Vào cuối tháng mười hai, Dư Vãn kết thúc khóa đào tạo nghề ba tháng và trở về nước.

Trong thời gian cô đi học, công ty đã từ thành phố C chuyển đến thành phố A, vì vậy Dư Vãn mua vé máy bay đi thẳng tới thành phố A. Sau khi máy bay hạ cánh, cô vừa kéo va li bước ra khỏi khoang máy bay đã cảm giác được nhiệt độ bên ngoài nhanh chóng giảm đi vài độ. Cô kéo chặt áo khoác, lấy di động ra khỏi túi và bật lên gọi cho cô bạn thân Chu Hiểu Ninh.

"Ninh Ninh, tớ tới thành phố A rồi!"

Chu Hiểu Ninh ở bên kia đầu dây sững sờ một giây, sau đó kích động hơn cả cô mà hét to: "Trời ạ, sao cậu không nói với tớ trước, tớ sẽ tới sân bay đón cậu!"

"Không sao, trước khi ra nước ngoài tớ đã gửi hết đồ từ thành phố C đến đây, bây giờ chỉ mang theo một chiếc va li thôi."

"Ồ, vậy ổn rồi." Chu Hiểu Ninh trả lời, có chút tò mò hỏi cô: "Khóa học WC gì của cậu đấy..."

Dư Vãn vội sửa lại: "Là CWP, chuyên gia lập kế hoạch đám cưới!"

"À à, khác nhau gì đâu, cậu có đạt tiêu chuẩn không?"

"Đương nhiên, tớ đã lấy được giấy chứng nhận!"

"Chúc mừng chúc mừng, hôm nay tớ phải tăng ca, hẹn hôm khác mời cậu ăn cơm!"

Dư Vãn cười: "Để tớ mời, cậu đã vất vả đi thuê nhà giúp tớ rồi."

"Không vất vả tí nào, anh giám đốc phụ trách cho thuê nhà rất đẹp trai nha."

Dư Vãn bật cười, Chu Hiểu Ninh ở bên kia đầu dây hỏi cô: "Đúng rồi, cậu có thể tìm được nhà của cậu không? Cậu đã không tới thành phố A gần ba năm."

"... Yên tâm, cái này thì tớ không quên."

"Ba năm này thành phố A thay đổi rất nhiều đấy."

Dư Vãn cười, bước đi nhanh hơn: "Ừ, tớ sẽ ngắm thật kỹ nơi này."

Trên đường đến chỗ nhận hành lý, Dư Vãn thực hiện việc "nhìn thật kỹ" cô vừa nói thì vô ý nhìn thấy người đàn ông khôi ngô in trên biển quảng cáo sân bay. Dư Vãn sửng sốt, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi, sau đó cô như muốn né tránh thứ gì đó, nhanh chóng dời tầm mắt, bước đi còn nhanh hơn vừa rồi.

Sau khi nhận được hành lý, cô bắt đầu xếp hàng để làm thủ tục hải quan. Hàng ngũ phía trước không biết đã xảy ra chuyện gì mà nổ ra cuộc hỗn loạn nhỏ. Dư Vãn tò mò nhìn xung quanh, nhưng không biết nguyên nhân vì sao.

"Chuyện gì xảy ra ở phía trước vậy? Chẳng lẽ là gặp người nổi tiếng ư?"

Trong hàng ngũ phát ra tiếng thảo luận rất nhỏ, gặp được người nổi tiếng ở sân bay cũng không phải chuyện gì kì lạ.

Một giọng khác nói: "Hình như đằng trước có một anh hải quan rất giống Lệ Thâm, có hai nữ sinh muốn chụp ảnh chung với anh ta!"

Mọi người nghe xong, trong hàng ngũ càng thêm ồn ào, Dư Vãn vô ý thức mím môi, không tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ. Cô bé xin chụp ảnh chung không biết ra sao, tóm lại hàng ngũ lại tiếp tục di chuyển, chẳng qua là mỗi hành khách khi tới trước mặt anh hải quan đều sẽ cố ý nhìn kỹ hơn.

Dư Vãn đè thấp vành nón, giống như là người duy nhất trong hàng ngũ không quan tâm đến anh hải quan. Khi đến lượt, cô lặng lẽ đưa hộ chiếu, anh hải quan lịch sự nói "xin chào" một tiếng rồi nhìn cô: "Xin vui lòng tháo mũ xuống."

"..."

Dư Vãn không khỏi có chút lo lắng, do dự một hồi cũng tháo mũ xuống. Ngay lúc cô cởi mũ ra, ánh mắt cô chạm phải anh hải quan. Gương mặt của đối phương thực ra không quá giống Lệ Thâm, chỉ là đôi mắt kia lại giống hệt Lệ Thâm. Trong đầu Dư Vãn bỗng hiện lên một đôi mắt xinh đẹp, tràn ngập dịu dàng vô tận.

Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, cũng may anh hải quan trả lại hộ chiếu cho cô đúng lúc: "Cảm ơn anh."

Dư Vãn nhận lấy hộ chiếu rồi đội lại mũ, nhanh chóng rời khỏi. Cho tới khi ngồi lên tàu điện ngầm ở sân bay, cô mới thở dài một hơi.

TV trên tàu điện ngầm đang phát chương trình âm nhạc, người dẫn chương trình trẻ tuổi giới thiệu rõ ràng từng câu chữ: "Lệ Thâm là quán quân <Âm Thanh Của Thiên Đường> năm nay với bài hát, khiến hầu hết nữ sinh trong nước đổi tên tiếng anh của mình thành Lily..."

Dư Vãn nheo mắt, cúi đầu lấy điện thoại mở Weibo.

Quảng cáo mở đầu của Weibo là tuyên truyền bài hát mới của Lệ Thâm, phía dưới ảnh chụp treo hàng chữ rõ to "Dằm Trong Tim – Lệ Thâm", các đài phát thanh lớn cùng đăng tải ngày 1 tháng 1!

Dư Vãn: "..."

Cô tắt điện thoại rồi nhét vào túi áo khoác.

Cô mới đi du học ba tháng, tại sao sau khi trở về toàn thế giới đều là Lệ Thâm? Dư Vãn lập tức đeo tai nghe, tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi tuyến sân bay đến ga, Dư Vãn đổi sang tuyến số bảy, tàu điện ngầm lắc lư chừng hai mươi phút, một giọng nữ điện tử vang lên trong khoang: "Đã tới ngoại ô phía tây công viên Lệ Trạch, mời các hành khách xuống tàu bằng cửa bên trái."

Mấy chữ ngoại ô phía tây công viên Lệ Trạch khiến Dư Vãn theo bản năng ngước mắt nhìn thoáng qua, cô đứng dậy kéo va li bước ra khỏi ga tàu điện ngầm.

Đã cuối tháng mười hai, nhiệt độ ở thành phố A gần như bằng không, Dư Vãn chịu đựng cơn gió lạnh thổi trên đường, đứng trước cổng phía tây công viên Lệ Trạch. Dường như cô nghĩ tới điều gì đó, tay cầm va li hơi siết chặt, cuối cùng vẫn nở nụ cười, bước vào cánh cổng của công viên Lệ Trạch.

Du khách đến công viên vào mùa đông không nhiều lắm, Dư Vãn chậm rãi đi qua cây cầu dài trên hồ, nghe người ôm đàn ghi ta ngồi dưới gốc cây hát: "Nếu một người không trải qua những thử thách đầy nước mắt, họ sẽ không trưởng thành..."

Cô mò mẫm trong túi áo, lấy hết tiền lẻ trên người đưa cho người hát.

Qua khỏi cổng phía tây, lại đi thêm một đoạn đường là tới nhà của Dư Vãn. Từ lúc mua nhà cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Dư Vãn tới, nơi này nằm cạnh vùng ngoại ô phía tây Lệ Trạch, ban đêm đứng trên ban công là có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh Lệ Trạch – công viên nổi tiếng nhất thành phố A trước khi công viên Ánh Sáng được xây dựng.

Sau Dư Vãn tìm được căn nhà của mình, cô nhìn ổ khóa thông minh mới thay trước cửa nhà và nhập ngày sinh nhật của mình vào. Như Chu Hiểu Ninh đã nói, khóa cửa mở ra một cách trơn tru. Nhà cửa vừa được sửa sang lại không lâu nhưng không có mùi gì khó ngửi, hành lý được gửi lên từ quê nhà của Dư Vãn được đặt gọn gàng trong phòng khách.

Cô tham quan ngôi nhà mới hơn một trăm mét vuông của mình qua một lần mới bắt đầu sắp xếp hành lý. Đang dọn nửa chừng thì ông chủ Ngụy Thiệu gọi tới: "Đến nơi rồi à?"

"Vâng thưa sếp." Dư Vãn nghiêm túc trả lời.

Ngụy Thiệu ở đầu dây bên kia cười khẽ một tiếng: "Cô vừa về đến nơi nên cứ nghỉ ngơi trước, ngày mai tới công ty báo cáo."

"Đã rõ."

"Cô biết đường đến công ty không đấy?"

"..."

Tại sao mọi người đều nghĩ rằng cô sẽ bị thiểu năng trí tuệ sau khi rời khỏi thành phố A mới mấy năm chứ?

"Ông chủ, chỉ cần biết địa chỉ của công ty, tôi sẽ có cả trăm cách để đến đó."

Ngụy Thiệu lại cười một tiếng: "Ồ, ngày mai tôi sẽ đợi cô ở công ty. Nhớ nghỉ ngơi sớm."

Dư Vãn nghe lời ông chủ đã dặn nên chưa tới mười giờ đã đi ngủ. Sáng hôm sau, cô mặc vào chiếc áo len mới mua, sau đó thay quần ống rộng và áo khoác lửng, rồi mặc thêm áo khoác dài bên ngoài mới xách túi đi ra khỏi cửa.

Công ty nằm trong khu vực công viên Lệ Trạch, Dư Vãn ngồi tàu điện ngầm đi qua mất chưa tới ba mươi phút. Dư Vãn tìm thấy "Công ty Tổ chức Kế hoạch Đám cưới Thiều Hoa" trên tấm bảng hướng dẫn và đi thẳng lên tầng hai mươi mốt. Mùa này không phải mùa cao điểm cho kết hôn, nhưng trụ sở công ty mới chuyển đến thành phố C không lâu, vậy nên tất cả mọi người đều rất bận rộn. Dư Vãn cũng không ngoại lệ, cô gặp Ngụy Thiệu và mở cuộc họp buổi sáng, ngay cả công ty mới cũng không có thời gian tham quan đã "ngựa không dừng vó" mà chuẩn bị ra ngoài.

Cô vừa mặc áo khoác vào và rời khỏi chỗ ngồi, một cô gái liền tới chào hỏi, theo bước chân của cô nhanh nhẹn đi ra ngoài: "Xin chào Dư lão sư, tổng giám đốc Ngụy bảo em đưa bản kế hoạch đầu tiên cho chị xem thử."

Dư Vãn nghiêng đầu nhìn sang, đó là một cô gái rất trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi. Cô cầm lấy tài liệu từ tay cô gái, bước chân vẫn không dừng lại: "Tôi đã nghe tổng giám đốc Ngụy nói, em là thực tập sinh mới đến đúng không?"

"Vâng, em tên Đồ Giai Giai, tổng giám đốc Ngụy để em theo chị học tập ạ!" Đồ Giai Giai hoạt bát mỉm cười: "Chị cũng có thể gọi bằng tên tiếng Anh của em, Lily!"

Cuối cùng Dư Vãn cũng dừng chân, liếc mắt nhìn Đồ Giai Giai một cái. Bây giờ cô đã tin lời người dẫn chương trình nói lúc trên tàu điện ngầm là sự thật, hiện tại có hơn một nửa nữ sinh trong cả nước có tên tiếng Anh là Lily.

Cô không còn bối rối vì cái tên này nữa, vừa tiếp tục đi ra ngoài, vừa nhanh nhẹn đọc bản kế hoạch Đồ Giai Giai đưa cho cô. Lễ kết hôn lần này là do một đồng nghiệp khác phụ trách, Ngụy Thiệu giao cho thực tập sinh lên kế hoạch chỉ để cô bé luyện tập thêm. Tốc độ nói của Dư Vãn dần nhanh hơn, tựa như là vì phối hợp với bước chân của mình: "Bài hát <You And Me> của Tư Mã Tiêu Tiêu quả thực là một trong những bài hát đám cưới phổ biến nhất, nhưng em không biết cô dâu không thích Tư Mã Tiêu Tiêu sao?"

Đồ Giai Giai sửng sốt: "Em chưa nghe cô dâu nói qua về việc này."

"Những gì em phải làm không phải là đợi cô dâu nói với em, mà là chủ động đi tìm hiểu sở thích và thứ cô ấy ghét."

"Em biết rồi ạ..."

"Chủ đề của lễ kết hôn là đường cao tốc ư?"

"Đúng vậy, cô dâu chú rể nói họ muốn lấy đường cao tốc làm chủ đề là vì họ quen nhau khi xe bị hỏng trên đường cao tốc."

"Ừ, ảnh chụp bức tường phía dưới biển số xe hơi sáng, chỗ thảm đỏ trang trí bằng trụ hoa, tôi không nhìn ra chúng có liên quan gì tới nhau trong cách thiết kế này cả."

"..."

"Nếu là tôi, tôi sẽ thiết kế phần thảm đỏ thành đường quốc lộ có các biển chỉ đường ở hai bên, trên đó viết các con số biểu thị khoảng cách và dùng hoa tươi cùng màu với chủ đề để trang trí."

Nghe đến đây, Đồ Giai Giai mở to mắt: "Điều này tuyệt thật! Em phải ghi nhớ mới được!"

Dư Vãn không cho cô ấy thời gian để ghi lại, bước vào thang máy và nói: "Chỗ này không cần dùng thêm đèn chuyển động, ánh đèn trên sàn nhà đủ để cho hiệu quả tốt."

"Vâng ạ."

Dư Vãn trả lại tài liệu cho Đồ Giai Giai và nhấn thang máy: "Trở về chỉnh sửa kế hoạch lại, lập kế hoạch đám cưới không phải chỉ cần hiểu kế hoạch là được, mà chi phí tiêu dùng, thiết kế, ánh sáng, cách phối hoa, món tráng miệng, em phải biết toàn bộ."

"À..." Đồ Giai Giai cảm thấy đầu mình dần to hơn: "Dư lão sư có thể giới thiệu cho em vài quyển sách được không? Em sẽ đọc thử."

Cửa thang máy đúng lúc mở ra, Dư Vãn bước vào trong, xoay người nói với Đồ Giai Giai: "Tôi sẽ gửi cho em sau."

"Cảm ơn Dư lão sư!"

Cửa thang máy đóng lại ngay từ cuối cùng Đồ Giai Giai nói ra.

Dư Vãn bôn ba cả một ngày, đến khi cô trở lại công ty thì chỉ còn vài người tăng ca. Cô kết thúc công việc ngày hôm nay, cũng không quên gửi sách điện tử qua hòm thư cho Đồ Giai Giai. Lúc chuẩn bị về nhà, Dư Vãn gặp Ngụy Thiệu. Ngụy Thiệu trông như đang đợi cô, Dư Vãn ho một tiếng, bước tới hỏi: "Ông chủ, anh chưa về à?"

Ngụy Thiệu cười với cô: "Cùng nhau đi chứ?"

Dư Vãn đã từng sống tại thành phố A hơn một năm nên biết rõ nơi đây, cô suy nghĩ một hồi về nơi Ngụy Thiệu ở mới trả lời: "Chúng ta hình như không thuận đường."

Ngụy Thiệu mỉm cười, đứng thẳng người đi về phía thang máy: "Đi thôi, tôi đưa cô về."

Được đi ké xe của ông chủ, có ngốc mới từ chối. Trên đường đi, Ngụy Thiệu mở nhạc nhẹ nhàng, giọng điệu hài hước hỏi cô: "Sao rồi, ngày đầu tiên đến công ty mới đã quen thuộc chưa?"

Dư Vãn thành thật trả lời: "Ngày đầu tiên tới công ty mới, không rảnh suy nghĩ có quen hay không."

Ngụy Thiệu cười lớn: "Lần này sẽ khá vất vả, chờ bận bịu xong lần này là có thể bắt đầu lần bận bịu tiếp theo."

"..."

Cho nên vừa rồi là anh chỉ nói đùa? Cô có nên cười hay không?

"Đúng rồi, về tiệc cưới ngày mai, cô cũng tới tham gia đi."

Tiệc cưới mà Ngụy Thiệu nói là cuộc làm ăn đầu tiên từ khi trụ sở của Thiều Hoa chuyển đến thành phố A, chú rể là bạn của Ngụy Thiệu, giám đốc điều hành cấp cao cùa công ty giải trí nào đó.

"Là giám đốc Quách của công ty giải trí Tinh Diệu phải không?" Bởi vì Dư Vãn đi du học mấy tháng nên không biết nhiều về bữa tiệc này.

Ngụy Thiệu gật đầu, nói: "Đúng vậy, Tinh Diệu là công ty giải trí lớn, gần đây có một ca sĩ rất nổi tiếng tên là Lệ Thâm, anh ta cũng thuộc công ty bọn họ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện