Món ăn bọn họ gọi rất nhanh được bưng lên, Lệ Thâm nướng thịt ba chỉ trước. Trên bàn đặt một rổ rau xà lách, còn có bạn đồng hành với thịt ba chỉ là ớt xanh, tỏi và tương chấm.

Một lát sau mùi thịt nướng bay ra, Dư Vãn cố gắng kiềm chế sự tiết nước bọt của mình, Lệ Thâm nướng xong liền gắp hai miếng bỏ vào chén của cô, Dư Vãn nhìn miếng thịt vàng rực trong chén, chỉ muốn hỏi tại sao lại muốn thử thách cô bằng cách này...

"Sao còn chưa ăn? Không thích ăn thịt ba chỉ à?" Lệ Thâm thấy Dư Vãn chậm chạp không động đũa liền nhìn sang cô. Những miếng thịt này đều do chính tay Lệ Thâm nướng, Dư Vãn không nỡ ăn nó, cô mỉm cười với Lệ Thâm, gắp một miếng và chấm vào nước tương rồi bỏ vào miệng.

Cô quá thông minh, cô cũng có thể không bọc rau xà lách nha! Lệ Thâm hỏi cô: "Em không ăn rau xà lách sao? Bọc rau xà lách và cho một ít ớt xanh cùng tỏi, quả thực là cực phẩm nhân gian đó!"

Dư Vãn lắc đầu: "Không cần, anh nướng rất ngon nên ăn không cũng được."

"Thật sao?" Lệ Thâm nở nụ cười nhìn cô: "Anh nướng cho em nhiều chút vậy."

Dư Vãn nhìn cậu cười mà muốn tan chảy.

Bữa thịt nướng này do một mình Lệ Thâm chịu trách nhiệm làm đầu bếp nướng, ngay cả thịt bò thăn cũng tự cậu cắt, mỗi khi nướng xong thứ gì, cậu đều gắp cho Dư Vãn trước, sau đó hào hứng nướng tiếp thứ khác.

Dư Vãn thấy cậu không ăn được nhiều, lặng lẽ gắp đồ ăn trong chén mình qua cho cậu.

Cuối cùng về phần giảm giá khi tính tiền, khách hàng tự mình xoay đĩa quay trong tiệm, xoay trúng bao nhiêu thì giảm bấy nhiêu, tệ nhất là giảm 10%, tốt nhất là giảm 50%.

Dư Vãn không tin tưởng huyết thống của mình nên để Lệ Thâm xoay, quả nhiên Lệ Thâm là một người châu Âu ngầm, mang về ô giảm giá 50%.

Còn mang theo vẻ mặt cầu khen ngợi.

Dư Vãn nhón chân, vươn tay xoa nhẹ đầu cậu, vui vẻ chạy tới tính tiền.

Sau khi rời khỏi tiệm thịt nướng Lilith, Dư Vãn định đi xem phim với Lệ Thâm. Cô ngẩng đầu nhìn Lệ Thâm, hỏi cậu: "Lát nữa anh còn có việc gì không?"

Lệ Thâm lắc đầu: "Không có, em muốn đi đâu? Anh đi cùng em nha."

Lời này của cậu vô cùng tự nhiên, giống như ở bên cô làm bất cứ điều gì đều là hợp lý. Dư Vãn lại ngượng ngùng, cô cảm thấy có lẽ Lệ Thâm là chuyên gia thả thính ngầm trong truyền thuyết.

Cô ra vẻ thoải mái và hỏi cậu: "Anh muốn xem phim không?"

"Cũng được nha, xem ở siêu thị Tinh Quang sao?"

"Ừm."

Rạp chiếu phim và tiệm thịt nướng Lilith nằm trên cùng một tầng, hai người cùng nhau đi qua. Trong phòng chờ được treo rất nhiều poster của phim, Dư Vãn cầm điện thoai tìm kiếm thì thấy bộ phim sắp chiếu không còn chỗ ngồi, mà phim có chỗ ngồi thì cô không muốn xem.

Lệ Thâm thấy cô cau mày nhìn chằm chằm điện thoại, nghĩ một hồi và đưa ra đề nghị: "Nếu không thì chúng ta tới trường đi."

Dư Vãn ngẩng đầu nhìn cậu: "Tới trường học?"

"Ừm." Lệ Thâm cúi người tiến gần tới trước mặt cô, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô chăm chú: "Thật ra anh đã rất muốn thử đi hẹn hò trong trường từ lâu."

Sân trường đại học là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi sinh viên, Dư Vãn chưa trải qua yêu đương lúc còn học đại học, không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp sẽ được tận hưởng yêu đương trong trường học.

Chẳng biết Lệ Thâm mượn của ai một chiếc xe đạp có thể chở người, bảo Dư Vãn ngồi ghế sau, sau đó đạp xe chở cô đến Học viện Âm nhạc Thành phố A.

Gió xuyên qua bả vai dày rộng tới trước mặt Dư Vãn, nhẹ nhàng thổi bay tóc đen của cô, một tay cô vịn eo Lệ Thâm, tay còn lại vén tóc bị gió thổi ra sau tai.

"Vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng mười việc nhất định phải làm của các cặp đôi đại học, đi xe đạp, GET!"

Giọng nói của Lệ Thâm được gió thổi tới bên tai cô, Dư Vãn ngồi ghế sau cười ha ha, sợ Lệ Thâm không nghe rõ giọng cô nói vì ngược gió nên đặc biệt tăng âm lượng hỏi cậu: "Vậy vị trí đầu tiên là gì nha?"

Lệ Thâm quay đầu lại, cười nhìn cô: "Đương nhiên là làm này nọ tại sườn núi sau trường vào buổi tối đó!"

Dư Vãn lập tức đỏ mặt.

Sau lần đi xe đạp này, tất cả nữ sinh yêu thầm Lệ Thâm trong Học viện Âm nhạc đều đã biết một sự kiện – Lệ Thâm có bạn gái.

Từ lần đó, hầu như ngày nào Dư Vãn cũng đến trường tìm Lệ Thâm, bóng dáng hai người xuất hiện ở căng tin trường, phòng piano, sân thể dục, thư viện, không chừa chút đường sống cho độc thân cẩu.

Ban đầu các nữ sinh yêu thầm Lệ Thâm còn ngầm đau khổ vì thất tình, sau khi gặp phải từng đợt cẩu lương này chỉ muốn đi đánh chết bọn họ:)

Cuối cùng cũng có một ngày, Lệ Thâm mời Dư Vãn tới sườn núi nhỏ sau trường học.

Sắp tới cuối thu, cây bạch quả trong trường từng đợt rụng lá vàng, biến sân trường thành một mảng vàng rực rỡ.

Mỗi khi tới mùa này, con đường cây bạch quả của Học viện Âm nhạc Thành phố A đều đẹp như một thế giới cổ tích. Nhiều người ngoài trường cũng sẽ đến lúc cây bạch quả nở đẹp nhất, bạn sẽ thường thấy có người chụp ảnh và thưởng thức cây bạch quả trong sân trường.

Hôm nay Dư Vãn tới đây cũng vì cây bạch quả. Lúc bạch quả bắt đầu chuyển sang màu vàng, trang web của Học viện Âm nhạc liền bắt đầu cập nhật ảnh, trường học còn sẽ chụp lúc bạch quả ra trái đẹp nhất đăng lên mạng để cung cấp tài liệu tham khảo cho những người muốn xem bạch quả.

Dư Vãn đặc biệt chọn thời gian làm việc cao điểm mà đến, không ngờ rằng vẫn có rất nhiều người đi trên con đường bạch quả, giẫm trên đệm lá bạch quả dày đặc phát ra tiếng tạch tạch, Dư Vãn phấn khích đến mức nhảy nhót: "Trường các anh quá xinh đẹp! Thật hâm mộ các anh được học ở đây bốn năm!"

