Trần Mặc buông đôi đũa trên tay xuống, thấy chút kì quái nên ngẩng đầu nhìn Xuân Hương, "Vì sao ta phải cứu?"
Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ cho mình là một y giả cứu người, tuy ở Triệu gia thôn nàng đã chữa cho rất nhiều người nhưng trong thâm tâm nàng vẫn coi đó là vì kế mưu sinh mà thôi, còn cái lần cứu đứa bé kia thì chỉ đơn giản là nàng cảm thấy thương hại.
Trân Mặc vốn sinh sống ở thế kỉ 21, nơi mà dân tình đạm bạc, nơi mà mọi người đều thờ phụng chân lý nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ai cũng đều sống vì mình. Trong mắt Trần Mặc mọi người giúp nhau là vì tình cảm, không giúp nhau là lẽ đương nhiên, chính nàng cũng không cần sự giúp đỡ của ai nên tất nhiên không cần ban phát lòng hảo tâm của mình lung tung.
Huống hồ chuyện ở dưới kia không phải chỉ là chuyện ngộ độc thực phẩm đơn giản thôi sao? Tuy Trầm Mặc không biết chi tiết bên trong nhưng nàng lại ngửi được có mùi âm mưu.
Có lẽ người khác sẽ dùng bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mình để che lấp trái tim lạnh lẽo như băng, nhưng Trần Mặc không làm vậy, nàng chỉ dùng một câu nói thực đến mức tàn nhẫn để nêu lên quan điểm của mình.
Xuân Hương bị câu nói của Trần Mặc làm cho giật mình, trước giờ nàng đều nghĩ tuy tiểu thư có lạnh lùng ít nói một chút nhưng trái tim vẫn rất nhiệt tình nhân hậu, tiểu thư đối đãi với những người dân nghèo ngang hàng với mình, đối đãi với một nha hoàn như nàng lại thân thiết như chị em, nhưng sao hôm nay người lại lạnh lùng như thế? "Bởi vì trong lòng Xuân Hương tiểu thư là một người rất rất tốt." Trần Mặc nghiêm túc hỏi thì Xuân Hương cũng trả lời nghiêm túc.
Mắt hạnh của Trần Mặc hếch lên lộ ra chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Trần Mặc lộ ra loại cảm xúc này trước mặt Xuân Hương, nàng không hiểu nổi một người nổi tiếng là pháp y mặt lạnh như nàng lại có một ngày được người khác đối đãi như thế, quan trọng hơn là trong mắt Xuân Hương tràn ngập tín nhiệm và chờ mong nhìn nàng.
Loại ánh mắt này đúng là đủ sức thu phục nhân tâm.
Trần Mặc không hiểu vì sao thời khắc này trong lòng nàng lại chấn động.
"Rầm" một tiếng quăng đôi đũa xuống bàn, "Còn ngây người ra đó làm gì, người chết rồi thì làm sao mà cứu?" nói xong thì đứng dậy đi xuống lầu.
Xuân Hương vui vẻ cười, vội vã đuổi theo, nàng đã nói tiểu thư nhà nàng là người tốt rồi mà!
"Mọi người nhường đường một chút, tiểu thư nhà ta có thể cứu người" cái bàn ở giữa lầu một bị vây chặt như nêm cối, chủ tớ Trần Mặc cơ bản là không thể chen vào trong, Xuân Hương đành phải lớn giọng la lên.
Vừa nghe được có người có thể cứu nam nhân kia thì mọi người đều tự giác né qua hai bên, nhìn về phía nơi phát ra tiếng la kia, nhưng nhìn tới nhìn lui chỉ thấy hai nha đầu chưa tới mười lăm tuổi!
Nhất thời mọi người đều hừ ra tiếng.
Hạ đại phu bất mãn nhìn về phía Trần Mặc và Xuân Hương đang bước tới gần, "Hai tiểu nha đầu đi chỗ khác chơi, đừng quấy rối chỗ làm việc của người lớn" nhìn cách ăn mặc của Trần Mặc chắc là tiểu thư nhà nào rồi, đúng là không hiểu chuyện!
Trần Mặc cũng lười biếng giải thích với mấy người nông cạn này, nam nhân này coi bộ sắp không chịu được rồi, nàng lập tức tiến lên xem xét, Xuân Hương đứng một bên hung hăng trừng mắt nhìn Hạ đại phu, dám xem thường tiểu thư nhà ta, chống mắt lên nhìn cho rõ ai mới là người mua danh chuộc tiếng.
Xem ra bạn Xuân Hương đã chính thức trở thành fan cuồng của Trần đại pháp y rồi!
Còn vị phụ nhân kia vừa rồi còn nghe Hạ đại phu phán án tử hình cho phu quân nhà mình mà nay lại có người nói chữa được thì mặc kệ người nọ bao nhiêu tuổi, nàng vội vã kéo Trần Mặc về phía mình.
Hạ đại phu vốn muốn kéo Trần Mặc ra ngoài nhưnh nhìn khuôn mặt của nàng nghiêm túc, không hề giống như đang nói đùa thì nhịn lại.
Trần Mặc nhìn thoáng qua bàn ăn, trong lòng âm thầm đánh giá, sau đó mới mở miệng hỏi, "Trước khi tới đây phu quân của ngươi đã ăn thứ gì? "
Phụ nhân kia cũng không dám giấu diếm, cố hết sức bình ổn lại tâm trạng, nói, "Sáng nay có ăn hai cái bánh bao, yống chút trà, sau đó không ăn thêm gì nữa."
Trần Mặc hơi nhíu mày, "Không còn thật sao?"
"Sáng nay ta thấy khó chịu nên ăn vài quả mơ, tướng công thấy vui nên cũng ăn vài trái" phụ nhân kia suy tư một chút sau đó đột nhiên nói.
"Phu quân nhà ngươi bị ngộ độc thức ăn, quả mơ và thịt heo là hai loại thức ăn tương khắc nhau, nếu ăn vào nhẹ thì hôn mê còn nặng thì tử vong." Trần Mặc nói xong thì mọi người ở đây đều hoảng sợ, sao chưa từng nghe thấy có chuyện này vậy? Không phải là lừa gạt đấy chứ?
Nhưng Hạ đại phu thì kinh hãi nhìn về phía Trần Mặc. Tiểu nha đầu này sao lại biết rõ về những thức ăn tương khắc nhau? Năm đó sư phụ của ông nghiên cứu cả đời cũng chỉ biết vài loại, ông cũng không tìm hiểu kĩ về đề tài này, không ngờ hôm nay lại gặp cao thủ, hơn nữa cao thủ này còn rất nhỏ tuổi!
"Xuân Hương, châm cứu" may mà Xuân Hương có bệnh keo kiệt, ngân châm lại làm bằng bạc thật, nàng sợ mất nên luôn mang bên mình, hơn nữa ngân châm có thể cứu người bất cứ lúc nào nên mang theo vẫn tốt hơn.
Trần Mặc nhanh nhẹn châm vài đại huyệt trên đầu của nam tử, ép hắn tỉnh dậy, sau đó ra lệnh với phụ nhân kia, "Lấy một chiếc đũa đè lên đầu lưỡi hắn, ép hắn nôn hết ra".
Phụ nhân kia thấy Trần Mặc chỉ châm vài cái là phu quân mình tỉnh lại thì coi lời của nàng như thánh chỉ mà làm, nam tử kia bị kích thích nên bắt đầu nôn hết ra.
Sau khi nôn xong, nam tử suy yếu ngã vào trong lòng phụ nhân kia, nhưng chỉ cần là người có mắt thì đều thì sắc mặt của hắn không còn xanh như khi nãy, xem ra mạng của hắn đã được kéo về từ quỷ môn quan.
Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên nhìn Trần Mặc, ở Tây Lam quốc số người biết châm cứu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, người thường có khi còn không biết châm cứu là gì, khi nãy họ thấy Trần Mặc dùng một thứ trông giống như cây kim đâm vài cái vào người nam tử kia thì hắn liền tỉnh lại, đây đúng là thần y trong truyền thuyết sao?!
Trần Mặc không thèm để ý tới sắc mặt kinh ngạc cực kì của mọi người, khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc hỏi xin chưởng quầy giấy và bút để ghi lại cách điều dưỡng thân thể cho người phụ nhân kia, Hạ đại phu vẫn không tin tưởng nên bèn tiến lên kiểm tra, sau khi khẳng định được nam tử kia đã không có chuyện gì quan trọng thì mới vui lòng phục tùng.
Tiểu cô nương này đúng là cao thủ, phương thuốc nàng viết ra ngoài tác dụng điều dưỡng thân thể còn có thể thanh nhiệt giải độc, còn bồi bổ thân thể, ông hành nghề y mấy mươi năm nay cũng chưa thể viết được một phương thuốc hay như thế này, chỉ là liều lượng của thuốc tương đối nhẹ, thời gian khỏi bệnh có lẽ sẽ kéo dài hơn một chút, căn cứ theo nguyên tắc không ngại học hỏi kẻ khác, Hạ đại phu quyết định hỏi ra những thắc mắc của mình.
Lẽ ra loại vấn đề này không nên hỏi, vì ở niên đại này, mỗi y giả đều có môn phái của riêng mình, nếu không phải kế thừa gia tộc thì cũng là kế thừa sư môn, tùy tiện hỏi về kiến thức y lý của người khác là một chuyện vô cùng không nên.
Nhưng trời sinh Hạ đại phu có tính dũng cảm ngay thẳng, tinh thần hóc hỏi lại cực kì cao, đặc biệt là trong vấn đề y học nên ông thường xuyên hỏi thẳng đồng nghiệp những vấn đề không hiểu, nếu người tốt tính thì có lẽ sẽ chỉ cho ông một chút, nhưng đa phần thì sẽ sập cửa vào mặt ông, nhưng những lần như thế ông chỉ cười ha ha rồi tiếp tục cố chấp.
May mà Trần Mặc không phải là người hẹp hòi keo kiệt, đối với những người có lòng muốn học y nàng luôn sẵn sàng chỉ bảo tận tình, "Theo như lý thuyết thì người bình thường ăn quả mơ chung với thịt heo cũng không có phản ứng mạnh tới mức gần tử vong như nam nhân này, có lẽ người này có thể trạng mẫn cảm hiếm thấy" Trần Mặc dừng một chút, trong lòng nghĩ có lẽ mọi người ở đây cũng không hiểu thể trạng mẫn cảm là gì nên tiếp tục giải thích, "Thể trạng mẫn cảm là hiện tượng một số người có phản ứng mạnh với một số thức ăn hay vị thuốc nào đó. Cho nên khi kê đơn thuốc với những người này cần phải đặc biệt chú ý, không thể cho liều lượng quá nặng, nếu không sẽ phản tác dụng khiến bệnh càng nặng hơn."
Nghe Trần Mặc giải thích rõ ràng, Hạ đại phu có thể hiểu một chút, đồng thời ông cũng khâm phúc Trần Mặc tuổi còn nhỏ mà đã hiểu biết nhiều về kiến thức y lý như vậy, nhịn không được mà lui về sau ba bước, cúi đầu xuống, "Lão phu có mắt như mù, vừa rồi có lời mạo phạm cô nương, mong cô nương tha thứ!"
Trần Mặc né tránh một chút, cực kì không thích cái loại lễ tiết thế này của cổ đại, nhưng cũng không biết nên từ chối thế nào, nhưng Xuân Hương đứng một bên thì hiểu ý Trần Mặc, nàng vội vàng bước tới nâng Hạ đại phu dậy.
Hai vợ chồng được Trần Mặc cứu thì không ngừng cảm tạ nàng, dúi vào tay Trần Mặc trăm lượng bạc trắng mới chịu rời đi.
Mọi người thấy chuyện náo nhiệt đã kết thúc thì cũng tản ra, nhưng vẫn nhịn không được thỉnh thoảng hay liếc về phía Trần Mặc, trong lòng rất tò mò, sao không nghe ai nói trong Vận An thành có một thần y trẻ tuổi xinh đẹp thế này nhỉ?
Màn ồn ào dưới lầu đều bị mấy người ngồi trên lầu năm nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy hai vợ chồng kia không có chuyện gì mà rời khỏi quán thì người nọ tức giận ném ly rượu xuống nên nhà, nhất thời hương rượu tỏa ra khắp phòng, nhưng mùi vị ngọt ngào kia cũng không thể nào khiến lửa giận trong lòng người nọ nguôi ngoai.
"Giỏi cho một Trần Mặc! Dám làm hỏng chuyện tốt của ta! Xem ra không dạy dỗ một chút thì một nha đầu hỉ mũi chưa sạch cũng dám làm loạn trước mặt ta!"
Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ cho mình là một y giả cứu người, tuy ở Triệu gia thôn nàng đã chữa cho rất nhiều người nhưng trong thâm tâm nàng vẫn coi đó là vì kế mưu sinh mà thôi, còn cái lần cứu đứa bé kia thì chỉ đơn giản là nàng cảm thấy thương hại.
Trân Mặc vốn sinh sống ở thế kỉ 21, nơi mà dân tình đạm bạc, nơi mà mọi người đều thờ phụng chân lý nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ai cũng đều sống vì mình. Trong mắt Trần Mặc mọi người giúp nhau là vì tình cảm, không giúp nhau là lẽ đương nhiên, chính nàng cũng không cần sự giúp đỡ của ai nên tất nhiên không cần ban phát lòng hảo tâm của mình lung tung.
Huống hồ chuyện ở dưới kia không phải chỉ là chuyện ngộ độc thực phẩm đơn giản thôi sao? Tuy Trầm Mặc không biết chi tiết bên trong nhưng nàng lại ngửi được có mùi âm mưu.
Có lẽ người khác sẽ dùng bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mình để che lấp trái tim lạnh lẽo như băng, nhưng Trần Mặc không làm vậy, nàng chỉ dùng một câu nói thực đến mức tàn nhẫn để nêu lên quan điểm của mình.
Xuân Hương bị câu nói của Trần Mặc làm cho giật mình, trước giờ nàng đều nghĩ tuy tiểu thư có lạnh lùng ít nói một chút nhưng trái tim vẫn rất nhiệt tình nhân hậu, tiểu thư đối đãi với những người dân nghèo ngang hàng với mình, đối đãi với một nha hoàn như nàng lại thân thiết như chị em, nhưng sao hôm nay người lại lạnh lùng như thế? "Bởi vì trong lòng Xuân Hương tiểu thư là một người rất rất tốt." Trần Mặc nghiêm túc hỏi thì Xuân Hương cũng trả lời nghiêm túc.
Mắt hạnh của Trần Mặc hếch lên lộ ra chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Trần Mặc lộ ra loại cảm xúc này trước mặt Xuân Hương, nàng không hiểu nổi một người nổi tiếng là pháp y mặt lạnh như nàng lại có một ngày được người khác đối đãi như thế, quan trọng hơn là trong mắt Xuân Hương tràn ngập tín nhiệm và chờ mong nhìn nàng.
Loại ánh mắt này đúng là đủ sức thu phục nhân tâm.
Trần Mặc không hiểu vì sao thời khắc này trong lòng nàng lại chấn động.
"Rầm" một tiếng quăng đôi đũa xuống bàn, "Còn ngây người ra đó làm gì, người chết rồi thì làm sao mà cứu?" nói xong thì đứng dậy đi xuống lầu.
Xuân Hương vui vẻ cười, vội vã đuổi theo, nàng đã nói tiểu thư nhà nàng là người tốt rồi mà!
"Mọi người nhường đường một chút, tiểu thư nhà ta có thể cứu người" cái bàn ở giữa lầu một bị vây chặt như nêm cối, chủ tớ Trần Mặc cơ bản là không thể chen vào trong, Xuân Hương đành phải lớn giọng la lên.
Vừa nghe được có người có thể cứu nam nhân kia thì mọi người đều tự giác né qua hai bên, nhìn về phía nơi phát ra tiếng la kia, nhưng nhìn tới nhìn lui chỉ thấy hai nha đầu chưa tới mười lăm tuổi!
Nhất thời mọi người đều hừ ra tiếng.
Hạ đại phu bất mãn nhìn về phía Trần Mặc và Xuân Hương đang bước tới gần, "Hai tiểu nha đầu đi chỗ khác chơi, đừng quấy rối chỗ làm việc của người lớn" nhìn cách ăn mặc của Trần Mặc chắc là tiểu thư nhà nào rồi, đúng là không hiểu chuyện!
Trần Mặc cũng lười biếng giải thích với mấy người nông cạn này, nam nhân này coi bộ sắp không chịu được rồi, nàng lập tức tiến lên xem xét, Xuân Hương đứng một bên hung hăng trừng mắt nhìn Hạ đại phu, dám xem thường tiểu thư nhà ta, chống mắt lên nhìn cho rõ ai mới là người mua danh chuộc tiếng.
Xem ra bạn Xuân Hương đã chính thức trở thành fan cuồng của Trần đại pháp y rồi!
Còn vị phụ nhân kia vừa rồi còn nghe Hạ đại phu phán án tử hình cho phu quân nhà mình mà nay lại có người nói chữa được thì mặc kệ người nọ bao nhiêu tuổi, nàng vội vã kéo Trần Mặc về phía mình.
Hạ đại phu vốn muốn kéo Trần Mặc ra ngoài nhưnh nhìn khuôn mặt của nàng nghiêm túc, không hề giống như đang nói đùa thì nhịn lại.
Trần Mặc nhìn thoáng qua bàn ăn, trong lòng âm thầm đánh giá, sau đó mới mở miệng hỏi, "Trước khi tới đây phu quân của ngươi đã ăn thứ gì? "
Phụ nhân kia cũng không dám giấu diếm, cố hết sức bình ổn lại tâm trạng, nói, "Sáng nay có ăn hai cái bánh bao, yống chút trà, sau đó không ăn thêm gì nữa."
Trần Mặc hơi nhíu mày, "Không còn thật sao?"
"Sáng nay ta thấy khó chịu nên ăn vài quả mơ, tướng công thấy vui nên cũng ăn vài trái" phụ nhân kia suy tư một chút sau đó đột nhiên nói.
"Phu quân nhà ngươi bị ngộ độc thức ăn, quả mơ và thịt heo là hai loại thức ăn tương khắc nhau, nếu ăn vào nhẹ thì hôn mê còn nặng thì tử vong." Trần Mặc nói xong thì mọi người ở đây đều hoảng sợ, sao chưa từng nghe thấy có chuyện này vậy? Không phải là lừa gạt đấy chứ?
Nhưng Hạ đại phu thì kinh hãi nhìn về phía Trần Mặc. Tiểu nha đầu này sao lại biết rõ về những thức ăn tương khắc nhau? Năm đó sư phụ của ông nghiên cứu cả đời cũng chỉ biết vài loại, ông cũng không tìm hiểu kĩ về đề tài này, không ngờ hôm nay lại gặp cao thủ, hơn nữa cao thủ này còn rất nhỏ tuổi!
"Xuân Hương, châm cứu" may mà Xuân Hương có bệnh keo kiệt, ngân châm lại làm bằng bạc thật, nàng sợ mất nên luôn mang bên mình, hơn nữa ngân châm có thể cứu người bất cứ lúc nào nên mang theo vẫn tốt hơn.
Trần Mặc nhanh nhẹn châm vài đại huyệt trên đầu của nam tử, ép hắn tỉnh dậy, sau đó ra lệnh với phụ nhân kia, "Lấy một chiếc đũa đè lên đầu lưỡi hắn, ép hắn nôn hết ra".
Phụ nhân kia thấy Trần Mặc chỉ châm vài cái là phu quân mình tỉnh lại thì coi lời của nàng như thánh chỉ mà làm, nam tử kia bị kích thích nên bắt đầu nôn hết ra.
Sau khi nôn xong, nam tử suy yếu ngã vào trong lòng phụ nhân kia, nhưng chỉ cần là người có mắt thì đều thì sắc mặt của hắn không còn xanh như khi nãy, xem ra mạng của hắn đã được kéo về từ quỷ môn quan.
Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên nhìn Trần Mặc, ở Tây Lam quốc số người biết châm cứu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, người thường có khi còn không biết châm cứu là gì, khi nãy họ thấy Trần Mặc dùng một thứ trông giống như cây kim đâm vài cái vào người nam tử kia thì hắn liền tỉnh lại, đây đúng là thần y trong truyền thuyết sao?!
Trần Mặc không thèm để ý tới sắc mặt kinh ngạc cực kì của mọi người, khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc hỏi xin chưởng quầy giấy và bút để ghi lại cách điều dưỡng thân thể cho người phụ nhân kia, Hạ đại phu vẫn không tin tưởng nên bèn tiến lên kiểm tra, sau khi khẳng định được nam tử kia đã không có chuyện gì quan trọng thì mới vui lòng phục tùng.
Tiểu cô nương này đúng là cao thủ, phương thuốc nàng viết ra ngoài tác dụng điều dưỡng thân thể còn có thể thanh nhiệt giải độc, còn bồi bổ thân thể, ông hành nghề y mấy mươi năm nay cũng chưa thể viết được một phương thuốc hay như thế này, chỉ là liều lượng của thuốc tương đối nhẹ, thời gian khỏi bệnh có lẽ sẽ kéo dài hơn một chút, căn cứ theo nguyên tắc không ngại học hỏi kẻ khác, Hạ đại phu quyết định hỏi ra những thắc mắc của mình.
Lẽ ra loại vấn đề này không nên hỏi, vì ở niên đại này, mỗi y giả đều có môn phái của riêng mình, nếu không phải kế thừa gia tộc thì cũng là kế thừa sư môn, tùy tiện hỏi về kiến thức y lý của người khác là một chuyện vô cùng không nên.
Nhưng trời sinh Hạ đại phu có tính dũng cảm ngay thẳng, tinh thần hóc hỏi lại cực kì cao, đặc biệt là trong vấn đề y học nên ông thường xuyên hỏi thẳng đồng nghiệp những vấn đề không hiểu, nếu người tốt tính thì có lẽ sẽ chỉ cho ông một chút, nhưng đa phần thì sẽ sập cửa vào mặt ông, nhưng những lần như thế ông chỉ cười ha ha rồi tiếp tục cố chấp.
May mà Trần Mặc không phải là người hẹp hòi keo kiệt, đối với những người có lòng muốn học y nàng luôn sẵn sàng chỉ bảo tận tình, "Theo như lý thuyết thì người bình thường ăn quả mơ chung với thịt heo cũng không có phản ứng mạnh tới mức gần tử vong như nam nhân này, có lẽ người này có thể trạng mẫn cảm hiếm thấy" Trần Mặc dừng một chút, trong lòng nghĩ có lẽ mọi người ở đây cũng không hiểu thể trạng mẫn cảm là gì nên tiếp tục giải thích, "Thể trạng mẫn cảm là hiện tượng một số người có phản ứng mạnh với một số thức ăn hay vị thuốc nào đó. Cho nên khi kê đơn thuốc với những người này cần phải đặc biệt chú ý, không thể cho liều lượng quá nặng, nếu không sẽ phản tác dụng khiến bệnh càng nặng hơn."
Nghe Trần Mặc giải thích rõ ràng, Hạ đại phu có thể hiểu một chút, đồng thời ông cũng khâm phúc Trần Mặc tuổi còn nhỏ mà đã hiểu biết nhiều về kiến thức y lý như vậy, nhịn không được mà lui về sau ba bước, cúi đầu xuống, "Lão phu có mắt như mù, vừa rồi có lời mạo phạm cô nương, mong cô nương tha thứ!"
Trần Mặc né tránh một chút, cực kì không thích cái loại lễ tiết thế này của cổ đại, nhưng cũng không biết nên từ chối thế nào, nhưng Xuân Hương đứng một bên thì hiểu ý Trần Mặc, nàng vội vàng bước tới nâng Hạ đại phu dậy.
Hai vợ chồng được Trần Mặc cứu thì không ngừng cảm tạ nàng, dúi vào tay Trần Mặc trăm lượng bạc trắng mới chịu rời đi.
Mọi người thấy chuyện náo nhiệt đã kết thúc thì cũng tản ra, nhưng vẫn nhịn không được thỉnh thoảng hay liếc về phía Trần Mặc, trong lòng rất tò mò, sao không nghe ai nói trong Vận An thành có một thần y trẻ tuổi xinh đẹp thế này nhỉ?
Màn ồn ào dưới lầu đều bị mấy người ngồi trên lầu năm nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy hai vợ chồng kia không có chuyện gì mà rời khỏi quán thì người nọ tức giận ném ly rượu xuống nên nhà, nhất thời hương rượu tỏa ra khắp phòng, nhưng mùi vị ngọt ngào kia cũng không thể nào khiến lửa giận trong lòng người nọ nguôi ngoai.
"Giỏi cho một Trần Mặc! Dám làm hỏng chuyện tốt của ta! Xem ra không dạy dỗ một chút thì một nha đầu hỉ mũi chưa sạch cũng dám làm loạn trước mặt ta!"
Danh sách chương