CHƯƠNG 10: CĂN BỆNH KHÔNG THỂ TRỊ ĐƯỢC
Trần Mặc hơi bình tĩnh trở lại quăng cái cảm xúc ức chế mà Hạ Hầu Giác gây ra cho nàng ra sau đầu, tuy rằng nàng rất căm tức khí thế của tên chết tiệt này nhưng thầy thuốc như cha mẹ, Trần Mặc không muốn cảm xúc cá nhân ảnh hưởng tới bệnh nhân.
Liễu Thừa Phong bất đắc dĩ liếc Hạ Hầu Giác một cái, sau đó mới ngoan ngoãn nằm xuống cho Trần Mặc bắt mạch.
Thời gian gần đây Trần Mặc có biến hóa rất lớn, vì được thôn dân chu cấp nào là thịt gà bò, vịt, rau dưa trái cây đầy đủ nên khuôn mặt vàng như nến gầy guộc trước kia đã biến thành khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc, lông mi mỏng manh nay đã dày như một cái quạt nhỏ, ngay cả đôi môi vốn tái nhợt cũng hồng hào không ít, bây giờ Trần Mặc rất có phong thái của một tiểu mĩ nhân, nhưng vì nàng chỉ mới mười ba tuổi, vóc dáng chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa gần đây được nuôi rất kĩ nên có chút mập mạp giống trẻ con, thời điểm cái tay nhỏ nhắn có chút phì nộm đặt lên cổ tay của Liễu Thừa Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì nghiêm nghị khiến Liễu Thừa Phong cũng không biết phản ứng thế nào, hắn cảm thấy vẻ mặt không biến sắc của nha đầu trước mắt hắn có chút đáng yêu.
Thật ra Trần Mặc cũng không muốn cái mặt của mình giống như bị liệt cơ mặt thế đâu, chỉ là từ nhỏ tới lớn nàng ở với ông ngoại, mà ông nàng lại là một người kiệm lời cho nên theo thời gian biểu tình trên mặt nàng cũng càng lúc càng ít, hơn nữa đối với một người cuồng y học như nàng thì cả ngày chỉ tiếp xúc với cái xác lạnh ngắt không có biểu tình thì làm sao nàng có thể biểu hiện cảm xúc gì trên mặt được chứ.
Sau khi xem mạch xong Trần Mặc cũng khó nén một tiếng thở dài, mặc dù rất khó chịu với hành vi của Hạ Hầu Giác nhưng một quân tử như ngọc thế này mà bị... aiz, đáng tiếc, đáng tiếc.
"Bệnh này ta không thể trị được" tiếng nói của Trần Mặc vừa dứt, Liễu Thừa Phong còn chưa có phản ứng gì, chỉ là sắc mặt của hắn ảm đạm hơn một chút giống như đã sớm biết kết quả sẽ như thế, nhưng Hạ Hầu Giác lại không bình tĩnh được như vậy, ánh mắt của hắn cực kì sắc bén bắn về phía Trần Mặc như thể một giây nữa hắn sẽ phanh thây nàng thành trăm mảnh vậy.
Trần Mặc cũng không thèm để ý tới ánh mắt giết người của Hạ Hầu Giác, chỉ nghiêm túc nói với Liễu Thừa Phong, "Bệnh của ngươi là bệnh bẩm sinh, thể chất từ khi sinh ra đã rất kém, vấn đề chính là nằm ở tim của ngươi, với trình độ y học hiện nay thì muốn trị tận gốc là chuyện không tưởng" mạch tượng của Liễu Thừa Phong cực kì loạn, có khi chậm tới mức gần như không thể cảm nhận được, sắc mặt thì nhợt nhạt, có chút xanh xao gầy yếu, hẳn là hắn bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng nhìn thể trạng hiện tại của hắn thì bệnh cũng không nặng lắm, nếu hắn ở thế kỉ 21 không chừng phẫu thuật là có thể trị khỏi, nhưng đối với ở đây thì chuyện đó còn khó hơn lên trời.
Tuy kết quả mà Trần Mặc nói ra chẳng khác nào tuyên án tử hình cho Liễu Thừa Phong nhưng Hạ Hầu Giác lại dừng phát hỏa, hắn nhìn thẳng vào Trần Mặc.
Lúc bọn họ đi ngang qua Mã Liên trấn thì Liễu Thừa Phong đột nhiên phát bệnh, Hạ Hầu Giác đi tìm tất cả các đại phu trong trấn thì ai cũng nói không thể trị được, ngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng không thể nói được, bọn họ chỉ nói qua loa cho xong chuyện. Lúc bọn họ nghe phong phanh rằng ở Triệu gia thôn có một người gọi là mặt lạnh thần y, y thuật vô song nhưng tính tình quái dị, không thích người lạ thì Hạ Hầu Giác cấp tốc vì bạn đi cầu y, vì sợ Trần Mặc y thuật cao minh nên làm cao không chịu tới nên hắn mới trực tiếp vác về.
Thật ra khi Hạ Hầu Giác đến tìm Trần Mặc thì hắn cũng không tin một cô gái mười ba mười bốn tuổi có thể có y thuật cao minh gì, nhưng bệnh của Liễu Thừa Phong thật sự rất nặng cho nên hắn mới thử một phen, không ngờ nha đầu này chuẩn đoán không khác một vị thần y nhiều năm trước chuẩn trị cho Liễu Thừa Phong chút nào, tuy rằng không thể trị tận gốc nhưng tại một nơi hẻo lánh thế này lại tìm ra một người có bản lĩnh như thế không phải rất tốt sao.
Hạ Hầu Giác cảm thấy nếu Trần Mặc đã nhìn ra được nguyên nhân phát bệnh của Liễu Thừa Phong vậy hẳn cũng có biện pháp chữa trị, ít nhất chắc nàng cũng biết biện pháp làm giảm bớt bệnh tình, nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ lời ra tới miệng thì khác hoàn toàn, "Ngươi cũng chỉ giỏi nói mà thôi, không lẽ bản lĩnh của ngươi cũng chỉ tới đó? Xem ra là gan của ngươi vẫn to hơn cái đầu!"
Liễu Thừa Phong kinh ngạc nhìn về phía Hạ Hầu Giác, A Giác luôn lạnh lùng với người ngoài, sao hôm nay lại giống như quen thân với tiểu nha đầu này lắm vậy, hắn tự biết bệnh của mình không thể cứu được, không nên cưỡng cầu, "Cô nương, ta tự biết bệnh tình của mình, cô nương không cần phải phiền não, cũng đừng để ý những lời vừa rồi của A Giác."
Lúc này Trần Mặc đã sớm nhập vào thế giới riêng của chính mình, trong lòng nghĩ thật kĩ xem tây y có cách nào trị tận gốc hay ngăn cản bệnh tình phát tác không, từng quyển tạp chí y học, sách thuốc đảo qua trong đầu nàng, đối với lời nói của Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác nàng hoàn toàn không nghe được.
Nhưng bộ dạng như thế lọt vào mắt hai người kia lại biến thành ý khác, hai mắt nàng sáng ngời nhìn chằm chằm Liễu Thừa Phong, khuôn mặt không thay đổi cứ ngơ ngác thế nào ấy khiến Liễu Thừa Phong không nhịn được mà đỏ mặt, có chút ngượng ngùng quay đầu đi.
Hạ Hầu Giác thì lập tức nhận định nàng là một nữ nhân nông cạn, chỉ biết chú trọng vẻ ngoài của người khác, một chút hảo ý mới vừa sinh ra trong lòng hắn cũng bị diệt sạch, đang muôn quát nàng ta thì đột nhiên nàng đứng dậy, đi tới đi lui hai vòng, sau đó ngồi xuống trước giường.
"Bệnh của ngươi tuy ta không có cách nào trị tận gốc nhưng vẫn có biện pháp để ngươi giảm thiểu tối đa số lần phát bệnh" Trần Mặc bình tĩnh lạnh nhạt nói, nhưng vào tới tai của Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác lại là một chuyện vui mừng khôn xiết, ngay cả lão thân y năm xưa cũng nói Liễu Thừa Phong không sống qua hai mươi hai tuổi, thế mà nha đầu này lại có thể tìm ra cách để không phát bệnh! Cho dù Liễu Thừa Phong có lạnh nhạt hơn nữa, trấn định hơn nữa thì trong mắt hắn cũng không trách khỏi vui mừng, ngập tràn hi vọng, mà Trần Mặc xưa nay lạnh nhạt đối mặt với một Liễu Thừa Phong như thế thì giọng điệu nói chuyện của nàng không tự giác mà nhu xuống, "Muốn không phát bệnh thì ngươi phải luôn giữ cho tâm trạng vui sướng, không thể thay đổi cảm xúc quá nhanh, cuộc sống hằng ngày phải theo quy luật tuần tự, một ngày ba bửa phải đúng giờ, một lát nữa ta sẽ viết những thức ăn ngươi nên ăn mỗi ngày. Tuy rằng không thể vận động quá kịch liệt nhưng ta sẽ dạy ngươi một vài động tác nhẹ nhàng, nếu ngươi kiên trì tập luyện mỗi ngày lại phối hợp với châm cứu thì có lẽ sẽ có tác dụng".
Trần Mặc nói liền một hơi, ánh mắt của Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác càng lúc càng sáng, tuy không biết thức ăn bổ dưỡng và một vài động tác nhẹ nhàng là gì nhưng chuyện luôn giữ cho tâm tình ổn định vui sướng thì giống y như lão thần y nói năm xưa. Nhưng năm đó lão thân y cũng không nói không nên làm cái gì, cũng không có đưa ra phương thức trị liệu. Đến khi nghe được hai chữa châm cứu, ánh mắt hai người nhìn Trần Mặc không khỏi trở nên tôn trọng.
Toàn bộ thiên hạ này y giả biết châm cứu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà loại danh y như thế rất khó có thể diện kiến, nếu không phải là ngự y riêng của hoàng đế thì cũng là thần y ẩn cư núi rừng. Trần Mặc đúng là mang tới cho bọn hắn thật nhiều kinh hỉ.
Hạ Hầu Giác lúc này mới chịu tôn trọng Trần Mặc chút ít, thái độ cũng ôn hòa hơn, "Vậy Trần cô nương, khi nào thì có thể bắt đầu châm cứu?"
Trần Mặc đối với sự thay đổi 180 độ của Hạ Hầu Giác cũng không nói gì, chỉ cứng nhắc trả lời một câu, "Ngân châm của ta đều ở chỗ nha hoàn mà ngươi đanh bắt giữ rồi!"
Hạ Hầu Giác nghẹn lời.
Trần Mặc hơi bình tĩnh trở lại quăng cái cảm xúc ức chế mà Hạ Hầu Giác gây ra cho nàng ra sau đầu, tuy rằng nàng rất căm tức khí thế của tên chết tiệt này nhưng thầy thuốc như cha mẹ, Trần Mặc không muốn cảm xúc cá nhân ảnh hưởng tới bệnh nhân.
Liễu Thừa Phong bất đắc dĩ liếc Hạ Hầu Giác một cái, sau đó mới ngoan ngoãn nằm xuống cho Trần Mặc bắt mạch.
Thời gian gần đây Trần Mặc có biến hóa rất lớn, vì được thôn dân chu cấp nào là thịt gà bò, vịt, rau dưa trái cây đầy đủ nên khuôn mặt vàng như nến gầy guộc trước kia đã biến thành khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc, lông mi mỏng manh nay đã dày như một cái quạt nhỏ, ngay cả đôi môi vốn tái nhợt cũng hồng hào không ít, bây giờ Trần Mặc rất có phong thái của một tiểu mĩ nhân, nhưng vì nàng chỉ mới mười ba tuổi, vóc dáng chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa gần đây được nuôi rất kĩ nên có chút mập mạp giống trẻ con, thời điểm cái tay nhỏ nhắn có chút phì nộm đặt lên cổ tay của Liễu Thừa Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì nghiêm nghị khiến Liễu Thừa Phong cũng không biết phản ứng thế nào, hắn cảm thấy vẻ mặt không biến sắc của nha đầu trước mắt hắn có chút đáng yêu.
Thật ra Trần Mặc cũng không muốn cái mặt của mình giống như bị liệt cơ mặt thế đâu, chỉ là từ nhỏ tới lớn nàng ở với ông ngoại, mà ông nàng lại là một người kiệm lời cho nên theo thời gian biểu tình trên mặt nàng cũng càng lúc càng ít, hơn nữa đối với một người cuồng y học như nàng thì cả ngày chỉ tiếp xúc với cái xác lạnh ngắt không có biểu tình thì làm sao nàng có thể biểu hiện cảm xúc gì trên mặt được chứ.
Sau khi xem mạch xong Trần Mặc cũng khó nén một tiếng thở dài, mặc dù rất khó chịu với hành vi của Hạ Hầu Giác nhưng một quân tử như ngọc thế này mà bị... aiz, đáng tiếc, đáng tiếc.
"Bệnh này ta không thể trị được" tiếng nói của Trần Mặc vừa dứt, Liễu Thừa Phong còn chưa có phản ứng gì, chỉ là sắc mặt của hắn ảm đạm hơn một chút giống như đã sớm biết kết quả sẽ như thế, nhưng Hạ Hầu Giác lại không bình tĩnh được như vậy, ánh mắt của hắn cực kì sắc bén bắn về phía Trần Mặc như thể một giây nữa hắn sẽ phanh thây nàng thành trăm mảnh vậy.
Trần Mặc cũng không thèm để ý tới ánh mắt giết người của Hạ Hầu Giác, chỉ nghiêm túc nói với Liễu Thừa Phong, "Bệnh của ngươi là bệnh bẩm sinh, thể chất từ khi sinh ra đã rất kém, vấn đề chính là nằm ở tim của ngươi, với trình độ y học hiện nay thì muốn trị tận gốc là chuyện không tưởng" mạch tượng của Liễu Thừa Phong cực kì loạn, có khi chậm tới mức gần như không thể cảm nhận được, sắc mặt thì nhợt nhạt, có chút xanh xao gầy yếu, hẳn là hắn bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng nhìn thể trạng hiện tại của hắn thì bệnh cũng không nặng lắm, nếu hắn ở thế kỉ 21 không chừng phẫu thuật là có thể trị khỏi, nhưng đối với ở đây thì chuyện đó còn khó hơn lên trời.
Tuy kết quả mà Trần Mặc nói ra chẳng khác nào tuyên án tử hình cho Liễu Thừa Phong nhưng Hạ Hầu Giác lại dừng phát hỏa, hắn nhìn thẳng vào Trần Mặc.
Lúc bọn họ đi ngang qua Mã Liên trấn thì Liễu Thừa Phong đột nhiên phát bệnh, Hạ Hầu Giác đi tìm tất cả các đại phu trong trấn thì ai cũng nói không thể trị được, ngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng không thể nói được, bọn họ chỉ nói qua loa cho xong chuyện. Lúc bọn họ nghe phong phanh rằng ở Triệu gia thôn có một người gọi là mặt lạnh thần y, y thuật vô song nhưng tính tình quái dị, không thích người lạ thì Hạ Hầu Giác cấp tốc vì bạn đi cầu y, vì sợ Trần Mặc y thuật cao minh nên làm cao không chịu tới nên hắn mới trực tiếp vác về.
Thật ra khi Hạ Hầu Giác đến tìm Trần Mặc thì hắn cũng không tin một cô gái mười ba mười bốn tuổi có thể có y thuật cao minh gì, nhưng bệnh của Liễu Thừa Phong thật sự rất nặng cho nên hắn mới thử một phen, không ngờ nha đầu này chuẩn đoán không khác một vị thần y nhiều năm trước chuẩn trị cho Liễu Thừa Phong chút nào, tuy rằng không thể trị tận gốc nhưng tại một nơi hẻo lánh thế này lại tìm ra một người có bản lĩnh như thế không phải rất tốt sao.
Hạ Hầu Giác cảm thấy nếu Trần Mặc đã nhìn ra được nguyên nhân phát bệnh của Liễu Thừa Phong vậy hẳn cũng có biện pháp chữa trị, ít nhất chắc nàng cũng biết biện pháp làm giảm bớt bệnh tình, nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ lời ra tới miệng thì khác hoàn toàn, "Ngươi cũng chỉ giỏi nói mà thôi, không lẽ bản lĩnh của ngươi cũng chỉ tới đó? Xem ra là gan của ngươi vẫn to hơn cái đầu!"
Liễu Thừa Phong kinh ngạc nhìn về phía Hạ Hầu Giác, A Giác luôn lạnh lùng với người ngoài, sao hôm nay lại giống như quen thân với tiểu nha đầu này lắm vậy, hắn tự biết bệnh của mình không thể cứu được, không nên cưỡng cầu, "Cô nương, ta tự biết bệnh tình của mình, cô nương không cần phải phiền não, cũng đừng để ý những lời vừa rồi của A Giác."
Lúc này Trần Mặc đã sớm nhập vào thế giới riêng của chính mình, trong lòng nghĩ thật kĩ xem tây y có cách nào trị tận gốc hay ngăn cản bệnh tình phát tác không, từng quyển tạp chí y học, sách thuốc đảo qua trong đầu nàng, đối với lời nói của Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác nàng hoàn toàn không nghe được.
Nhưng bộ dạng như thế lọt vào mắt hai người kia lại biến thành ý khác, hai mắt nàng sáng ngời nhìn chằm chằm Liễu Thừa Phong, khuôn mặt không thay đổi cứ ngơ ngác thế nào ấy khiến Liễu Thừa Phong không nhịn được mà đỏ mặt, có chút ngượng ngùng quay đầu đi.
Hạ Hầu Giác thì lập tức nhận định nàng là một nữ nhân nông cạn, chỉ biết chú trọng vẻ ngoài của người khác, một chút hảo ý mới vừa sinh ra trong lòng hắn cũng bị diệt sạch, đang muôn quát nàng ta thì đột nhiên nàng đứng dậy, đi tới đi lui hai vòng, sau đó ngồi xuống trước giường.
"Bệnh của ngươi tuy ta không có cách nào trị tận gốc nhưng vẫn có biện pháp để ngươi giảm thiểu tối đa số lần phát bệnh" Trần Mặc bình tĩnh lạnh nhạt nói, nhưng vào tới tai của Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác lại là một chuyện vui mừng khôn xiết, ngay cả lão thân y năm xưa cũng nói Liễu Thừa Phong không sống qua hai mươi hai tuổi, thế mà nha đầu này lại có thể tìm ra cách để không phát bệnh! Cho dù Liễu Thừa Phong có lạnh nhạt hơn nữa, trấn định hơn nữa thì trong mắt hắn cũng không trách khỏi vui mừng, ngập tràn hi vọng, mà Trần Mặc xưa nay lạnh nhạt đối mặt với một Liễu Thừa Phong như thế thì giọng điệu nói chuyện của nàng không tự giác mà nhu xuống, "Muốn không phát bệnh thì ngươi phải luôn giữ cho tâm trạng vui sướng, không thể thay đổi cảm xúc quá nhanh, cuộc sống hằng ngày phải theo quy luật tuần tự, một ngày ba bửa phải đúng giờ, một lát nữa ta sẽ viết những thức ăn ngươi nên ăn mỗi ngày. Tuy rằng không thể vận động quá kịch liệt nhưng ta sẽ dạy ngươi một vài động tác nhẹ nhàng, nếu ngươi kiên trì tập luyện mỗi ngày lại phối hợp với châm cứu thì có lẽ sẽ có tác dụng".
Trần Mặc nói liền một hơi, ánh mắt của Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác càng lúc càng sáng, tuy không biết thức ăn bổ dưỡng và một vài động tác nhẹ nhàng là gì nhưng chuyện luôn giữ cho tâm tình ổn định vui sướng thì giống y như lão thần y nói năm xưa. Nhưng năm đó lão thân y cũng không nói không nên làm cái gì, cũng không có đưa ra phương thức trị liệu. Đến khi nghe được hai chữa châm cứu, ánh mắt hai người nhìn Trần Mặc không khỏi trở nên tôn trọng.
Toàn bộ thiên hạ này y giả biết châm cứu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà loại danh y như thế rất khó có thể diện kiến, nếu không phải là ngự y riêng của hoàng đế thì cũng là thần y ẩn cư núi rừng. Trần Mặc đúng là mang tới cho bọn hắn thật nhiều kinh hỉ.
Hạ Hầu Giác lúc này mới chịu tôn trọng Trần Mặc chút ít, thái độ cũng ôn hòa hơn, "Vậy Trần cô nương, khi nào thì có thể bắt đầu châm cứu?"
Trần Mặc đối với sự thay đổi 180 độ của Hạ Hầu Giác cũng không nói gì, chỉ cứng nhắc trả lời một câu, "Ngân châm của ta đều ở chỗ nha hoàn mà ngươi đanh bắt giữ rồi!"
Hạ Hầu Giác nghẹn lời.
Danh sách chương