Khi Dư Vãn và Lệ Thâm còn ở bên nhau, Lệ Thâm từng nói thể lực của cô quá kém. Nam sinh ở tuổi đó đặc biệt dồi dào sinh lực, lần nào Dư Vãn cũng bị giày vò không chịu nổi. Cô nghĩ vậy, gương mặt vô thức nóng lên, cũng may lúc này cô đang đội mũ và quàng khăn, không dễ bị nhìn thấy.

"Khụ, chuyện đó, chúng ta không nên đứng đây mãi, đợi lát nữa anh bị người khác nhận ra, tôi cũng chạy hết nổi rồi."

Lệ Thâm cười một tiếng, sánh vai cùng cô đi đến tiểu khu: "Em nên tăng cường tập thể dục, mấy hôm trước thấy em chạy bộ mà, có phải không kiên trì hay không?"

Dư Vãn than thở: "Lần đó là vì ngày nào cũng chơi game, bây giờ phải đi lại khắp nơi, một khi được tan ca là không muốn động đậy."

"Tập thể dục quý ở kiên trì và bền bỉ, nếu em muốn chạy bộ thì có thể chạy cùng tôi, tôi sẽ gọi em mỗi tối khi tôi chạy."

"..." Mặc dù chạy bộ cùng Lệ Thâm nghe rất hấp dẫn, nhưng nghĩ lại vẫn thôi đi: "Tôi có thể sẽ chết nếu chạy 10 km."

Câu nói của Dư Vãn làm Lệ Thâm cười ra tiếng, nghe tiếng cười trầm thấp phát ra từ miệng anh, Dư Vãn lại âm thầm đỏ tai.

Giọng của Lệ Thâm thực sự rất hay, tùy ý cười một cái cũng giống một bài hát hay.

Sau khi trở về tiểu khu, hai người ai về nhà nấy, Dư Vãn leo lên chiếc giường ấm áp, lấy máy tính ra để bắt đầu... Xem bản kế hoạch mà công ty trang trí hoa gửi cho cô.

Lệ Thâm trở về liền nằm xuống ngủ bù, cứ tưởng sẽ ngủ một giấc thẳng đến khi tự tỉnh, ai dè mới nằm nửa tiếng đã bị tiếng chuông điện thoại đặt ở đầu giường đánh thức.

Lệ Thâm bất mãn nhíu mày, duỗi tay lấy điện thoại và nhìn nó. Là cuộc gọi đến từ người đại diện Trì Lộ.

"Chị Lộ Lộ, có chuyện gì vậy?"

Giọng anh mang theo tia biếng nhác vừa tỉnh ngủ, nghe có vẻ gợi cảm hơn bình thường, Trì Lộ ở đầu dây bên kia ngừng một lúc mới mở miệng hỏi: "Cậu đang ngủ?"

"Ừ."

"Xin lỗi đã đánh thức cậu, tôi gọi điện là vì muốn hỏi cậu, sáng hôm nay cậu có đến công viên Lệ Trạch không?"

Lệ Thâm đột nhiên cau mày, trong lòng mơ hồ có đáp án: "Sao vậy, có người chụp được tôi?"

"Chỉ chụp được sau lưng, không có đặc điểm rõ ràng, người chụp cũng không chắc chắn đó là cậu, nhưng mà..." Giọng điệu của Trì Lộ nghiêm túc hơn vừa rồi: "Trong bức ảnh còn có một cô gái."

Lệ Thâm mím môi không nói, Trì Lộ ở đầu dây bên kia hỏi: "Cậu có biết nếu người trong ảnh được chứng minh là cậu sẽ có ảnh hưởng như thế nào tới cậu sao? Tôi đã thừa dịp bức ảnh này chưa được chia sẻ rộng rãi và ép nó xuống, những thứ cậu mặc bị chụp lại lúc đó, sau này đừng mặc nữa."

"Ừ." Chiếc áo khoác lông hôm nay anh mặc là của mẹ anh mua cho anh lúc mới về quê, bây giờ chỉ có thể xin lỗi mẹ anh.

"Còn nữa, cô gái bị chụp với cậu là ai? Cậu đừng nói với tôi đó là họ hàng của cậu."

Bàn tay cầm điện thoại của Lệ Thâm hơi siết chặt, anh im lặng một hồi, mở miệng nói: "Bạn gái cũ."

"Bạn gái cũ?" Trì Lộ tức giận đến mức cười ra tiếng: "Lệ Thâm, cậu biết cậu đang làm gì không? Đã là bạn gái cũ còn dây dưa mập mờ?"

Trước khi gọi cuộc gọi này, Trì Lộ đã nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất là Lệ Thâm đang gạt cô và công ty để yêu đương, mà đối tượng rất có thể là Dư Vãn được cậu ta nhắc tới khi ngủ mê. Cô không bao giờ nghĩ rằng, người trong bức ảnh lại là bạn gái cũ của cậu ta.

"Cậu đã xem qua không ít tin nóng vạch mặt nam minh tinh trong mấy năm qua đúng không? Đều bắt nguồn từ phụ nữ hết. Đã chia tay thì cắt đứt sạch sẽ, cậu đừng có mập mờ nữa."

Lệ Thâm yên lặng một lát, cuối cùng chỉ đáp một tiếng "ừ".

Trì Lộ giật giật khóe miệng, không quá ép hỏi anh quá chặt, dùng công việc để kết thúc cuộc gọi này: "Ngày kia bắt đầu thu âm, tôi sẽ gọi Tiểu Đổng tới đón cậu, đừng quên."

"Ừ."

Sau khi ngắt điện thoại, Lệ Thâm lên mạng tìm kiếm bức ảnh mà Trì Lộ nói. Mặc dù bức ảnh vẫn còn trên Weibo, nhưng lượt bình luận và chia sẻ chỉ có mấy trăm, chỉ cần không có nhóm nào tới thúc đẩy nó, độ hot sẽ không mở rộng thêm nữa.

Anh nhấp mở bức ảnh, trước tiên thấy mình kéo Dư Vãn chạy về phía trước. Cô cũng quay lưng lại với màn ảnh, toàn thân bọc lại kín mít, chỉ lộ ra vài sợi tóc.

Cảm ơn mùa đông. Anh nghĩ như vậy.

Chuyện hữu kinh vô hiểm* này qua đi, nhưng Lệ Thâm lại gặp phải vấn đề khó khăn hơn nữa – anh bị cảm trước ngày thu âm.

* Hữu kinh vô hiểm: Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.

Nguyên nhân gây ra là Lili, "người" bị bỏ lại ở nhà để anh về quê ăn tết đã quyết liệt trả thù anh – nó gặm chăn của anh tha đi chỗ khác lúc nửa đêm khi anh ngủ.

Lệ Thâm bị lạnh mà tỉnh lại lúc nửa đêm, lúc ấy "tội đồ" Lili lại gặm chăn ngồi xổm dưới đất nhìn anh, vẻ mặt cực kì vô tội.

"..." Lúc đó Lệ Thâm không để ý lắm, anh đuổi Lili ra khỏi phòng và khóa cửa lại, đắp chăn tiếp tục ngủ, ngày hôm sau ngủ dậy mới cảm thấy hơi chóng mặt.

Kiểu người như Lệ Thâm bình thường không dễ bị cảm, nhưng một khi bị cảm sẽ cực kì nghiêm trọng, cũng không dễ bình phục.

Anh uống thuốc hạ sốt rồi đắp chăn ngủ tiếp.

Dư Vãn vừa trả lời mail cho công ty trang trí hoa thì thấy điện thoại có tin nhắn mới.

Lệ Thâm: Không thoải mái.

Lệ Thâm: [tủi thân .jpg]

Dư Vãn hơi sửng sốt, cầm lấy điện thoại trả lời anh: "Anh bị sao vậy?"

Lệ Thâm: Bị sốt, tất cả đều là lỗi của Lili QAQ.

Dư Vãn: "..."

Cô tin Lệ Thâm thật sự bị sốt.

Trước kia khi anh bị ốm, anh cực kì thích quấn lấy cô, còn nhất định muốn cô nấu cháo sữa bò cho anh mới đỡ hơn.

Dư Vãn: Anh uống thuốc chưa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện