Lệ Thâm không hát, mà là bài hát mới sẽ phát hành trên toàn quốc vào ngày mai, <Dằm Trong Tim>. Điều này làm Dư Vãn thấy dễ chịu một chút, ít nhất cô sẽ không òa khóc ngay trước mặt Chu Hiểu Ninh.
Cả hai yên lặng nghe Lệ Thâm hát qua TV, phải nói rằng giọng hát của anh ta thực sự rất hấp dẫn, cực kỳ từ tính và trầm thấp, rất dễ đi vào lòng người nghe.
Chu Hiểu Ninh rất xấu hổ, vừa lo lắng Dư Vãn sẽ bật khóc, vừa đắm chìm trong tiếng hát của Lệ Thâm. Thật ra cô chưa từng nói với Dư Vãn là cô rất thích nghe Lệ Thâm hát...
"Khụ khụ, cái đó..." Chu Hiểu Ninh gắp một miếng thịt cho Dư Vãn, cố gắng phá vỡ bầu không khí cứng nhắc: "Gần đây có một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng, tên là <Hành Trình Cuối Cùng>, cậu đã xem chưa?"
Dư Vãn cúi đầu, chọc chọc miếng thịt bò trong chén: "Tớ làm gì có thời gian xem phim truyền hình."
"Cũng đúng, vai chính của bộ phim này là Ôn Khả và Du Khải Trạch, nội dung nói về ngành công nghiệp tang lễ, <Dằm Trong Tim> là bài hát chủ đề của phim này."
Dư Vãn hơi sửng sốt, đáp một tiếng "à".
Chu Hiểu Ninh nhìn nét mặt của cô, cuối cùng buông đôi đũa hỏi Dư Vãn: "Cậu thành thật nói đi, cậu và Lệ Thâm còn có khả năng quen lại không?"
"Quen lại?" Dư Vãn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Ninh.
Chu Hiểu Ninh không lo sợ, bản thân cô trước nay không thích dông dài, cô có thể cảm giác được hiện tại Dư Vãn còn thích Lệ Thâm, nếu còn tình cảm, vì sao không thể quen lại? "Đúng vậy, quen lại."
Dư Vãn im lặng vài giây rồi buông đôi đũa, nhếch miệng cười: "Ninh Ninh, cậu cũng không phải không biết, lúc đó người đưa ra lời chia tay là tớ. Bây giờ anh ấy nổi tiếng, tớ lại đi gặp anh ấy nói quen lại? Tớ không có mặt mũi làm việc này."
Chu Hiểu Ninh đương nhiên biết lúc trước là Dư Vãn muốn chia tay, còn cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ dứt khoát. Khi đó Dư Vãn yêu Lệ Thâm cỡ nào, Chu Hiểu Ninh biết rõ, vì vậy Dư Vãn đột nhiên nói chia tay mới khiến cô càng ngạc nhiên hơn.
"Lúc ấy tại sao hai người lại chia tay?"
Dư Vãn cười cười, coi sữa bò như bia mà uống một ngụm: "Chia tay thì cũng chia tay rồi, nói những thứ này có ích lợi gì đâu. Hơn nữa có lẽ hiện giờ Lệ Thâm cũng đã có bạn gái."
Chu Hiểu Ninh không hoàn toàn đồng ý: "Không hẳn là có, bên phía phóng viên không có chút động tĩnh nào cả."
Dư Vãn: "..."
Cô nhếch môi khẽ cười. Đúng đấy, bây giờ muốn biết tin về Lệ Thâm đều phải thông qua phóng viên.
Bài "Dằm Trong Tim" đã được hát tới những câu cuối cùng, Dư Vãn nhìn Lệ Thâm trên màn hình, khẽ thở dài: "Mấy năm qua, Lệ Thâm thực sự đã thay đổi rất nhiều."
Anh ấy đã trưởng thành hơn, cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Chu Hiểu Ninh nói: "Con người mà, ai cũng sẽ thay đổi, không phải cậu cũng đã thay đổi rất nhiều sao? Quan trọng là trở nên tốt hơn hay tồi tệ hơn thôi."
Dư Vãn rũ mắt, hơi bàng hoàng. Bọn họ đã trở nên tốt hơn hay tồi tệ hơn?
Chắc là tốt hơn nhỉ.
Chu Hiểu Ninh và Dư Vãn nói chuyện tới hơn hai giờ khuya mới ngủ, có thể là vì có bạn ở bên cạnh nên Dư Vãn không lại mất ngủ. Đêm nay cô mơ một giấc mơ, trong mơ có một thiếu niên, gương mặt cậu rạng rỡ, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô, ngồi đối diện cô ôm ghi ta hát: "Lily, dù là một năm, mười năm hay một trăm năm, anh vẫn chỉ hát bài hát này cho một mình em nghe."
Sáng tỉnh lại, khóe mắt Dư Vãn ướt đẫm, may mắn là Chu Hiểu Ninh đã đi làm, sẽ không bị cô ấy nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cô.
Dư Vãn đứng dậy đi rửa mặt, cô mặc áo thun cùng quần dài và khoác áo choàng dài in hoa bên ngoài, đi ra ban công để thư giãn gân cốt. Đã lâu rồi cô không ngủ một giấc thẳng đến mười giờ trưa, lần này cô ngủ rất ngon, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều.
Hiện giờ vẫn còn một chút nắng, mặc dù chiếu vào không quá nóng, nhưng ít ra cũng ấm áp dễ chịu. Tại biệt thự đối diện dưới ban công có một chú chó Shiba đang vui chơi trong vườn.
Chung cư Dư Vãn mua nằm trong một khu biệt thự, mặt đường giữa các nhà có nối thông nhau. Vì chung cư cô mua nằm ở trung tâm khu biệt thự nên thuộc dạng đắt nhất trong các chung cư ở đây. Lúc chọn nhà cô không do dự chút nào mà mua nơi này, đắt thì đắt nhưng quang cảnh rất tốt.
Chú chó Shiba trong vườn dường như là phát hiện có người nhìn mình, nó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang tòa chung cư đối diện. Dư Vãn đứng ở tầng sáu, thấy nó nhìn qua liền mỉm cười vẫy tay với nó.
"Gâu." Chú chó lắc đuôi sủa một tiếng với cô.
Dư Vãn nghĩ rằng chắc là nó thấy cô đơn, cô chuyển tới đây đã mấy ngày mà chưa hề thấy chủ nhân của nó. Bác trai ở biệt thự bên cạnh cũng từng ra ngoài tập Thái Cực quyền.
Dư Vãn trêu chọc chú chó một hồi rồi trở về phòng suy xét nên ăn gì. Hiếm khi có một ngày nghỉ, cô cũng không muốn ra cửa, cô lấy phần thức ăn còn dư tối qua hâm nóng lại để ăn tạm thay cơm trưa. Ăn xong, cô ôm máy tính ngồi xuống xích đu trên ban công để xem phim truyền hình.
Xem thử bộ phim <Hành Trình Cuối Cùng> ngày hôm qua Chu Hiểu Ninh nhắc tới.
Bộ phim truyền hình này dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên, nữ chính là một người chuyên trang điểm cho người chết. Dư Vãn cảm thấy đây là một công việc rất vĩ đại, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, mọi người đều rất kiêng kị nghề này. Mọi câu chuyện trong phim truyền hình đều rất cảm động, kết hợp với bài hát cuối phim do Lệ Thâm hát, mỗi khi khúc dạo đầu của bài <Dằm Trong Tim> vang lên là hàng loạt biển nước mắt tuôn ra.
Dư Vãn cũng khóc, cô vừa lau nước mắt thì nhớ tới, hôm nay là ngày <Dằm Trong Tim> của Lệ Thâm phát hành. Cô tiện tay mở một cái phần mềm âm nhạc và thấy bài hát <Dằm Trong Tim> đứng ổn định tại vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng lượt nghe. Người soạn lời và nhạc đều là Lệ Thâm, cô đã sớm biết tài năng của anh ấy.
Thời gian còn lại ngày hôm nay của Dư Vãn đều để phát liên tục bài hát mới của Lệ Thâm, đóng góp một phần nho nhỏ vào số lượng lượt nghe cho anh.
Sau khi kỳ nghỉ ngắn ngủi chấm dứt, chuỗi ngày làm việc lại bắt đầu. Dư Vãn vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng đã bị cử đi phục vụ cô Hồ. Con gái của giám đốc Hồ tên là Hồ Kiều, Dư Vãn đã nói qua, bây giờ cô có thể bình tĩnh chấp nhận bất kỳ cái tên nào, cho dù cô ấy là hồ tiêu hay hạt tiêu. (胡娇: Hú jiāo Hồ Kiều đồng âm với 胡椒: Hújiāo hồ tiêu cũng gần giống 辣椒: Làjiāo hạt tiêu)
"Xin chào cô Hồ." Khi Dư Vãn vội vã đến biệt thự tại sườn núi nơi Hồ Kiều sống mới biết rằng cô ta hẹn ngày bàn bạc về kế hoạch đám cưới không chỉ với một mình cô. Dư Vãn cũng không ngạc nhiên, trước đây Ngụy Thiệu đã nói với cô, chi phí dự tính của tiệc cưới của Hồ Kiều là ít nhất ba mươi triệu. Với số lượng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn giành lấy một phần trong đó.
Hôm nay còn có hai công ty khác đến, Dư Vãn cũng biết qua, họ là một trong những công ty tốt nhất ở thành phố A. Ngược lại danh tiếng của bọn họ lại không lớn.
Tuy nhiên điều này không làm Dư Vãn lùi bước. Sau khi chào hỏi với Hồ Kiều xong, cô ngồi xuống ghế sô pha đối diện hai người kia. Hồ Kiều ngồi ở vị trí giữa, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế sô pha. Chân phải của cô ta đặt trên đầu gối chân trái, đôi giày cao gót mười phân trên đôi chân dừng ngay góc bàn. Dưới những lọn tóc vàng lượn sóng dài tới eo lộ ra móng tay sơn màu đỏ tinh xảo, một tay Hồ Kiều chống cằm, quan sát ba người trước mặt.
Dư Vãn thầm thở dài một hơi, Hồ tiểu thư nhìn qua thật đúng là không dễ chiều.
Hồ Kiều quan sát kỹ ba người một lượt, rồi mới mím môi đỏ, mở miệng nói: "Tôi sẽ không dông dài nói vô nghĩa, hôm nay ba người có thể ngồi đây có nghĩa là mỗi người đều có thực lực tổ chức kế hoạch đám cưới. Vậy tôi sẽ nói ý tưởng của tôi trước."
Dư Vãn lấy ra máy tính xách tay từ túi và chuẩn bị nghe.
Hồ Kiều nói: "Tôi và Thế Mẫn quen nhau qua trò chơi, cho nên tôi muốn tổ chức đám cưới theo chủ đề trò chơi."
Dư Vãn gõ hai từ "Trò chơi" trên máy tính, cô đã từng làm qua chủ đề trò chơi, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhắc tới trò chơi, thái độ của Hồ Kiều cũng nhiệt tình hơn vừa rồi, cô nhìn ba vị lập kế hoạch đám cưới và hỏi: "Mọi người có biết trò chơi tên <Giang Hồ Không Dễ Chọc> không?"
Hai người kia đều gật đầu nói biết, ngày thường Dư Vãn không chơi game, nhưng cô thân là một người chuyên lập kế hoạch đám cưới, trước khi đến đây cô đã biết cô dâu chú rể yêu nhau qua trò chơi nên đã tìm kiếm thông tin liên quan tới trò chơi này. Lại nói tiếp, ban đầu Hồ Kiều và Du Thế Mẫn được hai bên sắp xếp vì hôn nhân thương mại, nhưng theo tính cách của Hồ Kiều đương nhiên sẽ không đồng ý, cô ta nháo một trận, thậm chí không ngại đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba của mình, cuối cùng vẫn nhờ Du Thế Mẫn giải quyết hoàn hảo vấn đề này.
Anh ta biết Hồ Kiều chơi game nên đã đăng kí một tài khoản để chơi cùng cô. Lúc đầu Hồ Kiều còn chống cự, chơi một thời gian cũng sinh ra tình cảm.
Du tiên sinh cũng xem như là thời gian không phụ người quyết tâm, ví dụ điển hình giới truy thê.
Dư Vãn cũng nói biết, thì nghe Hồ Kiều nói: "Đây là loại trò chơi có lồng tiếng, lượng người chơi rất ổn định, gần đây mới được cập nhật thêm cốt truyện mới, Lệ Thâm còn lồng tiếng cho một NPC trong đó."
Dư Vãn ngạc nhiên, thảo nào cô nghe tên trò này có chút quen tai, thì ra là trong lúc cô tìm kiếm thông tin của Lệ Thâm đã đọc qua.
"Các bạn biết anh ấy lồng tiếng cho nhân vật nào không?"
Một nữ lập kết hoạch đối diện lập tức đáp: "Tạ Lương!"
Hồ Kiều nhìn cô ta, làm như vừa ý gật đầu: "Rất tốt."
Dư Vãn: "..."
Tình hình bây giờ là thế nào, trò hỏi đáp kiến thức à? Vậy cô đã mất một điểm sao?
Hồ Kiều lại quét nhìn bọn họ một lượt: "Tôi biết các bạn đều đã từng lập kế hoạch đám cưới theo chủ đề trò chơi, nhưng tôi không muốn một bữa tiệc cưới chỉ là một màn trình diễn. Chỉ có ai thực sự hiểu trò chơi này mới có thể khiến buổi hôn lễ này có linh tính. Tôi muốn hỏi mọi người, ai đã từng chơi trò chơi này?"
Hai vị lập kế hoạch đối diện đã bắt đầu tranh nhau đáp: "Tôi đã chơi!"
"Tôi đã chơi!"
"... Tôi cũng đã chơi." Dư Vãn hơi chột dạ, nhưng không sao, cô có thể chơi ngay bây giờ!
Hồ Kiều dường như chỉ thuận miệng hỏi nên không quan tâm tới câu trả lời của bọn họ. Cô ta cười một tiếng, nói tiếp: "Đã chơi hay không chơi thì do các vị nói cũng không tính, vậy nên tôi nghĩ ra một cách cho mọi người."
Dư Vãn chợt có cảm giác không tốt, Hồ Kiều tiếp tục nói: "Một tuần sau, chúng ta vào trò chơi thi đấu đi. Mọi người cứ đến đây, một đấu một với tôi, nếu đánh thắng tôi, tôi sẽ ưu tiên suy xét kế hoạch của người đó."
Dư Vãn: "..."
Hành nghề bốn năm, cô vẫn còn quá trẻ tuổi.
Cô cảm thấy Hồ Kiều chỉ là muốn chơi game.
Sau khi rời khỏi biệt thự của Hồ Kiều, Dư Vãn đăng trạng thái mới lên WeChat của mình: "Đổi mới một chút các kỹ năng cần thiết cho các bạn trong nghề lập kế hoạch đám cưới, ngoài việc lên kế hoạch thiết kế ánh sáng trang trí hoa đồ ngọt vẽ thủ công, bạn còn phải biết chơi game."
Cả hai yên lặng nghe Lệ Thâm hát qua TV, phải nói rằng giọng hát của anh ta thực sự rất hấp dẫn, cực kỳ từ tính và trầm thấp, rất dễ đi vào lòng người nghe.
Chu Hiểu Ninh rất xấu hổ, vừa lo lắng Dư Vãn sẽ bật khóc, vừa đắm chìm trong tiếng hát của Lệ Thâm. Thật ra cô chưa từng nói với Dư Vãn là cô rất thích nghe Lệ Thâm hát...
"Khụ khụ, cái đó..." Chu Hiểu Ninh gắp một miếng thịt cho Dư Vãn, cố gắng phá vỡ bầu không khí cứng nhắc: "Gần đây có một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng, tên là <Hành Trình Cuối Cùng>, cậu đã xem chưa?"
Dư Vãn cúi đầu, chọc chọc miếng thịt bò trong chén: "Tớ làm gì có thời gian xem phim truyền hình."
"Cũng đúng, vai chính của bộ phim này là Ôn Khả và Du Khải Trạch, nội dung nói về ngành công nghiệp tang lễ, <Dằm Trong Tim> là bài hát chủ đề của phim này."
Dư Vãn hơi sửng sốt, đáp một tiếng "à".
Chu Hiểu Ninh nhìn nét mặt của cô, cuối cùng buông đôi đũa hỏi Dư Vãn: "Cậu thành thật nói đi, cậu và Lệ Thâm còn có khả năng quen lại không?"
"Quen lại?" Dư Vãn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Ninh.
Chu Hiểu Ninh không lo sợ, bản thân cô trước nay không thích dông dài, cô có thể cảm giác được hiện tại Dư Vãn còn thích Lệ Thâm, nếu còn tình cảm, vì sao không thể quen lại? "Đúng vậy, quen lại."
Dư Vãn im lặng vài giây rồi buông đôi đũa, nhếch miệng cười: "Ninh Ninh, cậu cũng không phải không biết, lúc đó người đưa ra lời chia tay là tớ. Bây giờ anh ấy nổi tiếng, tớ lại đi gặp anh ấy nói quen lại? Tớ không có mặt mũi làm việc này."
Chu Hiểu Ninh đương nhiên biết lúc trước là Dư Vãn muốn chia tay, còn cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ dứt khoát. Khi đó Dư Vãn yêu Lệ Thâm cỡ nào, Chu Hiểu Ninh biết rõ, vì vậy Dư Vãn đột nhiên nói chia tay mới khiến cô càng ngạc nhiên hơn.
"Lúc ấy tại sao hai người lại chia tay?"
Dư Vãn cười cười, coi sữa bò như bia mà uống một ngụm: "Chia tay thì cũng chia tay rồi, nói những thứ này có ích lợi gì đâu. Hơn nữa có lẽ hiện giờ Lệ Thâm cũng đã có bạn gái."
Chu Hiểu Ninh không hoàn toàn đồng ý: "Không hẳn là có, bên phía phóng viên không có chút động tĩnh nào cả."
Dư Vãn: "..."
Cô nhếch môi khẽ cười. Đúng đấy, bây giờ muốn biết tin về Lệ Thâm đều phải thông qua phóng viên.
Bài "Dằm Trong Tim" đã được hát tới những câu cuối cùng, Dư Vãn nhìn Lệ Thâm trên màn hình, khẽ thở dài: "Mấy năm qua, Lệ Thâm thực sự đã thay đổi rất nhiều."
Anh ấy đã trưởng thành hơn, cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Chu Hiểu Ninh nói: "Con người mà, ai cũng sẽ thay đổi, không phải cậu cũng đã thay đổi rất nhiều sao? Quan trọng là trở nên tốt hơn hay tồi tệ hơn thôi."
Dư Vãn rũ mắt, hơi bàng hoàng. Bọn họ đã trở nên tốt hơn hay tồi tệ hơn?
Chắc là tốt hơn nhỉ.
Chu Hiểu Ninh và Dư Vãn nói chuyện tới hơn hai giờ khuya mới ngủ, có thể là vì có bạn ở bên cạnh nên Dư Vãn không lại mất ngủ. Đêm nay cô mơ một giấc mơ, trong mơ có một thiếu niên, gương mặt cậu rạng rỡ, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô, ngồi đối diện cô ôm ghi ta hát: "Lily, dù là một năm, mười năm hay một trăm năm, anh vẫn chỉ hát bài hát này cho một mình em nghe."
Sáng tỉnh lại, khóe mắt Dư Vãn ướt đẫm, may mắn là Chu Hiểu Ninh đã đi làm, sẽ không bị cô ấy nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cô.
Dư Vãn đứng dậy đi rửa mặt, cô mặc áo thun cùng quần dài và khoác áo choàng dài in hoa bên ngoài, đi ra ban công để thư giãn gân cốt. Đã lâu rồi cô không ngủ một giấc thẳng đến mười giờ trưa, lần này cô ngủ rất ngon, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều.
Hiện giờ vẫn còn một chút nắng, mặc dù chiếu vào không quá nóng, nhưng ít ra cũng ấm áp dễ chịu. Tại biệt thự đối diện dưới ban công có một chú chó Shiba đang vui chơi trong vườn.
Chung cư Dư Vãn mua nằm trong một khu biệt thự, mặt đường giữa các nhà có nối thông nhau. Vì chung cư cô mua nằm ở trung tâm khu biệt thự nên thuộc dạng đắt nhất trong các chung cư ở đây. Lúc chọn nhà cô không do dự chút nào mà mua nơi này, đắt thì đắt nhưng quang cảnh rất tốt.
Chú chó Shiba trong vườn dường như là phát hiện có người nhìn mình, nó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang tòa chung cư đối diện. Dư Vãn đứng ở tầng sáu, thấy nó nhìn qua liền mỉm cười vẫy tay với nó.
"Gâu." Chú chó lắc đuôi sủa một tiếng với cô.
Dư Vãn nghĩ rằng chắc là nó thấy cô đơn, cô chuyển tới đây đã mấy ngày mà chưa hề thấy chủ nhân của nó. Bác trai ở biệt thự bên cạnh cũng từng ra ngoài tập Thái Cực quyền.
Dư Vãn trêu chọc chú chó một hồi rồi trở về phòng suy xét nên ăn gì. Hiếm khi có một ngày nghỉ, cô cũng không muốn ra cửa, cô lấy phần thức ăn còn dư tối qua hâm nóng lại để ăn tạm thay cơm trưa. Ăn xong, cô ôm máy tính ngồi xuống xích đu trên ban công để xem phim truyền hình.
Xem thử bộ phim <Hành Trình Cuối Cùng> ngày hôm qua Chu Hiểu Ninh nhắc tới.
Bộ phim truyền hình này dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên, nữ chính là một người chuyên trang điểm cho người chết. Dư Vãn cảm thấy đây là một công việc rất vĩ đại, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, mọi người đều rất kiêng kị nghề này. Mọi câu chuyện trong phim truyền hình đều rất cảm động, kết hợp với bài hát cuối phim do Lệ Thâm hát, mỗi khi khúc dạo đầu của bài <Dằm Trong Tim> vang lên là hàng loạt biển nước mắt tuôn ra.
Dư Vãn cũng khóc, cô vừa lau nước mắt thì nhớ tới, hôm nay là ngày <Dằm Trong Tim> của Lệ Thâm phát hành. Cô tiện tay mở một cái phần mềm âm nhạc và thấy bài hát <Dằm Trong Tim> đứng ổn định tại vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng lượt nghe. Người soạn lời và nhạc đều là Lệ Thâm, cô đã sớm biết tài năng của anh ấy.
Thời gian còn lại ngày hôm nay của Dư Vãn đều để phát liên tục bài hát mới của Lệ Thâm, đóng góp một phần nho nhỏ vào số lượng lượt nghe cho anh.
Sau khi kỳ nghỉ ngắn ngủi chấm dứt, chuỗi ngày làm việc lại bắt đầu. Dư Vãn vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng đã bị cử đi phục vụ cô Hồ. Con gái của giám đốc Hồ tên là Hồ Kiều, Dư Vãn đã nói qua, bây giờ cô có thể bình tĩnh chấp nhận bất kỳ cái tên nào, cho dù cô ấy là hồ tiêu hay hạt tiêu. (胡娇: Hú jiāo Hồ Kiều đồng âm với 胡椒: Hújiāo hồ tiêu cũng gần giống 辣椒: Làjiāo hạt tiêu)
"Xin chào cô Hồ." Khi Dư Vãn vội vã đến biệt thự tại sườn núi nơi Hồ Kiều sống mới biết rằng cô ta hẹn ngày bàn bạc về kế hoạch đám cưới không chỉ với một mình cô. Dư Vãn cũng không ngạc nhiên, trước đây Ngụy Thiệu đã nói với cô, chi phí dự tính của tiệc cưới của Hồ Kiều là ít nhất ba mươi triệu. Với số lượng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn giành lấy một phần trong đó.
Hôm nay còn có hai công ty khác đến, Dư Vãn cũng biết qua, họ là một trong những công ty tốt nhất ở thành phố A. Ngược lại danh tiếng của bọn họ lại không lớn.
Tuy nhiên điều này không làm Dư Vãn lùi bước. Sau khi chào hỏi với Hồ Kiều xong, cô ngồi xuống ghế sô pha đối diện hai người kia. Hồ Kiều ngồi ở vị trí giữa, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế sô pha. Chân phải của cô ta đặt trên đầu gối chân trái, đôi giày cao gót mười phân trên đôi chân dừng ngay góc bàn. Dưới những lọn tóc vàng lượn sóng dài tới eo lộ ra móng tay sơn màu đỏ tinh xảo, một tay Hồ Kiều chống cằm, quan sát ba người trước mặt.
Dư Vãn thầm thở dài một hơi, Hồ tiểu thư nhìn qua thật đúng là không dễ chiều.
Hồ Kiều quan sát kỹ ba người một lượt, rồi mới mím môi đỏ, mở miệng nói: "Tôi sẽ không dông dài nói vô nghĩa, hôm nay ba người có thể ngồi đây có nghĩa là mỗi người đều có thực lực tổ chức kế hoạch đám cưới. Vậy tôi sẽ nói ý tưởng của tôi trước."
Dư Vãn lấy ra máy tính xách tay từ túi và chuẩn bị nghe.
Hồ Kiều nói: "Tôi và Thế Mẫn quen nhau qua trò chơi, cho nên tôi muốn tổ chức đám cưới theo chủ đề trò chơi."
Dư Vãn gõ hai từ "Trò chơi" trên máy tính, cô đã từng làm qua chủ đề trò chơi, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhắc tới trò chơi, thái độ của Hồ Kiều cũng nhiệt tình hơn vừa rồi, cô nhìn ba vị lập kế hoạch đám cưới và hỏi: "Mọi người có biết trò chơi tên <Giang Hồ Không Dễ Chọc> không?"
Hai người kia đều gật đầu nói biết, ngày thường Dư Vãn không chơi game, nhưng cô thân là một người chuyên lập kế hoạch đám cưới, trước khi đến đây cô đã biết cô dâu chú rể yêu nhau qua trò chơi nên đã tìm kiếm thông tin liên quan tới trò chơi này. Lại nói tiếp, ban đầu Hồ Kiều và Du Thế Mẫn được hai bên sắp xếp vì hôn nhân thương mại, nhưng theo tính cách của Hồ Kiều đương nhiên sẽ không đồng ý, cô ta nháo một trận, thậm chí không ngại đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba của mình, cuối cùng vẫn nhờ Du Thế Mẫn giải quyết hoàn hảo vấn đề này.
Anh ta biết Hồ Kiều chơi game nên đã đăng kí một tài khoản để chơi cùng cô. Lúc đầu Hồ Kiều còn chống cự, chơi một thời gian cũng sinh ra tình cảm.
Du tiên sinh cũng xem như là thời gian không phụ người quyết tâm, ví dụ điển hình giới truy thê.
Dư Vãn cũng nói biết, thì nghe Hồ Kiều nói: "Đây là loại trò chơi có lồng tiếng, lượng người chơi rất ổn định, gần đây mới được cập nhật thêm cốt truyện mới, Lệ Thâm còn lồng tiếng cho một NPC trong đó."
Dư Vãn ngạc nhiên, thảo nào cô nghe tên trò này có chút quen tai, thì ra là trong lúc cô tìm kiếm thông tin của Lệ Thâm đã đọc qua.
"Các bạn biết anh ấy lồng tiếng cho nhân vật nào không?"
Một nữ lập kết hoạch đối diện lập tức đáp: "Tạ Lương!"
Hồ Kiều nhìn cô ta, làm như vừa ý gật đầu: "Rất tốt."
Dư Vãn: "..."
Tình hình bây giờ là thế nào, trò hỏi đáp kiến thức à? Vậy cô đã mất một điểm sao?
Hồ Kiều lại quét nhìn bọn họ một lượt: "Tôi biết các bạn đều đã từng lập kế hoạch đám cưới theo chủ đề trò chơi, nhưng tôi không muốn một bữa tiệc cưới chỉ là một màn trình diễn. Chỉ có ai thực sự hiểu trò chơi này mới có thể khiến buổi hôn lễ này có linh tính. Tôi muốn hỏi mọi người, ai đã từng chơi trò chơi này?"
Hai vị lập kế hoạch đối diện đã bắt đầu tranh nhau đáp: "Tôi đã chơi!"
"Tôi đã chơi!"
"... Tôi cũng đã chơi." Dư Vãn hơi chột dạ, nhưng không sao, cô có thể chơi ngay bây giờ!
Hồ Kiều dường như chỉ thuận miệng hỏi nên không quan tâm tới câu trả lời của bọn họ. Cô ta cười một tiếng, nói tiếp: "Đã chơi hay không chơi thì do các vị nói cũng không tính, vậy nên tôi nghĩ ra một cách cho mọi người."
Dư Vãn chợt có cảm giác không tốt, Hồ Kiều tiếp tục nói: "Một tuần sau, chúng ta vào trò chơi thi đấu đi. Mọi người cứ đến đây, một đấu một với tôi, nếu đánh thắng tôi, tôi sẽ ưu tiên suy xét kế hoạch của người đó."
Dư Vãn: "..."
Hành nghề bốn năm, cô vẫn còn quá trẻ tuổi.
Cô cảm thấy Hồ Kiều chỉ là muốn chơi game.
Sau khi rời khỏi biệt thự của Hồ Kiều, Dư Vãn đăng trạng thái mới lên WeChat của mình: "Đổi mới một chút các kỹ năng cần thiết cho các bạn trong nghề lập kế hoạch đám cưới, ngoài việc lên kế hoạch thiết kế ánh sáng trang trí hoa đồ ngọt vẽ thủ công, bạn còn phải biết chơi game."
Danh sách chương