã nhìn thấy Trịnh Tây Dã chậm rãi đi đến trước mặt người đàn ông một mắt.
Da đầu người đàn ông một mắt tê dại, anh ta giống như phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, lắp bắp nói: "Anh, anh Dã."
Trịnh Tây Dã: "Mày nói cô ấy đâm mày?"
"..."
Người đàn ông một mắt sợ tới mức lén liếc nhìn Trần Tam.
Trần Tam bưng chén trà trên bàn, cúi đầu thổi nhẹ vào tách trà, gạt nhẹ bọt lênh đênh trên mặt trà, đánh tan bọt trà.
Người đàn ông chột mắt không còn cách nào khác đành phải cắn răng nói: "Đúng vậy."
Trịnh Tây Dã gật đầu.
Thế nhưng, giây tiếp theo lại xảy ra chuyện gì, ai cũng không ngờ tới.
Trịnh Tây Dã di chuyển rất nhanh, vặn cánh tay của anh ta ra sau, ghì chặt trên bàn.
Người đàn ông chột mắt hét lên kinh hoàng, trong lúc giãy giụa làm đổ nhiều chén đĩa và bộ ấm trà, phát ra âm thanh răng rắc.
Trần Tam cũng bị động tác này làm cho sửng sốt, bật dậy khỏi ghế.
Nỗi sợ hãi đan xen trong mắt anh ta, không nói nên lời.
"Anh Dã!" Người đàn ông một mắt run lên, "Anh Dã làm sao vậy?"
"Nếu như mày khẳng định là cô ấy đâm mày, như vậy vết thương ở khóe miệng cô ấy nhất định là do mày gây ra." Trịnh Tây Dã cong khóe miệng, nắm lấy tay phải của người đàn ông một mắt, một cước dẫm chết trên bàn, ước lượng cái gạt tàn, đảo mắt, ánh sáng lạnh lùng, tàn nhẫn đến thấu xương, "Tay nào? Tay này sao?"
"Không! Tam gia!" Người đàn ông một mắt kinh hô một tiếng: "Tam gia, cứu em!"
Khuôn mặt của Trần Tam cực kỳ khó coi. Đây là chỗ của anh ta, từ trong ra ngoài đều là người của anh ta, làm sao anh ta ngờ đến Trịnh Tây Dã lại có gan động tay ở chỗ của anh ta. Anh ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "A Dã, chúng ta đều là người một nhà, nếu như có hiểu lầm thì bỏ qua là được. Vì một đứa con gái mà cùng tôi tranh chấp lớn như vậy, có đáng không?"
Sắc mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, anh giơ cái gạt tàn lên, hướng về phía người đàn ông chột mắt một cái, đập vào mu bàn tay phải của anh ta.
Lực mạnh và tàn nhẫn đến mức người ta gần như có thể nghe thấy tiếng xương bàn tay vỡ vụn.
Người đàn ông chột mắt gào khóc thảm thiết, toàn bộ bàn tay phải bầm tím và co giật nhẹ do cơn đau dữ dội.
Hứa Phương Phỉ sợ hãi che miệng.
Những người còn lại cũng kinh hãi, im lặng không dám ra tay.
"Xương cốt cứng nhỉ." Trịnh Tây Dã hừ lạnh một tiếng, lại giơ tay đập xuống.
Nhưng lần này, người đàn ông một mắt không thể nhịn được nữa.
"Anh Dã! Anh Dã, tha cho em đi! Em nói thật, em nói thật!" Sắc mặt người đàn ông một mắt tái nhợt, hô hấp liền đau đớn, cả người run rẩy: "Mắt của em bị thương không liên quan gì đến cô học sinh trung học đó, là em vu khống cô ta, em vu khống cô ta!"
Mặt của Trần Tam trở nên đen một nửa, nắm đấm siết lại kêu răng rắc.
Trịnh Tây Dã: "Ai bảo mày vu khống cô ấy?"
"..." Người đàn ông một mắt vẫn im lặng.
Anh ta vu oan cho học sinh trung học này, tất nhiên là do Trần Tam xúi giục. Trần Tam muốn ngáng chân Trịnh Tây Dã, nhưng lại sợ kinh động đến cấp trên không giải thích được nên đành phải kiếm cớ.
Theo cách này, có thể cho Trịnh Tây Dã một cái cảnh cáo, nên việc Trần Tam truy cứu là điều hợp lý.
Nhưng người đàn ông chột mắt không có ý định kể cho Trịnh Tây Dã toàn bộ câu chuyện. Dù chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng anh ta không thể làm những việc như phản bội đại ca mình.
Nghĩ nghĩ, người đàn ông một mắt đáp: "Không có ai, chỉ là em chướng mắt con nhóc đó thôi."
Giọng nói rơi xuống, trong phòng riêng im lặng.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã buông năm ngón tay ra, tùy tiện ném cái gạt tàn sang một bên, thả người đàn ông chột mắt ra.
Người đàn ông chột mắt vẫn còn kinh ngạc, anh ta thở hổn hển vài hơi, sau khi che lại tay phải vẫn run rẩy không thôi, nghiến răng chịu đựng đau đớn, run rẩy lui sang một bên.
Sắc mặt Trần Tam âm trầm, suýt chút nữa siết nát tràng hạt trong tay.
Trịnh Tây Dã nghiêng người dựa trên bàn, nhướng mày lạnh lùng nói: "Tam ca, chân tướng bại lộ. Nên nói gì đây?"
Trần Tam khó nhọc nhắm mắt lại.
Vài giây sau, anh ta hít sâu một hơi rồi thở ra, cuối cùng hạ quyết tâm, hung hăng đá lên đùi A Khải, chửi: "Thằng khốn kiếp, con mẹ nó! Lợi dụng ông mày báo thù riêng này! Cô gái nhỏ người ta chọc không vừa mắt mày mày liền muốn dựng chuyện như vậy! Báo hại tao và anh Dã mất hòa khí, trở về xem tao thu thập mày thế nào!"
A Khải bị ăn vài cú đá, đau đến mức sống dở chết dở, anh ta nghiến răng không phát ra tiếng.
Trần Tam đưa tay ra, lén lút vặn vai A Khải, trong nháy mắt, anh ta lại cười với Trịnh Tây Dã, rất có điệu bộ áy náy: "Thật xin lỗi anh Dã, thật sự xin lỗi. Hiểu lầm hiểu lầm thôi, để ngày khác tôi mang theo đàn em đáng tội chết này tìm anh uống rượu, bắt nó quỳ xuống lạy anh ba cái đều được! Chúng ta đều là người một nhà, vẫn là đừng mang thù."
Trịnh Tây Dã mỉm cười, nhưng đôi mắt lại phủ đầy băng giá, "Tôi không thể nhận được."
Trần Tam tỏ vẻ nghi hoặc, anh ta và A Khải nhìn nhau, cả hai đều có chút hoang mang.
Trịnh Tây Dã phớt lờ những người khác, quay đầu lại, dán mắt vào cô gái mặc đồng phục học sinh đang đứng giữa những người đàn ông, gọi: "Lại đây, đến chỗ tôi."
Hứa Phương Phỉ chớp mắt ôm chiếc cặp trong tay, mờ mịt bước tới. Đứng yên.
Trịnh Tây Dã: "Lại gần chút."
Hứa Phương Phỉ lại tiến về phía anh vài bước.
Đột nhiên, Trịnh Tây Dã đưa tay nắm cánh tay cô, kéo cô đến bên mình. Sau đó, anh lại nhìn Trần Tam và A Khải một mắt, bình tĩnh nói: "Không phải muốn lạy ba cái sao. Nào, đến lạy với cô ấy."
Trần Tam: "..."
A Khải: "..."
Hứa Phương Phỉ: "..."
A Khải không nhúc nhích, anh ta ngập ngừng nhìn Trần Tam.
Sắc mặt Trần Tam tái xanh rồi tái nhợt, trầm mặc một lát, lại hung hăng đá vào đầu gối A Khải, nói: "Còn không mau lạy đi."
A Khải bực bội chửi thề, trong nháy mắt nhìn xung quanh, một đám người nhìn chằm chằm vào mình, xấu hổ gãi đầu, ánh mắt đảo đi chỗ khác.
Anh ta không còn cách nào khác, đầu gối chuẩn bị khụy xuống đất.
Đột nhiên.
"Không cần." Hứa Phương Phỉ đột nhiên nói.
Trịnh Tây Dã nhìn cô.
Sau một khắc, cô gái cắn môi, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh, giương mắt nhìn anh, rụt rè nhỏ giọng nói: "Anh A Dã, em... em không muốn ở lại đây. Anh có thể đưa em về nhà không?"
Chỉ trong vài giây, một nơi nào đó trong trái tim đã bị lay động dữ dội. Sau đó anh nhẹ nhàng trả lời cô: "Được."
Hứa Phương Phỉ cong môi, nở một nụ cười nông.
Trịnh Tây Dã nắm tay cô đang nắm tay áo của anh, xoay người đi hướng cửa.
Trần Tam giả vờ là một người quen cũ và là một người anh em tốt, vẻ mặt tha thiết đi theo sau Trịnh Tây Dã đưa anh ra ngoài, vừa đi vừa đưa cho Trịnh Tây Dã điếu thuốc, ấm áp nói: "Đúng đúng đúng, đã muộn rồi, cô gái nhỏ vẫn phải về nhà. Vậy anh Dã, tôi không uống với anh được nữa, lần sau hai người chúng ta lại gặp mặt."
Nghe vậy, bước chân Trịnh Tây Dã dừng lại.
Anh nhàn nhạt nói: "Trần Tam."
Trần Tam vươn cổ đón nhận: "Anh Dã cứ phân phó."
Trịnh Tây Dã thản nhiên nhận lấy điếu thuốc, nói: "Cô bé này là người của tôi, tôi nói lời ác trước, sau này nếu có ai dám động đến một sợi tóc của cô ấy, bất kể là ai, tôi đều sẽ băm nát người ném xuống sông Lan Thương cho cá ăn."
Trần Tam: "..."
Trần Tam mẹ nó bị tổ tông này làm cho phát ngốc, cười khan nói: "Anh Dã, anh hơi vô lý rồi."
"Anh đang suy nghĩ cái gì, tôi biết rõ, chính anh càng rõ." Trịnh Tây Dã dùng tay vỗ vào mặt Trần Tam, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, nghiền nát dưới đế giày, hơi nhướng mày: "Ở Tưởng gia, qua tay anh là chuyện bẩn thỉu nhất, nếu xảy ra chuyện gì, anh cảm thấy Tưởng lão sẽ bảo vệ anh hay bảo vệ tôi?"
Trần Tam bực bội mím môi, không dám nói ra lời tức giận.
Trịnh Tây Dã thờ ơ thu hồi ánh mắt, cùng Hứa Phương Phỉ sải bước rời đi.
*
Trời tối, ban đêm, vài ngôi sao ở phương đông sáng lấp lánh, trên con đường này trời đất như đan vào nhau, tạo thành một đại dương đen kịt, mênh mông không thấy trời, cũng nhìn không thấy cuối đường.
Hứa Phương Phỉ đi theo Trịnh Tây Dã. Sau khi bước ra khỏi hội quán, mọi ồn ào, hối hả đều bị bỏ lại đằng sau, sống sót sau tai nạn từ đáy lòng cô trào ra nghĩ mà sợ, thần kinh căng thẳng thả lỏng, chợt cảm thấy chân yếu đi, giơ tay vịn bức tượng điêu khắc đá voi mới miễn cưỡng đứng vững.
Trịnh Tây Dã cau mày, trong mắt hiện lên sự lo lắng: "Chóng mặt sao?"
"Không có." Cô lắc đầu, "Em chỉ hơi mệt thôi."
Anh không nói gì nữa, nắm lấy cánh tay cô gái dắt cô vào trong xe. Mới vừa che cho cô ngồi ở ghế sau xe, khóe mắt anh thoáng thấy cách đó không xa, một người phụ nữ cao gầy đứng ở góc đường, cô ta ăn mặc lòe loẹt, mặc một bộ vest màu tím, xách một chiếc túi Hermes bạch kim cùng màu, buộc tóc đuôi ngựa cao, ngũ quan lạnh lùng xinh đẹp, nhìn thẳng vào anh.
Trịnh Tây Dã dừng lại.
Người phụ nữ nháy mắt tinh nghịch, rồi mỉm cười rạng rỡ.
"Chờ tôi hai phút."
Sau khi nói chuyện với Hứa Phương Phỉ, Trịnh Tây Dã đóng cửa xe với một tiếng "rầm", đi về phía Tiêu Kỳ.
"Chuyện đêm nay bố nuôi đều biết." Tiêu Kỳ kiêu ngạo khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Bố nuôi nhờ em nói cho anh biết, ông ấy sẽ giúp anh nhớ rõ chuyện này. Còn hai tuần nữa để đi gặp ông chủ lớn, trong thời gian đặc biệt mà sinh thêm chuyện cũng không tốt, khi nào xử lý xong sẽ cho anh công đạo."
Trịnh Tây Dã cong môi dưới không rõ, sắc mặt âm trầm bất định, "Lão Tưởng, quả nhiên tin tức linh thông."
Tiêu Kỳ là người như thế nào, đương nhiên nháy mắt liền nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, cũng nhẹ nhàng cười vài tiếng, nhẹ giọng nói: "Ai ya. Tưởng gia kinh doanh nhiều như vậy, rộng lớn như vậy, dưỡng thành Kim Cương La Hán và binh tôm tướng cua là chuyện thật sự hao tâm tổn trí. Bố nuôi thường ở Vân Thành, không mọc nhiều thêm vài cặp mắt và tai giúp ông ấy canh chừng được sao, làm sao biết sau lưng ông ấy đang dậy sóng gì. Hoàn toàn không phải nhằm vào anh hay là không tin tưởng anh, đừng nghĩ bậy."
Trịnh Tây Dã thẳng thừng cười, không nói.
"Được rồi được rồi, làm gì mà không vui như vậy." Tiêu Kỳ trầm mặc, ánh mắt quét qua cửa kính tối om của chiếc G lớn, hừ một tiếng, nói: "Em thấy tiểu cô nương của anh cũng không phải chịu nhiều khổ cực, quay về mua mấy viên kẹo dỗ vài câu, không được thì ném mấy xấp giấy bạc mua mấy bịch, có thể giận dỗi anh được mấy ngày?"
Trịnh Tây Dã cúi đầu, tự châm một điếu thuốc bằng bật lửa.
Tiêu Kỳ nhìn sắc mặt của anh, hơi thay đổi chủ ý, đổi thành một đôi bạn tri kỉ, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em đã sớm nói với anh rồi, hẹn hò với mấy cô gái nhỏ là không tốt, ngoại trừ xinh đẹp trong sáng thì còn có thể giúp anh cái gì? Gặp phiền toái sẽ khóc, anh tìm phụ nữ chỗ nào, chỉ chuốc thêm phiền toái, tìm tổ tông cung phụng thì có."
Giọng nói rơi xuống, cùng lúc đó, Trịnh Tây Dã vừa hút xong một điếu thuốc.
Anh cụp mắt xuống, cầm đầu mẩu thuốc ra ném vào thùng rác, quay người bỏ đi, không thèm nhìn lại Tiêu Kỳ.
Thấy vậy, đôi mày lá liễu của đại tiểu thư tức giận nhướn lên, ngay lập tức nổi trận lôi đình: "Này, họ Trịnh! Anh có nghe em nói gì không! Em còn chưa nói xong, anh đi đâu vậy, quay lại cho em!"
Anh cũng không quay đầu lại, chỉ uể oải giơ tay phải lên, hờ hững vung vẩy, nói: "Định thời gian địa điểm cụ thể rồi đến tìm tôi."
"...Trịnh Tây Dã, anh mẹ nó là đồ khốn!" Tiêu Kỳ vừa khó chịu vừa tức, hung hăng chửi rủa trợn mắt về cái bóng kia.
*
Trịnh Tây Dã quay trở lại xe, phía bên phải của ghế sau, cô gái nhỏ đang dựa vào cửa sổ, tay ôm cặp sách ngơ ngác.
Ngồi ở ghế lái là một thanh niên hai ba hai tư tuổi tên là Tôn Hoa, bộ dáng đoan chính. Hai năm trước, Trịnh Tây Dã bị đánh bầm dập từ sòng bạc, Tôn Hoa đã cứu anh, nhân tiện giúp Tôn Hoa trả tiền phẫu thuật cho bà ngoại, kể từ đó, Tôn Hoa luôn trung thành với Trịnh Tây Dã, thỉnh thoảng làm tài xế cho anh.
Tôn Hoa đã ở bên cạnh Trịnh Tây Dã trong những năm này, cùng anh đi khắp nam bắc, trải qua vô số sóng gió.
Anh ta không có chút tò mò nào đối với cô gái bên cạnh ông chủ, mắt nhìn thẳng, cung kính hỏi: "Anh Dã, bây giờ đi đâu?"
"Phố Hỉ Vượng."
"Vâng."
Tôn Hoa khởi động động cơ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quang cảnh đường phố bắt đầu thay đổi tốc độ, rút lui nhanh chóng.
Đôi mắt của Hứa Phương Phỉ rất bình yên, cô đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, ngẩn người.
Đột nhiên, cô cảm thấy cánh tay mình hơi bị siết chặt, giống như bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.
"..." Hứa Phương Phỉ vô thức nhìn làn da có xúc cảm khác thường. Năm ngón tay rõ ràng, mảnh khảnh hữu lực, đem cánh tay trắng nõn thon dài của cô thu vào trong lòng bàn tay, tư thế không thể diễn tả được, thân mật mà gần gũi.
Mặt cô nóng bừng, không biết là ngượng ngùng hay xấu hổ, cô vô thức rụt tay lại.
"Đừng động." Hai chữ từ trên đỉnh đầu truyền đến, trầm thấp ôn nhu.
Hứa Phương Phỉ sững người, động tác của cô cũng dừng lại.
Sắc mặt Trịnh Tây Dã rất khó coi, anh nhìn Hứa Phương Phỉ từ đầu đến chân mấy lần.
Cổ tay cô gái nhỏ tuyết trắng, gầy đến không chịu được, mỏng manh yếu ớt. Trên cổ tay mơ hồ có thể nhìn thấy vết dây thừng, cũng may chỉ là đỏ ửng, không rách da.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vết đỏ ửng trên cổ tay cô, trầm mặc, tận lực ôn nhu hỏi: "Ngoại trừ khóe miệng và cổ tay, em còn chỗ nào không thoải mái không?"
Những ngày qua tiếp xúc, Trịnh Tây Dã dịu dàng tỉ mỉ và quan tâm, gần như khiến Hứa Phương Phỉ quên mất thân phận của anh, quên đi vị trí hoàn cảnh của anh, quên mất anh là một nhân vật hung ác như thế nào. Khi cô chứng kiến cơn thịnh nộ như sấm của anh đêm nay, tàn nhẫn và đáng sợ, cô vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Mặt đỏ đến sắp chảy máu, cô gái có chút xấu hổ lại có chút sợ hãi, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Không có."
Trịnh Tây Dã hỏi lại: "Bọn họ có cho em ăn gì không?"
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, trả lời anh một cách nhẹ nhàng, "Không có."
"Có bị tiêm thuốc gì không?"
"Không có."
Sau khi nhận được nhiều câu trả lời phủ nhận, Trịnh Tây Dã vẫn hơi lo lắng. Anh cầm cánh tay Hứa Phương Phỉ, đẩy ống tay áo đồng phục học sinh của cô lên, trong khoảnh khắc, cánh tay ngó sen trắng như tuyết của cô càng lộ ra càng nhiều, đẹp hơn tất cả những viên ngọc trên thế giới.
Đôi mắt đen láy của Trịnh Tây Dã tập trung, anh kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng không tìm thấy lỗ kim nào.
Kiểm tra tay khác.
Cùng một ánh sáng trắng như tuyết, không có dấu vết kim tiêm.
Sau khi xác nhận không có vết thương nào khác trên cơ thể cô, Trịnh Tây Dã hoàn toàn nhẹ nhõm. Đột nhiên, anh ý thức được điều gì đó, khẽ nâng mí mắt lên, liền phát hiện cô gái nhỏ đang nhìn mình một cách kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên tia kinh ngạc cùng khó hiểu.
Trịnh Tây Dã hơi sửng sốt.
Anh tự ý thức được, hành vi của mình có chút mất khống chế, năm ngón tay buông lỏng ra, buông cô ra.
Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, cúi đầu lặng lẽ lần nữa hạ ống tay áo.
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi quá lo lắng, cho nên mất bình tĩnh." Trịnh Tây Dã nói, "Đường đột chạm vào người em, hi vọng em không để ý."
"Không, không sao." Cô gái nhỏ giọng đáp lại. Gương mặt cô mềm mại quyến rũ, cả người như hòa vào ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc, sau đó nói lại: "Muộn rồi, gọi cho mẹ em báo bình an đi."
"Vừa rồi em gọi rồi." Hứa Phương Phỉ thấp giọng nói, dừng một chút, sau đó thấp giọng bổ sung, "Lúc anh và chị Kỳ nói chuyện."
Trịnh Tây Dã: "Em nói thế nào?"
"Em nói đến nhà Dương Lộ làm bài tập, điện thoại để chế độ im lặng nên không nhận được cuộc gọi." Hứa Phương Phỉ trả lời với lương tâm cắn rứt. Nói giữa chừng tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo một tia khẩn cầu: "Anh A Dã, anh có thể xem như không có gì không, em không muốn mẹ biết tối nay xảy ra chuyện gì, mẹ em sức khỏe không tốt, em không muốn mẹ lo lắng."
Trịnh Tây Dã rơi vào im lặng một lúc lâu.
Thật lâu sau, môi mỏng của anh khẽ mở, trong giọng nói mang theo một tia nhàn nhạt, trầm khàn. Anh nói với cô: "Thật xin lỗi."
Hứa Phương Phỉ có chút bối rối, ấp úng: "Sao lại... Thật xin lỗi?"
"Chuyện đêm nay, em vô tội bị tôi làm liên lụy. Vì tôi mà em bị tổn thương, nếu như em vì chuyện này mà xa lánh tôi, chán ghét tôi, tôi thừa nhận, không còn gì để nói." Anh nhìn thẳng cô, ánh mắt đột nhiên có chút tối sầm lại, nhưng trong nháy mắt lại trở về bình tĩnh không gợn sóng, "Nhưng tôi cam đoan, đây là lần đầu tiên, cũng nhất định là lần cuối cùng."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Cô nhất thời không nói nên lời, tâm tình trở nên có chút kỳ lạ.
Cô và anh vốn dĩ là hai con người ở hai thế giới, trời xui đất khiến mà giao thoa đến bây giờ, nhưng nghĩ kỹ lại, trong khoảng thời gian này, gia đình bọn họ được anh chăm sóc và bảo vệ nhiều hơn là "phiền phức" anh mang đến.
Cô chưa bao giờ có bất cứ điều gì chống lại anh, dù chỉ một chút "ghét".
Bỗng, Hứa Phương Phỉ nhẹ giọng gọi: "A Dã."
Ánh mắt Trịnh Tây Dã hơi động, bởi vì xưng hô thân mật này lại xuất hiện ở trong miệng cô, "Hả?"
Hiếm khi cô có được dũng khí lớn như vậy, cô nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt trong veo và kiên định: "Thật ra em và mẹ em đều cảm thấy anh là người rất tốt, tuy rằng em không biết quá khứ trước đây của anh, cũng không biết anh đang trải qua những gì, nhưng em tin, đều sẽ tốt lên thôi. Thế giới của anh, một ngày nào đó sẽ nhìn thấy mặt trời."
Sau đó, toàn bộ xe rơi vào trầm mặc kéo dài.
Không biết qua bao lâu.
Trịnh Tây Dã nhìn chăm chú vào mắt cô gái, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng thâm thúy, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Bé con, có lời này của em, hết thảy đều đáng giá."
Trần Tam chơi với chiếc vòng tay Phật, đôi mắt lớn bằng hạt đậu xanh hơi nheo lại, trong lòng bắt đầu cân nhắc.
Anh ta và Trịnh Tây Dã làm việc dưới quyền của Tưởng Kiến Thành, cả hai đều ở Lăng Thành, giao tiếp với nhau rất nhiều nên đương nhiên biết thủ đoạn của Trịnh Tây Dã. Vị gia này nổi tiếng hung ác, tàn nhẫn vô tình đến lục thân không nhận, điên lên ai cũng không nể mặt.
Lần này Trần Tam nghĩ mình đã có một kế hoạch tốt khi lấy con nhỏ này ra khai đao. Anh ta nghĩ, kết quả cuối cùng, tốt nhất là buộc Trịnh Tây Dã rời khỏi Lăng Thành, cũng có thể cảnh cáo Trịnh Tây Dã, về sau tốt nhất chấp nhận chuyển biến, kính cẩn gọi là anh ta "Tam gia".
Muốn nói Trần Tam không sợ sao? Tất nhiên là anh ta sợ.
Nhưng anh ta nghĩ lại, nhìn khắp Lăng Thành, anh ta bây giờ là người đầu tiên dám khiêu chiến Trịnh Tây Dã, bao nhiêu anh em dưới tay anh ta đều đang trợn mắt ngoác mồm nhìn, không nói nhướng mày tỏ vẻ uy quyền, bộ dáng làm căng dù sao cũng phải căng cho đủ.
Hơn nữa, cuộc sống bị cưỡi trên đầu, Trần Tam thực sự chịu quá đủ rồi.
Suy nghĩ một hồi, Trần Tam cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, lắc ngược hai lần rồi rút ra một điếu. Người bên cạnh mắt tinh nhanh tay, vội vàng châm bật lửa đi tới.
Trần Tam châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi nhả ra, trầm giọng nói: "Anh Dã, con nhỏ này đâm vào mắt anh em của tôi, vật lộn đôi chút, cũng là chuyện bình thường."
Nghe vậy, con ngươi Hứa Phương Phỉ run lên, không thể tin được nói: "Chú nói bậy bạ gì vậy? Tôi còn không biết anh em chú là ai, đâm vào mắt anh ta khi nào?"
"Ý nhóc là anh em của tôi vu oan cho nhóc?" Trần Tam cười lạnh nói.
Vừa lúc đó, một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác xám đẩy cửa bước vào. Vùng mắt trái của anh ta được quấn bằng một miếng gạc vuông, dáng vẻ khá ngay thẳng, sắc mặt tái nhợt, mắt phải còn lại đầy vẻ giang hồ.
Anh ta đi đến trước mặt Trần Tam, gọi một cách kính cẩn: "Tam gia."
"Yo, đến vừa lúc." Bàn tay kẹp điếu thuốc của Trần Tam giơ lên, nháy mắt với anh ta một cách không để lại dấu vết, "Nào A Khải, nói cho anh Dã biết, mắt chú bị sao đi."
Người đàn ông tên A Khải ngầm hiểu, gật đầu: "Vâng, Tam gia."
Anh ta chạm vào miếng gạc trên mắt, quay đầu giơ ngón tay lên, nháy mắt giả vờ dáng vẻ tức hộc máu rồi nói: "Đều là con nha đầu này! Em chỉ cùng nó nói vài câu, mẹ nó, nó lấy nước ớt xịt vào mặt em, thậm chí còn dùng dao chém em! May mắn là em kịp thời né tránh, lưỡi dao lướt qua mí mắt em, nếu đi lên nửa tấc, con mắt của em không còn nữa rồi!"
Nghe những lời này, Hứa Phương Phỉ không thể nhịn được nữa, tức giận nói: "Ngậm máu phun người! Tôi chưa từng gặp anh!"
Ánh mắt thiếu nữ kiên định như đuốc, người đàn ông chột mắt bị nhìn cô nhìn nhất thời cảm thấy chột dạ, lập tức cao giọng hơn nữa, nghiêm khắc quát: "Còn muốn không thừa nhận!"
"Đúng vậy." Bên cạnh có người lên tiếng, giễu cợt Hứa Phương Phỉ, "Nếu như nhóc không đâm A Khải, chúng ta vô cớ mời nhóc tới đây làm gì?"
Hứa Phương Phỉ nước mắt lưng tròng, vừa lo vừa giận, nói không ra lời: "Tối nay tan học đi trên đường, đột nhiên có người xông ra, lấy khăn tay bịt miệng tôi, làm sao tôi biết các người vì lý do gì bắt cóc tôi?"
"Em gái ơi, mạnh miệng cũng vô dụng, nói miệng không có bằng chứng, cái gì cũng phải có chứng cứ."
Sắc mặt Trần Tam ảm đạm, cười cười, nghiêng đầu hỏi: "Lục soát chưa?"
"Tam gia! Tìm được rồi!"
Một giọng nói trả lời. Mọi người hướng theo thanh âm quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn tóc xoăn chạy tới, trên tay xách một cái cặp cũ kỹ nhưng sạch sẽ màu trắng.
Tóc xoăn mở khóa kéo chiếc cặp sách, đang định trút hết đồ đạc bên trong thì bất ngờ bị một chiếc gạt tàn đè lên mu bàn tay.
Động tác tóc xoăn bị dừng lại, anh ta sửng sốt, nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Trịnh Tây Dã lặng lẽ nhìn anh ta chằm chằm, không lên tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì.
"..." Tóc xoăn sợ hãi nuốt khan.
Trịnh Tây Dã lại ngoắc nhẹ tay.
Tóc xoăn ngay lập tức thừa nhận sự hèn nhát của mình, liếm mặt mỉm cười tỏ ra nịnh nọt, đưa cho anh chiếc cặp sách một cách trân trọng bằng cả hai tay.
Trịnh Tây Dã chậm rãi xách cặp.
Tóc xoăn trầm giọng nói: "Đồ ở bên trong."
Trịnh Tây Dã liếc nhìn anh ta với vẻ mặt khó chịu.
Tóc xoăn vô cùng sợ hãi, nhìn trái nhìn phải, không dám bước xuống vũng nước bùn này, lủi đi không dấu vết trong lúc không ai để ý.
Trịnh Tây Dã mở cặp sách ra nhìn vào, quả nhiên có thứ gì đó ở phía dưới, được đè lại ngay ngắn bằng sách giáo khoa và sách bài tập, bọc trong một chiếc túi ni lông, cũng không biết đó là thứ gì.
Lấy ra nhìn lên, là một con dao gọt hoa quả dính đầy máu.
"Phải! Đúng đúng đúng!" Người đàn ông một mắt đột nhiên hét lên, "Nhỏ đó đâm em bằng con dao này!"
Muốn thêm tội cũng không có gì sai.
Hứa Phương Phỉ lắc đầu: "Thứ này không phải của tôi."
"Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa." Trần Tam nhìn Trịnh Tây Dã, "Anh Dã, bây giờ đã có bằng chứng, nhân chứng tôi cũng có rất nhiều. Anh nói chuyện này tính thế nào?"
Trịnh Tây Dã dường như không nghe thấy. Tùy ý ném con dao xuống đất, lại kéo khóa, sau đó trả lại cặp sách cho cô gái bên cạnh.
Hứa Phương Phỉ đem cặp sách ôm vào trong ngực, khẽ cắn môi, nghiêm túc nói: "Em thật sự không có."
Trịnh Tây Dã nhìn cô, nói một cách bình tĩnh: "Tôi biết. Chờ tôi một lát."
Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, trước khi cô hiểu anh muốn cô đợi gì, cô đã nhìn thấy Trịnh Tây Dã chậm rãi đi đến trước mặt người đàn ông một mắt.
Da đầu người đàn ông một mắt tê dại, anh ta giống như phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, lắp bắp nói: "Anh, anh Dã."
Trịnh Tây Dã: "Mày nói cô ấy đâm mày?"
"..."
Người đàn ông một mắt sợ tới mức lén liếc nhìn Trần Tam.
Trần Tam bưng chén trà trên bàn, cúi đầu thổi nhẹ vào tách trà, gạt nhẹ bọt lênh đênh trên mặt trà, đánh tan bọt trà.
Người đàn ông chột mắt không còn cách nào khác đành phải cắn răng nói: "Đúng vậy."
Trịnh Tây Dã gật đầu.
Thế nhưng, giây tiếp theo lại xảy ra chuyện gì, ai cũng không ngờ tới.
Trịnh Tây Dã di chuyển rất nhanh, vặn cánh tay của anh ta ra sau, ghì chặt trên bàn.
Người đàn ông chột mắt hét lên kinh hoàng, trong lúc giãy giụa làm đổ nhiều chén đĩa và bộ ấm trà, phát ra âm thanh răng rắc.
Trần Tam cũng bị động tác này làm cho sửng sốt, bật dậy khỏi ghế.
Nỗi sợ hãi đan xen trong mắt anh ta, không nói nên lời.
"Anh Dã!" Người đàn ông một mắt run lên, "Anh Dã làm sao vậy?"
"Nếu như mày khẳng định là cô ấy đâm mày, như vậy vết thương ở khóe miệng cô ấy nhất định là do mày gây ra." Trịnh Tây Dã cong khóe miệng, nắm lấy tay phải của người đàn ông một mắt, một cước dẫm chết trên bàn, ước lượng cái gạt tàn, đảo mắt, ánh sáng lạnh lùng, tàn nhẫn đến thấu xương, "Tay nào? Tay này sao?"
"Không! Tam gia!" Người đàn ông một mắt kinh hô một tiếng: "Tam gia, cứu em!"
Khuôn mặt của Trần Tam cực kỳ khó coi. Đây là chỗ của anh ta, từ trong ra ngoài đều là người của anh ta, làm sao anh ta ngờ đến Trịnh Tây Dã lại có gan động tay ở chỗ của anh ta. Anh ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "A Dã, chúng ta đều là người một nhà, nếu như có hiểu lầm thì bỏ qua là được. Vì một đứa con gái mà cùng tôi tranh chấp lớn như vậy, có đáng không?"
Sắc mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, anh giơ cái gạt tàn lên, hướng về phía người đàn ông chột mắt một cái, đập vào mu bàn tay phải của anh ta.
Lực mạnh và tàn nhẫn đến mức người ta gần như có thể nghe thấy tiếng xương bàn tay vỡ vụn.
Người đàn ông chột mắt gào khóc thảm thiết, toàn bộ bàn tay phải bầm tím và co giật nhẹ do cơn đau dữ dội.
Hứa Phương Phỉ sợ hãi che miệng.
Những người còn lại cũng kinh hãi, im lặng không dám ra tay.
"Xương cốt cứng nhỉ." Trịnh Tây Dã hừ lạnh một tiếng, lại giơ tay đập xuống.
Nhưng lần này, người đàn ông một mắt không thể nhịn được nữa.
"Anh Dã! Anh Dã, tha cho em đi! Em nói thật, em nói thật!" Sắc mặt người đàn ông một mắt tái nhợt, hô hấp liền đau đớn, cả người run rẩy: "Mắt của em bị thương không liên quan gì đến cô học sinh trung học đó, là em vu khống cô ta, em vu khống cô ta!"
Mặt của Trần Tam trở nên đen một nửa, nắm đấm siết lại kêu răng rắc.
Trịnh Tây Dã: "Ai bảo mày vu khống cô ấy?"
"..." Người đàn ông một mắt vẫn im lặng.
Anh ta vu oan cho học sinh trung học này, tất nhiên là do Trần Tam xúi giục. Trần Tam muốn ngáng chân Trịnh Tây Dã, nhưng lại sợ kinh động đến cấp trên không giải thích được nên đành phải kiếm cớ.
Theo cách này, có thể cho Trịnh Tây Dã một cái cảnh cáo, nên việc Trần Tam truy cứu là điều hợp lý.
Nhưng người đàn ông chột mắt không có ý định kể cho Trịnh Tây Dã toàn bộ câu chuyện. Dù chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng anh ta không thể làm những việc như phản bội đại ca mình.
Nghĩ nghĩ, người đàn ông một mắt đáp: "Không có ai, chỉ là em chướng mắt con nhóc đó thôi."
Giọng nói rơi xuống, trong phòng riêng im lặng.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã buông năm ngón tay ra, tùy tiện ném cái gạt tàn sang một bên, thả người đàn ông chột mắt ra.
Người đàn ông chột mắt vẫn còn kinh ngạc, anh ta thở hổn hển vài hơi, sau khi che lại tay phải vẫn run rẩy không thôi, nghiến răng chịu đựng đau đớn, run rẩy lui sang một bên.
Sắc mặt Trần Tam âm trầm, suýt chút nữa siết nát tràng hạt trong tay.
Trịnh Tây Dã nghiêng người dựa trên bàn, nhướng mày lạnh lùng nói: "Tam ca, chân tướng bại lộ. Nên nói gì đây?"
Trần Tam khó nhọc nhắm mắt lại.
Vài giây sau, anh ta hít sâu một hơi rồi thở ra, cuối cùng hạ quyết tâm, hung hăng đá lên đùi A Khải, chửi: "Thằng khốn kiếp, con mẹ nó! Lợi dụng ông mày báo thù riêng này! Cô gái nhỏ người ta chọc không vừa mắt mày mày liền muốn dựng chuyện như vậy! Báo hại tao và anh Dã mất hòa khí, trở về xem tao thu thập mày thế nào!"
A Khải bị ăn vài cú đá, đau đến mức sống dở chết dở, anh ta nghiến răng không phát ra tiếng.
Trần Tam đưa tay ra, lén lút vặn vai A Khải, trong nháy mắt, anh ta lại cười với Trịnh Tây Dã, rất có điệu bộ áy náy: "Thật xin lỗi anh Dã, thật sự xin lỗi. Hiểu lầm hiểu lầm thôi, để ngày khác tôi mang theo đàn em đáng tội chết này tìm anh uống rượu, bắt nó quỳ xuống lạy anh ba cái đều được! Chúng ta đều là người một nhà, vẫn là đừng mang thù."
Trịnh Tây Dã mỉm cười, nhưng đôi mắt lại phủ đầy băng giá, "Tôi không thể nhận được."
Trần Tam tỏ vẻ nghi hoặc, anh ta và A Khải nhìn nhau, cả hai đều có chút hoang mang.
Trịnh Tây Dã phớt lờ những người khác, quay đầu lại, dán mắt vào cô gái mặc đồng phục học sinh đang đứng giữa những người đàn ông, gọi: "Lại đây, đến chỗ tôi."
Hứa Phương Phỉ chớp mắt ôm chiếc cặp trong tay, mờ mịt bước tới. Đứng yên.
Trịnh Tây Dã: "Lại gần chút."
Hứa Phương Phỉ lại tiến về phía anh vài bước.
Đột nhiên, Trịnh Tây Dã đưa tay nắm cánh tay cô, kéo cô đến bên mình. Sau đó, anh lại nhìn Trần Tam và A Khải một mắt, bình tĩnh nói: "Không phải muốn lạy ba cái sao. Nào, đến lạy với cô ấy."
Trần Tam: "..."
A Khải: "..."
Hứa Phương Phỉ: "..."
A Khải không nhúc nhích, anh ta ngập ngừng nhìn Trần Tam.
Sắc mặt Trần Tam tái xanh rồi tái nhợt, trầm mặc một lát, lại hung hăng đá vào đầu gối A Khải, nói: "Còn không mau lạy đi."
A Khải bực bội chửi thề, trong nháy mắt nhìn xung quanh, một đám người nhìn chằm chằm vào mình, xấu hổ gãi đầu, ánh mắt đảo đi chỗ khác.
Anh ta không còn cách nào khác, đầu gối chuẩn bị khụy xuống đất.
Đột nhiên.
"Không cần." Hứa Phương Phỉ đột nhiên nói.
Trịnh Tây Dã nhìn cô.
Sau một khắc, cô gái cắn môi, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh, giương mắt nhìn anh, rụt rè nhỏ giọng nói: "Anh A Dã, em... em không muốn ở lại đây. Anh có thể đưa em về nhà không?"
Chỉ trong vài giây, một nơi nào đó trong trái tim đã bị lay động dữ dội. Sau đó anh nhẹ nhàng trả lời cô: "Được."
Hứa Phương Phỉ cong môi, nở một nụ cười nông.
Trịnh Tây Dã nắm tay cô đang nắm tay áo của anh, xoay người đi hướng cửa.
Trần Tam giả vờ là một người quen cũ và là một người anh em tốt, vẻ mặt tha thiết đi theo sau Trịnh Tây Dã đưa anh ra ngoài, vừa đi vừa đưa cho Trịnh Tây Dã điếu thuốc, ấm áp nói: "Đúng đúng đúng, đã muộn rồi, cô gái nhỏ vẫn phải về nhà. Vậy anh Dã, tôi không uống với anh được nữa, lần sau hai người chúng ta lại gặp mặt."
Nghe vậy, bước chân Trịnh Tây Dã dừng lại.
Anh nhàn nhạt nói: "Trần Tam."
Trần Tam vươn cổ đón nhận: "Anh Dã cứ phân phó."
Trịnh Tây Dã thản nhiên nhận lấy điếu thuốc, nói: "Cô bé này là người của tôi, tôi nói lời ác trước, sau này nếu có ai dám động đến một sợi tóc của cô ấy, bất kể là ai, tôi đều sẽ băm nát người ném xuống sông Lan Thương cho cá ăn."
Trần Tam: "..."
Trần Tam mẹ nó bị tổ tông này làm cho phát ngốc, cười khan nói: "Anh Dã, anh hơi vô lý rồi."
"Anh đang suy nghĩ cái gì, tôi biết rõ, chính anh càng rõ." Trịnh Tây Dã dùng tay vỗ vào mặt Trần Tam, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, nghiền nát dưới đế giày, hơi nhướng mày: "Ở Tưởng gia, qua tay anh là chuyện bẩn thỉu nhất, nếu xảy ra chuyện gì, anh cảm thấy Tưởng lão sẽ bảo vệ anh hay bảo vệ tôi?"
Trần Tam bực bội mím môi, không dám nói ra lời tức giận.
Trịnh Tây Dã thờ ơ thu hồi ánh mắt, cùng Hứa Phương Phỉ sải bước rời đi.
*
Trời tối, ban đêm, vài ngôi sao ở phương đông sáng lấp lánh, trên con đường này trời đất như đan vào nhau, tạo thành một đại dương đen kịt, mênh mông không thấy trời, cũng nhìn không thấy cuối đường.
Hứa Phương Phỉ đi theo Trịnh Tây Dã. Sau khi bước ra khỏi hội quán, mọi ồn ào, hối hả đều bị bỏ lại đằng sau, sống sót sau tai nạn từ đáy lòng cô trào ra nghĩ mà sợ, thần kinh căng thẳng thả lỏng, chợt cảm thấy chân yếu đi, giơ tay vịn bức tượng điêu khắc đá voi mới miễn cưỡng đứng vững.
Trịnh Tây Dã cau mày, trong mắt hiện lên sự lo lắng: "Chóng mặt sao?"
"Không có." Cô lắc đầu, "Em chỉ hơi mệt thôi."
Anh không nói gì nữa, nắm lấy cánh tay cô gái dắt cô vào trong xe. Mới vừa che cho cô ngồi ở ghế sau xe, khóe mắt anh thoáng thấy cách đó không xa, một người phụ nữ cao gầy đứng ở góc đường, cô ta ăn mặc lòe loẹt, mặc một bộ vest màu tím, xách một chiếc túi Hermes bạch kim cùng màu, buộc tóc đuôi ngựa cao, ngũ quan lạnh lùng xinh đẹp, nhìn thẳng vào anh.
Trịnh Tây Dã dừng lại.
Người phụ nữ nháy mắt tinh nghịch, rồi mỉm cười rạng rỡ.
"Chờ tôi hai phút."
Sau khi nói chuyện với Hứa Phương Phỉ, Trịnh Tây Dã đóng cửa xe với một tiếng "rầm", đi về phía Tiêu Kỳ.
"Chuyện đêm nay bố nuôi đều biết." Tiêu Kỳ kiêu ngạo khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Bố nuôi nhờ em nói cho anh biết, ông ấy sẽ giúp anh nhớ rõ chuyện này. Còn hai tuần nữa để đi gặp ông chủ lớn, trong thời gian đặc biệt mà sinh thêm chuyện cũng không tốt, khi nào xử lý xong sẽ cho anh công đạo."
Trịnh Tây Dã cong môi dưới không rõ, sắc mặt âm trầm bất định, "Lão Tưởng, quả nhiên tin tức linh thông."
Tiêu Kỳ là người như thế nào, đương nhiên nháy mắt liền nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, cũng nhẹ nhàng cười vài tiếng, nhẹ giọng nói: "Ai ya. Tưởng gia kinh doanh nhiều như vậy, rộng lớn như vậy, dưỡng thành Kim Cương La Hán và binh tôm tướng cua là chuyện thật sự hao tâm tổn trí. Bố nuôi thường ở Vân Thành, không mọc nhiều thêm vài cặp mắt và tai giúp ông ấy canh chừng được sao, làm sao biết sau lưng ông ấy đang dậy sóng gì. Hoàn toàn không phải nhằm vào anh hay là không tin tưởng anh, đừng nghĩ bậy."
Trịnh Tây Dã thẳng thừng cười, không nói.
"Được rồi được rồi, làm gì mà không vui như vậy." Tiêu Kỳ trầm mặc, ánh mắt quét qua cửa kính tối om của chiếc G lớn, hừ một tiếng, nói: "Em thấy tiểu cô nương của anh cũng không phải chịu nhiều khổ cực, quay về mua mấy viên kẹo dỗ vài câu, không được thì ném mấy xấp giấy bạc mua mấy bịch, có thể giận dỗi anh được mấy ngày?"
Trịnh Tây Dã cúi đầu, tự châm một điếu thuốc bằng bật lửa.
Tiêu Kỳ nhìn sắc mặt của anh, hơi thay đổi chủ ý, đổi thành một đôi bạn tri kỉ, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em đã sớm nói với anh rồi, hẹn hò với mấy cô gái nhỏ là không tốt, ngoại trừ xinh đẹp trong sáng thì còn có thể giúp anh cái gì? Gặp phiền toái sẽ khóc, anh tìm phụ nữ chỗ nào, chỉ chuốc thêm phiền toái, tìm tổ tông cung phụng thì có."
Giọng nói rơi xuống, cùng lúc đó, Trịnh Tây Dã vừa hút xong một điếu thuốc.
Anh cụp mắt xuống, cầm đầu mẩu thuốc ra ném vào thùng rác, quay người bỏ đi, không thèm nhìn lại Tiêu Kỳ.
Thấy vậy, đôi mày lá liễu của đại tiểu thư tức giận nhướn lên, ngay lập tức nổi trận lôi đình: "Này, họ Trịnh! Anh có nghe em nói gì không! Em còn chưa nói xong, anh đi đâu vậy, quay lại cho em!"
Anh cũng không quay đầu lại, chỉ uể oải giơ tay phải lên, hờ hững vung vẩy, nói: "Định thời gian địa điểm cụ thể rồi đến tìm tôi."
"...Trịnh Tây Dã, anh mẹ nó là đồ khốn!" Tiêu Kỳ vừa khó chịu vừa tức, hung hăng chửi rủa trợn mắt về cái bóng kia.
*
Trịnh Tây Dã quay trở lại xe, phía bên phải của ghế sau, cô gái nhỏ đang dựa vào cửa sổ, tay ôm cặp sách ngơ ngác.
Ngồi ở ghế lái là một thanh niên hai ba hai tư tuổi tên là Tôn Hoa, bộ dáng đoan chính. Hai năm trước, Trịnh Tây Dã bị đánh bầm dập từ sòng bạc, Tôn Hoa đã cứu anh, nhân tiện giúp Tôn Hoa trả tiền phẫu thuật cho bà ngoại, kể từ đó, Tôn Hoa luôn trung thành với Trịnh Tây Dã, thỉnh thoảng làm tài xế cho anh.
Tôn Hoa đã ở bên cạnh Trịnh Tây Dã trong những năm này, cùng anh đi khắp nam bắc, trải qua vô số sóng gió.
Anh ta không có chút tò mò nào đối với cô gái bên cạnh ông chủ, mắt nhìn thẳng, cung kính hỏi: "Anh Dã, bây giờ đi đâu?"
"Phố Hỉ Vượng."
"Vâng."
Tôn Hoa khởi động động cơ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quang cảnh đường phố bắt đầu thay đổi tốc độ, rút lui nhanh chóng.
Đôi mắt của Hứa Phương Phỉ rất bình yên, cô đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, ngẩn người.
Đột nhiên, cô cảm thấy cánh tay mình hơi bị siết chặt, giống như bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.
"..." Hứa Phương Phỉ vô thức nhìn làn da có xúc cảm khác thường. Năm ngón tay rõ ràng, mảnh khảnh hữu lực, đem cánh tay trắng nõn thon dài của cô thu vào trong lòng bàn tay, tư thế không thể diễn tả được, thân mật mà gần gũi.
Mặt cô nóng bừng, không biết là ngượng ngùng hay xấu hổ, cô vô thức rụt tay lại.
"Đừng động." Hai chữ từ trên đỉnh đầu truyền đến, trầm thấp ôn nhu.
Hứa Phương Phỉ sững người, động tác của cô cũng dừng lại.
Sắc mặt Trịnh Tây Dã rất khó coi, anh nhìn Hứa Phương Phỉ từ đầu đến chân mấy lần.
Cổ tay cô gái nhỏ tuyết trắng, gầy đến không chịu được, mỏng manh yếu ớt. Trên cổ tay mơ hồ có thể nhìn thấy vết dây thừng, cũng may chỉ là đỏ ửng, không rách da.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vết đỏ ửng trên cổ tay cô, trầm mặc, tận lực ôn nhu hỏi: "Ngoại trừ khóe miệng và cổ tay, em còn chỗ nào không thoải mái không?"
Những ngày qua tiếp xúc, Trịnh Tây Dã dịu dàng tỉ mỉ và quan tâm, gần như khiến Hứa Phương Phỉ quên mất thân phận của anh, quên đi vị trí hoàn cảnh của anh, quên mất anh là một nhân vật hung ác như thế nào. Khi cô chứng kiến cơn thịnh nộ như sấm của anh đêm nay, tàn nhẫn và đáng sợ, cô vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Mặt đỏ đến sắp chảy máu, cô gái có chút xấu hổ lại có chút sợ hãi, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Không có."
Trịnh Tây Dã hỏi lại: "Bọn họ có cho em ăn gì không?"
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, trả lời anh một cách nhẹ nhàng, "Không có."
"Có bị tiêm thuốc gì không?"
"Không có."
Sau khi nhận được nhiều câu trả lời phủ nhận, Trịnh Tây Dã vẫn hơi lo lắng. Anh cầm cánh tay Hứa Phương Phỉ, đẩy ống tay áo đồng phục học sinh của cô lên, trong khoảnh khắc, cánh tay ngó sen trắng như tuyết của cô càng lộ ra càng nhiều, đẹp hơn tất cả những viên ngọc trên thế giới.
Đôi mắt đen láy của Trịnh Tây Dã tập trung, anh kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng không tìm thấy lỗ kim nào.
Kiểm tra tay khác.
Cùng một ánh sáng trắng như tuyết, không có dấu vết kim tiêm.
Sau khi xác nhận không có vết thương nào khác trên cơ thể cô, Trịnh Tây Dã hoàn toàn nhẹ nhõm. Đột nhiên, anh ý thức được điều gì đó, khẽ nâng mí mắt lên, liền phát hiện cô gái nhỏ đang nhìn mình một cách kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên tia kinh ngạc cùng khó hiểu.
Trịnh Tây Dã hơi sửng sốt.
Anh tự ý thức được, hành vi của mình có chút mất khống chế, năm ngón tay buông lỏng ra, buông cô ra.
Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, cúi đầu lặng lẽ lần nữa hạ ống tay áo.
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi quá lo lắng, cho nên mất bình tĩnh." Trịnh Tây Dã nói, "Đường đột chạm vào người em, hi vọng em không để ý."
"Không, không sao." Cô gái nhỏ giọng đáp lại. Gương mặt cô mềm mại quyến rũ, cả người như hòa vào ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc, sau đó nói lại: "Muộn rồi, gọi cho mẹ em báo bình an đi."
"Vừa rồi em gọi rồi." Hứa Phương Phỉ thấp giọng nói, dừng một chút, sau đó thấp giọng bổ sung, "Lúc anh và chị Kỳ nói chuyện."
Trịnh Tây Dã: "Em nói thế nào?"
"Em nói đến nhà Dương Lộ làm bài tập, điện thoại để chế độ im lặng nên không nhận được cuộc gọi." Hứa Phương Phỉ trả lời với lương tâm cắn rứt. Nói giữa chừng tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo một tia khẩn cầu: "Anh A Dã, anh có thể xem như không có gì không, em không muốn mẹ biết tối nay xảy ra chuyện gì, mẹ em sức khỏe không tốt, em không muốn mẹ lo lắng."
Trịnh Tây Dã rơi vào im lặng một lúc lâu.
Thật lâu sau, môi mỏng của anh khẽ mở, trong giọng nói mang theo một tia nhàn nhạt, trầm khàn. Anh nói với cô: "Thật xin lỗi."
Hứa Phương Phỉ có chút bối rối, ấp úng: "Sao lại... Thật xin lỗi?"
"Chuyện đêm nay, em vô tội bị tôi làm liên lụy. Vì tôi mà em bị tổn thương, nếu như em vì chuyện này mà xa lánh tôi, chán ghét tôi, tôi thừa nhận, không còn gì để nói." Anh nhìn thẳng cô, ánh mắt đột nhiên có chút tối sầm lại, nhưng trong nháy mắt lại trở về bình tĩnh không gợn sóng, "Nhưng tôi cam đoan, đây là lần đầu tiên, cũng nhất định là lần cuối cùng."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Cô nhất thời không nói nên lời, tâm tình trở nên có chút kỳ lạ.
Cô và anh vốn dĩ là hai con người ở hai thế giới, trời xui đất khiến mà giao thoa đến bây giờ, nhưng nghĩ kỹ lại, trong khoảng thời gian này, gia đình bọn họ được anh chăm sóc và bảo vệ nhiều hơn là "phiền phức" anh mang đến.
Cô chưa bao giờ có bất cứ điều gì chống lại anh, dù chỉ một chút "ghét".
Bỗng, Hứa Phương Phỉ nhẹ giọng gọi: "A Dã."
Ánh mắt Trịnh Tây Dã hơi động, bởi vì xưng hô thân mật này lại xuất hiện ở trong miệng cô, "Hả?"
Hiếm khi cô có được dũng khí lớn như vậy, cô nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt trong veo và kiên định: "Thật ra em và mẹ em đều cảm thấy anh là người rất tốt, tuy rằng em không biết quá khứ trước đây của anh, cũng không biết anh đang trải qua những gì, nhưng em tin, đều sẽ tốt lên thôi. Thế giới của anh, một ngày nào đó sẽ nhìn thấy mặt trời."
Sau đó, toàn bộ xe rơi vào trầm mặc kéo dài.
Không biết qua bao lâu.
Trịnh Tây Dã nhìn chăm chú vào mắt cô gái, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng thâm thúy, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Bé con, có lời này của em, hết thảy đều đáng giá."
Danh sách chương