Lệ Thâm: Uống thuốc cũng không có tác dụng, anh muốn ăn cháo sữa bò em làm.
Dư Vãn: "..."
Cô cảm thấy Lệ Thâm đang bị sốt rất nghiêm trọng, cô lập tức thay quần áo, chạy xuống cửa nhà Lệ Thâm và bấm chuông cửa.
"Gâu gâu gâu!" Lệ Thâm không trả lời, ngược lại là Lili ở bên trong liên tục sủa. Dư Vãn lo lắng Lệ Thâm ngất xỉu ở bên trong, vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho hắn đã nghe tiếng khóa cửa "lạch cạch" một tiếng rồi mở ra.
Lệ Thâm quấn chăn đi xuống lầu, trên mặt mang theo màu đỏ không tự nhiên. Dư Vãn hơi sửng sốt, hỏi anh: "Anh sao rồi? Sốt cao không?"
Lệ Thâm thấy Dư Vãn đứng ngoài cửa, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm người liền hỏi cô với giọng khàn khàn: "Sao em lại tới đây?"
Dư Vãn mím môi, vươn tay sờ trán anh: "Nóng quá đi, anh có muốn đến bệnh viện không?"
Lệ Thâm đáp: "Không cần, tôi vừa uống thuốc hạ sốt, đợi một lát nữa là ổn thôi."
"Anh vào nhà trước đi, đừng đứng trước cửa." Dư Vãn đẩy anh vào cửa, tiện thể đóng cánh cửa phía sau lưng. Lili chạy tới bên cạnh cô, vui vẻ vây quanh cô mà kêu, Dư Vãn ngồi xổm xuống nhéo mặt nó: "Lili, em làm gì vậy?"
"Gâu!" Mặt Lili cực kì vô tội, ý muốn nói mình không hề làm gì cả.
"Quên đi." Dư Vãn buông Lili ra thì phát hiện Lệ Thâm đã biến mất, cô đứng dậy đi tới phòng khách thì thấy Lệ Thâm cứ vậy mà quấn chăn, ngủ thẳng cẳng trên ghế sô pha.
"..." Cô bước tới chỉnh lại chăn cho anh, anh mở mắt ra, vừa thấy người bên cạnh liền duỗi tay ôm lấy cô.
"Vãn Vãn, anh muốn ăn cháo sữa bò."
Dư Vãn: "..."
Cô nghĩ anh đã trưởng thành hơn sau ba năm! Hôm nay mới phát hiện là, không có! Anh ta vẫn vừa bị bệnh liền đòi ăn cháo sữa bò của cô, không ăn sẽ không khỏe lại!
Ai chiều ra cái tật xấu này!!
... Thôi vậy, hình như là cô.
"Được được được, tôi đi nấu cho anh."
Nghe Dư Vãn nói như thế, Lệ Thâm mới thả lỏng tay, tiếp tục nằm ngủ trên ghế sô pha.
Dư Vãn thở dài, đặt túi chườm đá lên trán anh trước rồi bước vào bếp nhìn xung quanh. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất phong phú, sữa bò hay gì đó đều có đủ. Cô lấy một ít gạo từ trong thùng gạo ra, vén tay áo lên bắt đầu nấu cháo.
Lili liên tục đứng bên cạnh phá đám, Dư Vãn đuổi nó đi mấy lần đều vô dụng, cuối cùng đành phải lấy dây xích chó và buộc nó ở trong sân: "Em nghe lời ở đây một lát đi."
"Gâu gâu gâu!" Lili biểu hiện sống động để giải thích với cô là "Lili không muốn, Lili tủi thân".
Dư Vãn không bị đôi mắt to của nó mê hoặc, cô trở về phòng bếp và tiếp tục nấu cháo, sau khi nấu xong, Lệ Thâm còn ngủ trên ghế sô pha. Cô lấy túi chườm đá trên trán anh xuống đặt trên bàn trà, nhẹ nhàng đẩy vai anh: "Lệ Thâm?"
"Hả?" Lệ Thâm ậm ờ lẩm bẩm một tiếng, mang theo giọng mũi dày đặc mà lại hơi... Gợi cảm.
Dư Vãn ho một tiếng, đẩy anh lần nữa: "Dậy ăn cháo sữa bò?"
Nghe thấy ba từ "cháo sữa bò", Lệ Thâm cuối cùng cũng mở mắt. Dư Vãn đỡ anh ngồi dậy, và vẫn quấn chăn kín mín cho anh.
Lệ Thâm mơ mơ màng màng nhìn Dư Vãn. Dư Vãn bưng tô cháo lên đưa tới trước mặt anh: "Ăn đi, cẩn thận bị nóng."
Lệ Thâm nhìn xuống cái tô trong tay cô, rồi ngước lên nhìn cô: "Em không đút cho anh à?"
Dư Vãn: "..."
Dựa vào tinh thần cao cả không chấp nhặt với người bệnh, Dư Vãn múc một muỗng cháo và để gần miệng thổi thổi, cười nói với anh: "Thiếu gia, dùng bữa."
"Ừ." Lúc này Lệ Thâm mới hài lòng
Sau khi chậm rì rì ăn xong một tô cháo, Lệ đại thiếu gia nằm xuống ngủ tiếp. Dư Vãn đi tìm nhiệt kế trong nhà anh và đo nhiệt độ giúp anh, thấy anh chỉ bị sốt nhẹ mới thở phào nhẹ nhõm.
Giúp anh thay một túi chườm đá lần nữa, Dư Vãn thả Lili đang bị phạt đứng ngoài sân vào nhà, dọn dẹp đồ đạc và rời khỏi nhà Lệ Thâm.
Lần này Lệ Thâm bị Lili li3m mà tỉnh, anh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt to đùng của Lili, sau đó lặng lẽ đẩy nó ra.
Đầu anh vẫn còn hơi choáng, anh nhìn phòng khách trống rỗng, không hiểu tại sao mình lại ngủ trên ghế sô pha.
"Gâu gâu." Lili ở bên cạnh anh sủa lên, Lệ Thâm nhìn chằm chằm nó, trong đầu đột nhiên lóe lên một vài hình ảnh.
Anh ôm Dư Vãn, còn đòi Dư Vãn đút cho anh ăn.
... M* kiếp? Lệ Thâm đột nhiên hoảng loạn, anh "xoẹt" một cái đứng lên, vừa cẩn thận suy nghĩ một lúc thì lập tức bước nhanh tới phòng bếp nhìn xung quanh. Trên bếp ga được đặt một cái nồi nhỏ, trong nồi còn thừa một tí cháo sữa bò, đã nguội rồi.
"..." Đừng hoảng sợ, Lệ Thâm, cũng có thể do mày tự nấu trong lúc mày mơ mơ màng màng mà! Không phải mày đã học được cách nấu cháo sữa bò trong mấy năm nay sao!
Anh cố gắng ổn định cảm xúc, đi vào phòng ngủ để tìm điện thoại di động. Màn hình WeChat còn đang dừng ở trang trò chuyện của anh và Dư Vãn, câu đầu tiên là "Không thoải mái [tủi thân.jpg]".
Lệ Thâm: "..."
Anh đọc xong lịch sử trò chuyện của mình và Dư Vãn, không, đây không phải là lịch sử trò chuyện, đây là hiện trường PLAY nhục nhã cỡ lớn:)
Anh đứng một mình ở phòng khách hồi lâu, cuối cùng không dám gọi cho Dư Vãn nên gửi một dãy dấu ba chấm.
Dư Vãn nhanh chóng trả lời anh: "Anh tỉnh rồi? Có đỡ hơn không?"
Lệ Thâm:... Ừm.
Anh thực sự rất muốn ch3t: "Xin lỗi, tôi bị sốt đến mức đầu óc hơi mơ hồ, tôi nghĩ..."
Tôi nghĩ, chúng ta vẫn chưa chia tay.
Anh vừa nhập tới đây, ngón tay chợt dừng lại, sau đó xóa mấy từ cuối cùng.
Lệ Thâm: Xin lỗi, tôi bị sốt đến mức đầu óc hơi mơ hồ...
Dư Vãn: Không sao đâu, tôi biết đó là do nhân cách thức hai của anh làm [mỉm cười].
Lệ Thâm:...
Bây giờ anh rất muốn xuyên không trở lại, bóp ch3t nhân cách thứ hai của mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu đề weibo hôm nay: Hình tượng nhân vật nam thần cao lãnh của Lệ Thâm ầm ầm sụp đổ!!
- -----oOo------
Dư Vãn: "..."
Cô cảm thấy Lệ Thâm đang bị sốt rất nghiêm trọng, cô lập tức thay quần áo, chạy xuống cửa nhà Lệ Thâm và bấm chuông cửa.
"Gâu gâu gâu!" Lệ Thâm không trả lời, ngược lại là Lili ở bên trong liên tục sủa. Dư Vãn lo lắng Lệ Thâm ngất xỉu ở bên trong, vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho hắn đã nghe tiếng khóa cửa "lạch cạch" một tiếng rồi mở ra.
Lệ Thâm quấn chăn đi xuống lầu, trên mặt mang theo màu đỏ không tự nhiên. Dư Vãn hơi sửng sốt, hỏi anh: "Anh sao rồi? Sốt cao không?"
Lệ Thâm thấy Dư Vãn đứng ngoài cửa, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm người liền hỏi cô với giọng khàn khàn: "Sao em lại tới đây?"
Dư Vãn mím môi, vươn tay sờ trán anh: "Nóng quá đi, anh có muốn đến bệnh viện không?"
Lệ Thâm đáp: "Không cần, tôi vừa uống thuốc hạ sốt, đợi một lát nữa là ổn thôi."
"Anh vào nhà trước đi, đừng đứng trước cửa." Dư Vãn đẩy anh vào cửa, tiện thể đóng cánh cửa phía sau lưng. Lili chạy tới bên cạnh cô, vui vẻ vây quanh cô mà kêu, Dư Vãn ngồi xổm xuống nhéo mặt nó: "Lili, em làm gì vậy?"
"Gâu!" Mặt Lili cực kì vô tội, ý muốn nói mình không hề làm gì cả.
"Quên đi." Dư Vãn buông Lili ra thì phát hiện Lệ Thâm đã biến mất, cô đứng dậy đi tới phòng khách thì thấy Lệ Thâm cứ vậy mà quấn chăn, ngủ thẳng cẳng trên ghế sô pha.
"..." Cô bước tới chỉnh lại chăn cho anh, anh mở mắt ra, vừa thấy người bên cạnh liền duỗi tay ôm lấy cô.
"Vãn Vãn, anh muốn ăn cháo sữa bò."
Dư Vãn: "..."
Cô nghĩ anh đã trưởng thành hơn sau ba năm! Hôm nay mới phát hiện là, không có! Anh ta vẫn vừa bị bệnh liền đòi ăn cháo sữa bò của cô, không ăn sẽ không khỏe lại!
Ai chiều ra cái tật xấu này!!
... Thôi vậy, hình như là cô.
"Được được được, tôi đi nấu cho anh."
Nghe Dư Vãn nói như thế, Lệ Thâm mới thả lỏng tay, tiếp tục nằm ngủ trên ghế sô pha.
Dư Vãn thở dài, đặt túi chườm đá lên trán anh trước rồi bước vào bếp nhìn xung quanh. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất phong phú, sữa bò hay gì đó đều có đủ. Cô lấy một ít gạo từ trong thùng gạo ra, vén tay áo lên bắt đầu nấu cháo.
Lili liên tục đứng bên cạnh phá đám, Dư Vãn đuổi nó đi mấy lần đều vô dụng, cuối cùng đành phải lấy dây xích chó và buộc nó ở trong sân: "Em nghe lời ở đây một lát đi."
"Gâu gâu gâu!" Lili biểu hiện sống động để giải thích với cô là "Lili không muốn, Lili tủi thân".
Dư Vãn không bị đôi mắt to của nó mê hoặc, cô trở về phòng bếp và tiếp tục nấu cháo, sau khi nấu xong, Lệ Thâm còn ngủ trên ghế sô pha. Cô lấy túi chườm đá trên trán anh xuống đặt trên bàn trà, nhẹ nhàng đẩy vai anh: "Lệ Thâm?"
"Hả?" Lệ Thâm ậm ờ lẩm bẩm một tiếng, mang theo giọng mũi dày đặc mà lại hơi... Gợi cảm.
Dư Vãn ho một tiếng, đẩy anh lần nữa: "Dậy ăn cháo sữa bò?"
Nghe thấy ba từ "cháo sữa bò", Lệ Thâm cuối cùng cũng mở mắt. Dư Vãn đỡ anh ngồi dậy, và vẫn quấn chăn kín mín cho anh.
Lệ Thâm mơ mơ màng màng nhìn Dư Vãn. Dư Vãn bưng tô cháo lên đưa tới trước mặt anh: "Ăn đi, cẩn thận bị nóng."
Lệ Thâm nhìn xuống cái tô trong tay cô, rồi ngước lên nhìn cô: "Em không đút cho anh à?"
Dư Vãn: "..."
Dựa vào tinh thần cao cả không chấp nhặt với người bệnh, Dư Vãn múc một muỗng cháo và để gần miệng thổi thổi, cười nói với anh: "Thiếu gia, dùng bữa."
"Ừ." Lúc này Lệ Thâm mới hài lòng
Sau khi chậm rì rì ăn xong một tô cháo, Lệ đại thiếu gia nằm xuống ngủ tiếp. Dư Vãn đi tìm nhiệt kế trong nhà anh và đo nhiệt độ giúp anh, thấy anh chỉ bị sốt nhẹ mới thở phào nhẹ nhõm.
Giúp anh thay một túi chườm đá lần nữa, Dư Vãn thả Lili đang bị phạt đứng ngoài sân vào nhà, dọn dẹp đồ đạc và rời khỏi nhà Lệ Thâm.
Lần này Lệ Thâm bị Lili li3m mà tỉnh, anh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt to đùng của Lili, sau đó lặng lẽ đẩy nó ra.
Đầu anh vẫn còn hơi choáng, anh nhìn phòng khách trống rỗng, không hiểu tại sao mình lại ngủ trên ghế sô pha.
"Gâu gâu." Lili ở bên cạnh anh sủa lên, Lệ Thâm nhìn chằm chằm nó, trong đầu đột nhiên lóe lên một vài hình ảnh.
Anh ôm Dư Vãn, còn đòi Dư Vãn đút cho anh ăn.
... M* kiếp? Lệ Thâm đột nhiên hoảng loạn, anh "xoẹt" một cái đứng lên, vừa cẩn thận suy nghĩ một lúc thì lập tức bước nhanh tới phòng bếp nhìn xung quanh. Trên bếp ga được đặt một cái nồi nhỏ, trong nồi còn thừa một tí cháo sữa bò, đã nguội rồi.
"..." Đừng hoảng sợ, Lệ Thâm, cũng có thể do mày tự nấu trong lúc mày mơ mơ màng màng mà! Không phải mày đã học được cách nấu cháo sữa bò trong mấy năm nay sao!
Anh cố gắng ổn định cảm xúc, đi vào phòng ngủ để tìm điện thoại di động. Màn hình WeChat còn đang dừng ở trang trò chuyện của anh và Dư Vãn, câu đầu tiên là "Không thoải mái [tủi thân.jpg]".
Lệ Thâm: "..."
Anh đọc xong lịch sử trò chuyện của mình và Dư Vãn, không, đây không phải là lịch sử trò chuyện, đây là hiện trường PLAY nhục nhã cỡ lớn:)
Anh đứng một mình ở phòng khách hồi lâu, cuối cùng không dám gọi cho Dư Vãn nên gửi một dãy dấu ba chấm.
Dư Vãn nhanh chóng trả lời anh: "Anh tỉnh rồi? Có đỡ hơn không?"
Lệ Thâm:... Ừm.
Anh thực sự rất muốn ch3t: "Xin lỗi, tôi bị sốt đến mức đầu óc hơi mơ hồ, tôi nghĩ..."
Tôi nghĩ, chúng ta vẫn chưa chia tay.
Anh vừa nhập tới đây, ngón tay chợt dừng lại, sau đó xóa mấy từ cuối cùng.
Lệ Thâm: Xin lỗi, tôi bị sốt đến mức đầu óc hơi mơ hồ...
Dư Vãn: Không sao đâu, tôi biết đó là do nhân cách thức hai của anh làm [mỉm cười].
Lệ Thâm:...
Bây giờ anh rất muốn xuyên không trở lại, bóp ch3t nhân cách thứ hai của mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu đề weibo hôm nay: Hình tượng nhân vật nam thần cao lãnh của Lệ Thâm ầm ầm sụp đổ!!
- -----oOo------
Danh sách chương