Lệ Thâm nâng tay cầm điện thoại chụp Dư Vãn một tấm: "Em học ở đây bốn năm thì sẽ nhìn quen thôi."

Dư Vãn phát hiện cậu chụp ảnh, chạy tới gần cậu để xem ảnh chụp: "Ui, sao anh lại chụp cẩu thả như vậy chứ!"

Lệ Thâm cười nói: "Em được chụp cẩu thả cũng rất đẹp."

Dư Vãn: "..."

Miệng cậu ta quá ngọt đi!

"Nếu đã tới thì chúng ta cùng chụp chung một tấm đi." Dư Vãn kéo Lệ Thâm tới gần mình, nhấp mở chế độ chụp hẹn giờ: "Anh dựa lại gần một chút?"

Lệ Thâm dựa đầu đụng vào đầu Dư Vãn, làm hình trái tim nhìn ống kính.

"Tạch" một tiếng, Dư Vãn bấm vào xem ảnh và nghiên cứu bức ảnh, cô nói: "Tuy rằng hai người chúng ta rất đẹp, nhưng không thấy được bạch quả nha!"

Lệ Thâm cười ra tiếng: "Ở đây nhiều người như vậy, chụp không đẹp, không thì chúng ta đổi sang địa điểm khác?"

Dư Vãn tò mò nhìn cậu: "Trường của anh còn có chỗ khác có thể ngắm bạch quả sao?"

"Không có." Lệ Thâm tiến gần tới tai cô, cố tình hạ giọng: "Nhưng mà trường của anh có một sườn núi nhỏ, thường là nơi hẹn hò của cặp đôi, bây giờ tất cả mọi người đều tới đây, nới đó chắc chắn không có ai."

Tai Dư Vãn bị hơi thở của anh thổi đến đỏ bừng, Lệ Thâm học xấu còn cố ý nói: "Tai em sao lại đỏ như vậy, thật đáng yêu."

Dư Vãn: "..."

Cô đẩy Lệ Thâm ra, xoay người nói: "Em không đi, chỗ đó cũng không có bạch quả."

"Không có bạch quả nhưng có thứ khác đó."

Dư Vãn quay đầu lại nhìn cậu một cái: "Có cái gì?"

"Em đi là biết." Lệ Thâm nói, nở nụ cười nhìn Dư Vãn: "Em yên tâm, ban ngày ban mặt, anh sẽ không làm gì với em đâu."

"..." Cô không tin được, lần trước ở công viên Lệ Trạch không phải là ban ngày ban mặt à.

Nhưng Dư Vãn không kìm được tò mò, cuối cùng đi theo Lệ Thâm. Sườn núi nhỏ sau trường là một bãi cỏ lớn, mặc dù đã là mùa thu nhưng cỏ vẫn xanh mượt.

Trên sườn núi không có ai, nhưng trên bãi cỏ lại có một cây đàn ghi ta. Lệ Thâm dắt Dư Vãn tới trước đàn ghi ta, bảo cô ngồi xuống trên mặt cỏ. Dư Vãn thấy anh cầm lấy đàn ghi ta, liền hỏi: "Đàn ghi ta này là của anh à? Để ở chỗ này không sợ bị mất sao?"

Lệ Thâm ôm đàn ghi ta ngồi xuống đối mặt với Dư Vãn: "Cây đàn này của anh không đáng bao nhiêu tiền, không ai muốn trộm nó đâu, chờ tới nghỉ hè anh sẽ đổi cây khác tốt hơn."

Dư Vãn "à" một tiếng, nhìn cậu hỏi: "Anh muốn hát à?"

"Ừm." Lệ Thâm nhẹ nhàng gảy dây, đàn phát ra một làn điệu mềm mại: "Anh viết một bài hát, hát cho em nghe thử."

"Được thôi." Dư Vãn rất có hứng thú với bài hát của Lệ Thâm, ôm chân ngồi đối diện cậu.

Lệ Thâm nhẹ giọng nói, lại gảy dây đàn lần nữa: "Tên của bài hát này là."

Những nốt nhạc nhẹ nhàng phát ra từ giữa các ngón tay của Lệ Thâm, dần dần biến gió thu hiu quạnh thành gió xuân.

"Lily, anh muốn trồng đầy hoa trong vườn cho em

Lily, anh muốn hái cả bầu trời đầy sao cho em

Lily, anh muốn nói với em tất cả những lời yêu thương trên thế gian

Muốn dùng đầu ngón tay của mình để cẩn thận vẽ gương mặt của em

Tôi đã gặp một cô gái tên Lily

Vào một mùa hè đầy nắng

Và câu chuyện của chúng ta, sẽ không kết thúc theo mùa hè

Xuân qua đông tới

Lily, dù là một năm, mười năm hay một trăm năm

Anh vẫn chỉ hát bài hát này cho một mình em nghe..."

Đây là lần đầu tiên Dư Vãn nghe Lệ Thâm hát, cô biết cậu là sinh viên Học viên Âm nhạc, cô biết giọng cậu rất hay, nhưng cô cũng không biết, giọng hát của cậu lại hay đến thế.

Người thiếu niên sạch sẽ mặc áo len và quần jean, ngồi trên bãi cỏ ôm đàn ghi ta, hát cho cô nghe một cách trìu mến.

Chỉ hát cho một mình cô nghe.

Cô nghĩ cả đời cô sẽ không quên được hình ảnh này.

Sau khi tiếng đàn ghi ta dừng lại, Lệ Thâm chờ mong nhìn cô và hỏi: "Thế nào?"

Dư Vãn vỗ tay: "Trời ạ, anh hát quá hay! Sau này anh chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc lớn!"

Đôi mắt Lệ Thâm dần dần được ý cười lấp đầy: "Em có thích không?"

"Rất thích!"

"Bài này hát là dành cho em." Lệ Thâm nhìn cô, nét mặt chuyên chú như thế: "My Lily."

"Dư tiểu thư, chúng ta đến rồi." Giọng nói của tài xế phát ra từ ghế trước, Dư Vãn lấy lại tinh thần, gật đầu với hắn và nói cảm ơn.

Sau khi về tới nhà, Dư Vãn ném túi xách lên giường, đi tới ban công kéo màn và nhìn thoáng qua. Trong sân nhà Lệ Thâm không có bóng dáng của chú chó Shiba, càng không có bóng dáng của anh.

Cô cứ như vậy mà nhìn chằm chằm sân nhà của anh một hồi, rồi bước trở về và mở máy tính.

Cô đã nghe bài của Lệ Thâm rất nhiều lần, cô mua nhạc điện tử và mở liên tục suốt đêm, quen thuộc đến mức nhớ rõ Lệ Thâm hát khúc nào.

Chỉ là bài, cô lại không dám nghe lần nào.

Cô gõ từ Lily trên khung tìm kiếm của phần mềm nghe nhạc, kết quả tìm kiếm đầu tiên là bản hát live của Lệ Thâm tại sân khấu của <Âm Thanh Của Thiên Đường>.

Dư Vãn nhấp chạy hát, cô nghe giọng hát quen thuộc của Lệ Thâm phát ra từ máy tính.

"Lily, cảnh xuân trong vườn vì em mà nở rộ

Lily, dòng suối vì em mà chảy xuôi

Lily, còn trái tim của anh, vì em mà đập

Tất cả đều chỉ vì em."

Màn trình diễn của anh khiến rất nhiều người la hét, ngay cả ban giám khảo cũng kích động nói: "Giọng hát của cậu ấy rất có chất lượng, hơn nữa âm tiết rất cao, vừa dịu dàng vừa trầm thấp, vô cùng hấp dẫn, giống như là người đàn ông được nữ thần hôn."

Âm thanh dần kết thúc dưới tiếng la hét của khán giả, mà Dư Vãn đã khóc không thành tiếng trước máy tính từ lúc nào chẳng hay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện