Dịch giả: Kitcen MonsT
Biên: pastelxduck + Nozomi

Một tiếng súng làm tôi tỉnh giấc.

Trong một khoảnh khắc, mọi thứ thật mơ hồ. Tôi đang ở đâu đây? Mặc dù cái mền rất dày và mềm mại, mang lại cảm giác sung sướng cùng cái giường to êm với một tấm trải phủ lên trên, nhưng nó nhất định không phải là cái ổ ở nhà của tôi. Cái gối có một mùi hương nam tính lạ lẫm, nhắc tôi nhớ đến mùi hương hoang dã nào đó...

Chợt một ý nghĩ vụt đến và tôi nhanh chóng ngồi dậy, vươn vai và ngón tay tôi chạm vào một sợi dây mỏng, tôi giật mạnh nó ra, mặt dây chuyền rơi tự do. Tôi bị mê hoặc ngay lập tức bởi biển ánh sáng xanh lóng lánh bay vòng quanh góc trú ẩn bé xíu này...

Tôi hoảng sợ ngồi bật dậy, nhớ về bàn tay thô cứng tối qua. Mình đã bị hiếp ư? Tôi động đậy chân và co giãn người một cách thận trọng, phát hiện vết thương ở chân không còn cứng hay đau nhức nữa, cùng lúc bị sốc và mắc cỡ khi phát hiện mình đã lột gần hết trừ đồ lót, áo corset đã bị cởi ra, tôi chỉ còn mặc độc nhất cái áo lót cotton mỏng và cái quần ôm. Tôi vừa buột miệng rít lên thì có tiếng thét phát ra từ bên ngoài, to đến nỗi, tôi thề là nó đã làm bức tường rung chuyển.

"TA ĐÃ RA LỆNH KHÔNG ĐƯỢC SỬ DỤNG ĐẠI BÁC RỒI CƠ MÀ!!" Một tiếng súng nữa vọng vào và tôi thở dốc khi nhớ về những việc xảy ra tối qua. Tiếng đại bác vang vọng trên bến cảng, gương mặt của Cha tôi khi nhìn thấy tôi bị lôi vào bóng tối, và lời nói từ hai năm trước.

"Tôi sẽ lấy đi những thứ còn lại của em sau..."

Tôi đưa tay chạm môi, kí ức năm xưa lại ùa về. Đôi môi hắn ta mềm, ấm... và rất khiêu gợi.

"Hải tặc"

Lời thì thầm vừa cất lên thì giọng nói bên ngoài cũng vừa gầm lên sau cánh cửa. "MAU ĐƯA HẮN RA CHỖ KHÁC TRƯỚC KHI TA LÀM ĐIỀU GÌ ĐÓ KHIẾN TA PHẢI ÂN HẬN! NHỮNG NGƯỜI CÒN LẠI, TIẾP TỤC LÀM VIỆC!! GIƯƠNG BUỒM CHÍNH, TĂNG HẾT TỐC LỰC NÀO CÁC QUÝ ÔNG, HẾT TÓC LỰC!"

Theo sau mệnh lệnh là một điệu cười man rợ làm tôi lạnh sống lưng, sàn tàu nghiêng ngả từ bên này sang bên kia. Tôi đang ở trên tàu. Một con tàu Hải tặc.

Tôi tự tát mình trong tiềm thức, buông ra những từ chửi thề có chọn lọc của Naddy. Chắc chắn là mày đang ở trên một con tàu đẫm máu! Giọng nói trong đầu tôi gào thét. Mày đã bị hải tặc bắt cóc!

Tôi hít một hơi thật sâu, cố trấn an bản thân trong vô vọng.

"Được rồi," Tôi nhẹ nhàng nói với chính mình, cố làm chủ đôi tay đang run rẩy. "Nghĩ đi Circe, nghĩ cách đi. Lập kế hoạch đi. Trước tiên, quần áo của mày đâu?"

Thận trọng, tôi kéo tấm màn che giường qua một bên, thấp thỏm chờ đợi một tên canh cửa lực lưỡng cơ bắp, răng nanh nhọn hoắc, tai đeo nhiều khuyên và có khả năng khuyên mũi nữa, à khoan, chắc chắn phải có khuyên mũi, ngồi canh ở phía bên kia tấm màn.

Không có ai cả.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng tìm thấy quần áo của mình, chúng vắt trên cái ghế xoay bằng gỗ cách giường khoảng 1, 2 mét, còn đôi giày thì được xếp ngay ngắn ngay bên dưới. Nhìn thấy cái corset của tôi nằm ngay trên cái váy, tôi thở dốc. Tờ giấy Cha đã đưa cho tôi! Tôi nhét nó ở trong vạt áo trên và nếu cái áo corset đang nằm đó...

Tôi mò mẫm khắp người, hoảng loạn tột độ, và rồi, tạ ơn Chúa, ngón tay tôi chạm vào thứ gì đó nhỏ và vuông kẹp ở giữa cái áo lót và được đóng thùng vào quần ôm.

Chỉnh trang lại quần áo của mình, tôi lấy ra chiếc phong bì nhỏ màu xanh, giờ đã nhàu nát, và nhìn xung quanh. Tôi nên để nó ở đâu bây giờ? Tôi chẳng có cái túi nào cả! Tôi nhìn quanh phòng, quan sát các cửa sổ tròn nhỏ và giá sách lớn bằng gỗ được dựng dựa vào tường. Một chiếc bàn chữ nhật lớn được đặt ở hốc tường, trông khá lộn xộn với những thứ nhìn giống như bản đồ, atlas, và một cái kính viễn vọng khổng lồ. Đống tách và đĩa càng làm cho mớ hỗn độn thêm phần đổ nát. Không biết cái đống gớm ghiếc này đã ở đây bao lâu rồi. Đúng là một khung cảnh đầy ấn tượng.

Đột nhiên cánh cửa mở tung, dập mạnh vào tường, bật lại rồi đóng sầm. Nhanh như cắt, tôi kéo mạnh tấm màn, ​​nhanh chóng đẩy phong bì lại vị trí cũ của nó, xếp gọn trong đai thắt lưng của mình, khi cánh cửa lại mở toang một lần nữa.

"HOBBS!!"

Tôi ép mình vào tường, ước gì có một lối nào đó để chạy. Tiếng gió rít lên qua cabin khi cánh cửa mở ra, xoáy liệng các vật liệu mỏng xô vào giường. Tôi rùng mình và kéo chăn phủ kín mình khi tiếng bước chân vang lên và giọng nói của người thứ hai gia nhập cùng người đầu tiên.

"Có chiện gì sao thưa Thiền trưởng?"

"TẠI SAO LẠI CÓ MỘT BỘ ĐẦM TRONG PHÒNG CỦA TA?"

Giọng nói thứ hai ra vẻ kể cả: "Bones, sao chúng ta không ngồi xuống đi, để tui sai đầu bếp pha cho Ngài một tách trà thiệt ngon nha-

"TA KHÔNG CẦN TRÀ, HOBBS! TA CẦN NGƯƠI GIẢI THÍCH LÍ DO TẠI SAO LẠI CÓ BỘ ĐẦM TRÊN GHẾ CỦA TA!"

Tiếng thở dài nặng nề trút ra. "Thiền trưởng, nó là của cô gái tối hôm qua đó, Ngài nhớ hông? Tui đem cô ấy đến theo ý Ngài đó."

Giọng nói lại trầm ngâm. "Một cô gái?"

"Ầy Thiền trưởng, cô gái mà Ngài muốn đem tới đêm qua đó, cô ta đã ngủ trên giường Ngài cả ngày luôn-

Bầu không khí ngay lập tức thay đổi. "CÓ MỘT TÙ NHÂN TRÊN GIƯỜNG CỦA TA? AI CHO PHÉP CÁC NGƯƠI LÀM THẾ? TẠI SAO KHÔNG NÉM TÙ NHÂN VÀO KHOANG GIAM GIỮ ĐẾN KHI RỤC XƯƠNG!! CÒN NỮA, NGƯƠI NGHĨ GÌ MÀ LẠI ĐƯA TÙ NHÂN LÊN KHOANG THUYỀN TRƯỞNG HẢ? TOÀN LŨ YẾU ĐUỐI, NGƯƠI NGHE CHỨ? YẾU ĐUỐI!!" Có thứ gì đó rơi xuống tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, làm rung rinh chiếc giường. Những âm thanh đập vào cửa kính khiến tôi phải đưa tay bụm miệng mình, cố gắng kìm lại tiếng rít do quá kinh hoàng, tôi luồn lách xuống dưới tấm chăn, mắt thì nhìn trộm qua đỉnh đầu. Không thể nén nổi sự tò mò, tôi tiến lại gần nhất có thể để tấm màn che qua mà không cần phải chạm vào nó, và cẩn thận kéo qua một bên.Một kệ sách đã đổ xuống trên sàn, những cuốn sách nằm ngổn ngang khắp nơi, gợi nhắc tôi đến những con thú đã chết, nội tạng của chúng lăn lóc trên mặt đất để cho đám quạ bay đến kiếm ăn.

Một thân hình cao và đen đứng ở giữa căn phòng, tay hắn nắm chặt lại thành hai nắm đấm, mặt hắn bị che khuất bởi bóng tối. Hắn mặc chiếc áo choàng dài hay đung đưa mỗi khi hắn di chuyển và khi tôi đang chứng kiến cảnh tượng hãi hùng, hắn chộp lấy một chiếc ly từ đống hỗn độn trên bàn và ném thẳng vào tường, nhìn nó vỡ tan ra từng mảnh.

"TAO SẼ BẮT MÀY PHẢI TRẢ GIÁ! MÀY BIẾT TAO LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO CHỨ? "

Đột nhiên một vài người khác tiến vào trong phòng, như thể đã được cảnh báo trước bởi một dấu hiệu vô hình, chạy nhanh tới chỗ người đàn ông ở giữa. Thật nhanh chóng, tên thấp bé hơn xuất hiện, hét lên ra lệnh và tôi nhận ra hắn chính là giọng nói thứ hai.

"Các cậu đã được tập dợt ồi đó, giữ cậu ta lại, giữ lại."

Những tên lực lưỡng vây quanh con thú điên dại, kẹp cánh tay của hắn lại ngay khi hắn có ý định tấn công tên lùn. Chúng ấn hắn vào chiếc ghế, tiếng ré thoát ra khỏi cuống họng của hắn khi hắn cố chống cự lại đám người kia. Có thứ gì đó lóe sáng trên cổ hắn nhưng trời quá tối tôi không thể nhìn rõ được, nhưng đó chắc chắn không phải là thứ người bình thường có thể đeo.

"BỎ BÀN TAY DƠ BẨN CỦA CÁC NGƯƠI RA KHỎI NGƯỜI TAO! TẤT CẢ CHÚNG MÀY, TAO SẼ CHO CHÚNG MÀY MỘT BÀI HỌC, TAO SẼ CHO CHÚNG MÀY BIẾT-

"BONES!! BONES!! NHÌN TUI NÈ!" Tên lùn gầm lên, xóc mạnh đầu của con thú đang lần nữa rú hét. Hắn cúi gần xuống, không hề đế ý tới hàm răng sắc nhọn chỉ cách mặt vài inch.

"Bình tĩnh đi, Bones. Cậu hông phải là cha cậu, cậu hông phải Zeus, cậu hông phải là cha của cậu." Ông ta tiếp tục câu nói ấy một vài lần và cuối cùng, dáng người trên chiếc ghế không động đậy nữa, đầu hắn cúi về trước, hơi thở của hắn rất to và đều đặn.

Tôi gần như có thể nghe thấy từng người một thở phào nhẹ nhõm và một khoảng lặng trước khi người đàn ông thấp bé nói.

"Được ồi, trở lại làm việc đi, các cậu hông muốn bị nhìn thấy đang nhàn rỗi khi cậu ta thức dậy đâu. Tin tui đi. Dodger, đi và sắp xếp hàng trong kho đi, ta nghĩ chúng ta gần hết thuốc súng và đạn đại bác ồi đó, Tyrone, cầm lấy bánh lái và hướng thẳng tới cảng Hải tặc gần nhất. Với số lượng cậu ta đã ném đi gần đây, chúng ta đang thiếu dần các thủy thủ." Ông ta nói, giật đầu lại về phía người đang ngủ trên ghế.

"Chúng ta phải tìm kiếm sự cả tin để dễ dàng xử lý chúng."

Người đàn ông được gọi là Tyreon, cười thầm. "Ay-ya Hobbs, nghĩ kỹ thì, chúng ta sắp hết rượu rồi."

Người đàn ông thấp bé cười. "Tui hông thấy ngạc nhiên chút nào" Ông nói một cách buồn bã, đưa tay lướt qua tóc trong khi Tyreon và những người đàn ông còn lại trong ca bin đi ra khỏi phòng. Tôi nghe một giọng trầm ra lệnh và con thuyền lung lay một chút vì nó đã thay đổi hướng.

Trong phòng im lặng hẳn và tôi đã cẩn thận thả tấm màn xuống khi một giọng nói cất lên.

"Ta biết cháu đã thức dậy, cô bạn bé bỏng của ta à."

Tôi vừa trốn dưới chăn vừa thở hổn hển. Đó không phải là lựa chọn thông minh nhất, tôi biết.

Có tiếng cười khúc khích và tôi nghe tiếng bước chân lại gần giường của tôi kèm theo một âm thanh nghe như một xác chết bị kéo lê trên mộ. Tôi rúc trong chăn của mình, run rẩy trong sợ hãi. Kết thúc rồi. Ông ta sẽ cột tôi vào thứ gì đó nặng, chẳng hạn như đạn đại bác, để kéo tôi xuống, và sau đó ném tôi xuống biển. Nước mắt trào khóe mi. Mọi việc diễn ra quá nhanh! Tôi đã làm gì mà phải chịu điều này chứ? Được rồi, đúng là tôi đã không đối xử tốt với các em cùng cha khác mẹ, nhưng chúng cũng đâu có đối tốt với tôi, và nhìn chúng cứ ngày càng đông hơn, tôi nhận ra rằng chúng tôi cũng giống nhau thôi!

"Cháu cứ việc trốn ở trỏng tới khi nào chán thì thôi, ta vẫn sẽ ngồi đây."

Lấy hết can đảm, tôi cẩn thận thò đầu ra khỏi chăn, mặt đối mặt với một gương mặt xám kinh khủng với những quầng thâm ở mắt và một nụ cười cong liếc mắt, đang rộng dần, để lộ một vài cái răng đen và một cái răng vàng, lấp lánh ở phía sau.

Tôi la lớn. Lớn hết mức có thể. Một phần trong tôi nhận thấy rằng tôi không hề bị kích động vì con quái vật trước mặt, thực tế, ông ta chỉ có vẻ khá khó chịu. Phần còn lại trong tôi lại cảm thấy thích cái việc tiếp tục la hét, đó chính xác là những gì tôi đã làm cho đến khi một bàn tay dày thịt bịt mồm tôi lại. Nó có mùi thật kinh tởm.

Gương mặt đó lại lờ mờ phía trước, trông quen thuộc và khá bực mình. "Cháu im miệng một chút đi được hông? Cháu sẽ đánh thức Thiền trưởng mất, tin ta đi," Ông ta nói, chỉ chỉ một ngón tay vào tôi. "Đó không phải là điều cháu hay ta muốn lúc này đâu."

Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta trong giây lát, đôi mắt của tôi mở to ra. Và sau đó, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi cắn vào ngón tay của ông ta. Thật mạnh.

"AAARRGH!! NHÓC CON-

Mùi vị giống như sắt của máu tự động chảy vào miệng tôi và tôi nhả ra, kéo nắm tay ra sau, ngón cái kẹp ở phía ngoài, hệt như cái cách mà Nancy đã chỉ tôi, và... bật về phía trước.

Nắm tay tôi xiết chặt, bay thẳng vào ngay giữa bản mặt ông ta và tôi ré lên khi cơn đau nhói truyền tới bàn tay và máu phun ra từ mũi hắn, khiến hắn ngã ngửa, tay ôm lấy mặt.

Gã đàn ông lại thét lên lần nữa, nhưng lần này nghe giống như tiếng gầm của một con quái thú hơn. Chớp lấy cơ hội, tôi lẻn ra khỏi giường và chạy, chạy để cứu lấy mạng sống của chính mình.

Những ngón tay của tôi bấu vào nắm cửa, xoay xoay nó trong vô vọng. Nó đã bị khóa, "CỨU VỚI" Tôi gào lên, "Ai đó làm ơn cứu tôi với!" Tôi quay người lại, đầu óc tôi như đông cứng lại khi thấy tên thấp bé đứng dậy, gầm rú giữ chặt mũi và đẩy nó lại chỗ cũ. Hắn hướng tới bức tường tôi đang nép vào, từ từ tiến lại gần tôi, miệng cười ngoác ra tới tận mang tai, trông còn đáng sợ hơn dòng máu rỉ xuống áo từ trên mũi khi nãy. Mắt tôi lia qua khắp phòng để tìm bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí, nhận thấy rằng chiếc ghế từng dùng để giữ tên điên giờ đang trống không.

Tôi lướt qua một ống trụ cao và nhỏ hình như được dùng để đựng kiếm, ở ngay bên trái cánh cửa. Một phần nhỏ bé không hề sợ hãi trong bộ não của tôi phá lên cười. Thật tiện làm sao.

"Hoy nà cô bé đáng yêu," tên đàn ông ngâm nga, dần tiến lại gần. "Hổng có ai muốn làm hại cháu đâu nà, cháu chỉ cần-

Chỉ trong chớp mắt tôi đã xoay người lại, bắt lấy một cán tay cầm trong ống trụ và kéo ra một thanh kiếm. Lưỡi kiếm bạc lóe sáng dưới tia sánh mỏng manh của mặt trăng từ đâu xuất hiện, tay tôi run run khi chỉ mũi dao về phía gã đàn ông đang đứng trước mặt tôi.

Trước khi tôi kịp mở miệng, lưỡi kiếm của tôi đột nhiên đã kề cổ và tôi trông thấy một bàn tay vòng qua thắt lưng mình, kéo mạnh thân người tôi tựa vào thứ gì đó cứng cứng. Tôi bắt đầu la hét, nhưng một giọng nói rít vào tai tôi, khiến miệng tôi ngậm lại ngay tức khắc.

"Hoặc là ngậm miệng lại, hoặc là tôi sẽ giết em, đầu tôi đang rất đau và bây giờ KHÔNG phải là lúc để đâm chọt nó đâu." Tôi nuốt nước miếng, tay tôi run lên khi thấy khó mà đẩy thanh kiếm ra xa cổ họng. "Chà, chà, chà. Lúc nào cô em cũng nóng nảy nhỉ, không phải em rất xinh đẹp sao.." Giọng nói đầy khêu gợi cù nhột bên tai tôi, khiến tôi lạnh cả sống lưng, khoảng cách quá gần làm tôi không thể thở nổi, và điều tôi chợt nhận ra như một cú đấm thẳng vào bụng tôi.

"Ngươi là tên hải tặc đó, phải không?" Tôi thầm thì. "Cái tên đến tìm tôi? Cái tên mà-

"Hôn em?" Giọng nói đáp lời, bất chợt trở nên mềm mại và quen thuộc hơn. "Không phải tôi đã nói rằng tôi sẽ quay lại và lấy những thứ còn lại của em sau sao? Em nghĩ rằng tôi sẽ quên được hương vị đó ư?"

Đôi mắt tôi lườm thẳng về phía trước, nhớ ra rằng tên lùn vẫn đang đứng nhìn chúng tôi. "Tôi không ngờ là anh vẫn nhớ." Tôi nhỏ giọng thầm thì, sợ rằng sẽ có những khoảng ngập ngừng trong giọng nói của mình. Thanh kiếm đặt trên cuống họng tôi rớt xuống ngay khi tên lùn bước qua ánh trăng, cuối cùng tôi cũng thấy được khuôn mặt ông ta. Tôi há hốc mồm vì kinh ngạc.

"Ông Hobbson?"

Khuôn mặt hắn trở nên buồn bã. "Aye, đó là tên riêng của tui thưa Quý cô Circe. Nhưng ở đây người ta chỉ gọi tui là Hobbs thôi."

"Nhưng," Tôi lắp bắp, "ông đã ở buổi khiêu vũ, và trông ông thật bình thường, và ông đã mặc..." Tôi ngó xuống bộ quần áo rách rưới của hắn ta, trông giống nó như chưa được giặt cả tháng rồi vậy. Ông ta nở nụ cười ảo não. "Cha cô đã cho tui mượn bộ đồ khỉ khô đó. Phải nói rằng nó là thứ khó chịu nhất."

Tôi ấn tay trước trán trong sự bối rối, có gắng để hiểu từng từ ông ta nói. "Cha tôi? Nhưng có thể nào... và tại sao ông lại ở đây?"

Tôi ngập ngừng đảo mắt xung quanh, nhìn sâu vào đôi mắt đang ẩn trong bóng tối. Một bên con ngươi màu xám bạc còn bên kia có màu vàng lửa. Tôi tiến lại gần hơn, khuôn mặt của một vị thần dần lộ ra. Xương gò má cao đầy vẻ quí tộc, môi dày hơi trề ra, và mí mắt dày đệm dưới hàng mi đen mướt quét qua cặp má khi hắn chớp mắt một, rồi hai cái.

"Colby?"

Hắn nở nụ cười quỷ quyệt, và mở miệng ra chuẩn bị nói điều gì đó, nhưng trước khi hắn có thể, cánh cửa mở sầm một lần nữa và một người khác bước vào phòng, đứng sững như trời trồng khi trông thấy đám người tụ lại, trước khi anh ta chạy tới chỗ tôi, giữ lấy khuôn mặt của tôi trong đôi bàn tay ấm áp của mình.

"Circe em ổn chứ? Anh ta có làm em bị thương không? Anh có làm gì cô ấy không đấy?" Anh ta quay người, lườm chằm chặp người đàn ông đứng trước mặt tôi. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm anh ta, bối rối ngó qua ngó lại hai người đàn ông trông hoàn toàn giống nhau. Người có đôi mắt hai màu lên tiếng, quan sát tôi như thể đang xem xét phản ứng của tôi. Hắn ta chỉ về phía người đang ôm ghì lấy vai tôi.

"Tên đó là em trai ta, Colbalt, hay còn gọi là Colby, như em đã gọi nó." Hắn ta cười mỉa mai, nụ cười của hắn mở rộng đến nỗi hắn trông như đang muốn cho tôi xem toàn bộ hàm răng của hắn.

"Tên ta, thưa Quý cô xinh đẹp," hắn dừng lại và nhìn tôi, khuôn mặt hắn bỗng tối sầm lại, "Tên ta là Obsidian Bones."

Mắt tôi trợn tròn, và lần thứ hai chỉ trong một ngày, tôi ngất xỉu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện