Lạc Ân lúc này đã không còn thờ ơ như 3 vòng đầu nữa. Ừm là bởi vì nàng tương đối lo lắng, nàng chỉ mới học y gần đây mà thôi, phần thắng chưa thể nắm chắc được. Nhưng mà nhận ra ánh mắt của ai kia, nàng lại một lần nữa quyết tâm hừng hực: PHẢI THẮNG!!

Thời gian từng chút một trôi qua, lần này là chế thuốc giúp người bị thương trong nháy mắt hồi phục sức lực để tiếp tục chiến đấu.

Các thí sinh khác đã lần lượt xong cả rồi, Lạc Ân vẫn còn đang chuyên tâm không ngừng thao tác. Môt chút cái này, một chút cái kia, thêm xíu cái nọ,…

Khi nhang cháy hết, người hô ngừng, cuối cùng Lạc Ân cũng pha chế thuốc xong. Khẽ thở phào nhẹ nhõm, thắng được không nhỉ? Các vị thần y thầm lắc đầu, thật tiếc, thật tiếc cho một thân tài hoa này a\~ Đúng là không ai trên đời này hoàn hảo cả mà.

Nhưng mà sau đó, mọi người đều cùng thấy mặt mình đau rát. Nàng thế nhưng thắng, thuốc của nàng vậy mà hiệu quả cực cao.

Đợi đến khi tất cả mọi người hoàn hồn. Thứ họ nhìn thấy ấy vậy mà là cảnh Vương tiền nhiệm đang đặt một nụ hôn lên trán của Vương tân nhiệm.

Mọi người: Ngốc

Lạc Ân: Ngốc

Rất nhanh hắn đã rời khỏi vầng trán của nàng. Trên trán bây giờ chính lf một đóa hoa hồng nở rộ. Yêu mỹ, thanh thuần, lãnh ngạo, nàng trở thành mỹ nhân đẹp nhất Phượng Nghịch Dạ Nguyệt, thậm chí là cả đại lục Vũ Hoa này cũng không ai có thể khiến người khác tuyệt diễm như vậy nữa.

Lạc Ân hồi thần: “Tại sao lại phải hôn ? Sao người không có ấn ký  trên trán?”

Nhìn ngắm người trước mặt đến ngẩn người. Ngay lúc này Mạc Phong chỉ muốn đem nàng giấu đi, chỉ hắn mới được thấy dáng vẻ mặt này của nàng. Nhưng rồi lại cười khổ, hắn chỉ là sư phụ a.

“Ấn ký của ta là ở cổ tay. Mỗi người sẽ có ấn ký ở chỗ khác nhau. Năm nay mới ra điều lệ mới là phải dùng cách hôn này mới trao ra ấn ký thuần túy nhất được.”



Mọi người không đành lòng nhìn thẳng nam nhân trợn mắt nói dối. Đã vậy còn lí lẽ vô cùng hùng hồn nữa chứ.

Ha! Ha! Ha! Xem như bọn hắn được chính mắt chứng kiến dáng vẻ đặc biệt này của y đi, đáng để lưu danh sử sách nha.

Lạc Ân dọn vào Vương điện. Muốn sư phụ nàng cùng ở lại với nàng, còn định báo với sư thúc, gọi hắn đến đây sống. Nhưng mà lời còn chưa kịp nói ra, Cố Mạc Phong dường như có chuyện gì rất quan trọng, lập tức biến mất. Lần này còn may hắn để lại lời nhắn: “Đợi ta.”

Không thì thật sự nàng sẽ điên lên giống mười năm trước.

Nàng giống như những Vương trước, ở trong Vương điện hưởng đặc ân chỉ Vương mới có. Ngày nào cũng trầm mình trong phép thuật, không thì luyện kiếm. Thỉnh thoảng thì vào thư phòng, chôn mình trong đống sách hiếm lạ.

Cứ thế trôi qua ba tháng, nàng ngốc ở Vương điện đã ba tháng. Vậy mà hắn vẫn chưa trở lại.

Hôm nay là ngày rằm. Trăng rất tròn và sáng. Thiếu nữ kinh tài tuyệt diễm một thân hắc y huyền bí, một mình ngồi trên nóc Vương điện uống rượu.

Nhấm nháp vị rượu đắng chát, nàng một bên chửi thầm sư phụ bát đảng, một bên không nhịn được đau lòng.

Quả thực loại yêu đơn phương này không thoải mái chút nào. Tại sao hắn bây giờ vẫn chưa về? Hay là hắn không về nữa?

Trong nháy mắt nàng lại nhớ đến mình của mười năm trước.

Một mình ngồi trên nền tuyết lạnh băng.

Ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phương xa.

Tuyết rơi ngày càng dày đặc, tay chân nàng lạnh cóng.

Tuyết rơi năm ngày, nàng ngồi ở đó năm ngày.



Rồi ánh mắt mong đợi của nàng dần dần chết lặng.

Tâm nàng cũng lạnh.

Lạc Ân tự cười chính mình. Nàng đúng thật là không có tiền đồ.

Sư phụ hắn không về cũng được. Nhưng nhất định phải bình an…

Nàng nhắm mắt, khẽ ngâm nga một giai điệu nào đó, rồi dần dần chìm vào cơn mê mang.

Ngày 15/08/XXXX

Tại Lạc gia, mọi người cuối cùng cũng cùng nhau nở nụ cười. Sau một ngày một đêm phu nhân của bọn họ lâm bồn. Cuối cùng đứa bé cũng chào đời. Thế nhưng không có tiếng khóc. Nếu không vì vẫn còn hơi thở, họ suýt nữa cho rằng đứa bé không còn.

Lạc Ân vừa mở mắt ra sau cơn mê man. Bỗng nhận thấy mọi thứ xung quanh thật lạ lẫm. Những người xung quanh cũng lạ lẫm. Y phục họ mặc trên người càng làm nàng hốt hoảng.

Khẽ cựa quậy người. Bây giờ nàng mới chú ý, mình đang bị một người đàn ông ôm trên tay, đã thế còn hôn lên má nàng một cái, dịu dàng lên tiếng:

“Bảo bối của chúng ta thật dễ thương \~\~”

Không kịp để nàng hồi phục tinh thần. Nàng đã một lần nữa rơi vào một vòng tay khác, lần này ấm áp, mềm mại hơn. Người phụ nữ nhìn nàng âu yếm rồi cũng hôn lên cái má bánh bao còn lại một cái:

“Ân Ân đúng thật là xinh đẹp mà \~\~”

Lạc Ân: ???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện